Nhưng lúc này hắn tuy rằng bản nhân không tự mình ra mặt nhưng xuất phát từ suy nghĩ tính toán lâu dài, vẫn là sắp xếp bốn người vào trong.
Về việc này Tống Triêu Độ cũng không có ý kiến phản đối, ngầm thừa nhận an bài của Tiền Cẩm Tùng. Tống Triêu Độ cho rằng, trong mấy vị ủy viên thường vụ, Tiền Cẩm Tùng là người lạc quan nhất đối với triển vọng của Tổ lãnh đạo, mức độ ủng hộ cũng là lớn nhất. Những người khác có người phản đối, có người khoanh tay đứng nhìn, còn có người chờ cười chế giễu. Diệp Thạch Sinh có thái độ được chăng hay chớ, thành công cũng tốt, không thành cũng tốt. Hắn thuận theo tự nhiên. Phạm Duệ Hằng đối với Tổ lãnh đạo trái lại có thái độ ủng hộ nhưng mức độ ủng hộ không lớn, hơn nữa thái độ cũng không thật rõ ràng.
Tống Triêu Độ cũng biết rõ: Trước khi Tổ lãnh đạo có được thành tích, gian nguy từng bước. Giai đoạn này có thể tranh thủ được người nào hay người đó. Ông ta cũng chiều theo việc Tiền Cẩm Tùng thu xếp người, không đề xuất bất kỳ ý kiến gì phản đối. Chủ yếu là ông ta cũng tin tưởng trong Tổ lãnh đạo có Hạ Tưởng, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Hạ Tưởng, cũng tương đương nằm trong tay ông ta.
An Dật Hưng là cán bộ đi lên từ cơ sở, làm qua Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, biết rằng nếu chỉ ngồi trong văn phòng tại cơ quan Tỉnh ủy, nghiên cứu văn kiện xem xem báo chí, đối với tình hình ở dưới như là cưỡi ngựa xem hoa, chắc chắn sẽ không hiểu được vấn đề. Lý luận luôn luôn lạc hậu so với thực tiễn. Hơn nữa lý luận luôn luôn là vì thực tiễn phục vụ. Người suốt ngày rêu rao lý luận cao hơn thực tiễn, chỉ thích hợp đi dạy học chứ không thích hợp đến địa phương làm việc.
An Dật Hưng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Thấy hắn cười mà không nói. Biết hắn vì muốn cho mình tỏ rõ quyền tổ phó, đem quyền quyết định giao cho chính mình, liền xem như “việc đúng phải làm” mà nói:
– Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là sự kiện mới, không có có sẵn kinh nghiệm có thể áp dụng. Kinh nghiệm tỉnh khác cho dù tốt, nhưng khác biệt nhiều với tình hình thực tế của tỉnh Yến, chỉ có thể đối chiếu chứ không thể rập khuôn. Tôi cảm thấy vẫn là trưởng phòng Hạ nói đúng. Trước tiên nên mở một cuộc họp. Cụ thể thảo luận một chút tình hình thực tế tại hai thành phố. Dù sao đối với trình độ hiểu biết kết cấu kinh tế của hai thành phố, chúng ta không bằng như chính lãnh đạo đảng địa phương.
Bành Mộng Phàm không hài lòng cũng không có cách nào:
– Nếu Phó tổ trưởng An và trưởng phòng Hạ đều cho rằng tổ chức hội nghị là thích hợp, tôi cũng không có ý gì, vậy thiểu số phục tùng đa số.
Đồng ý là đồng ý rồi, nhưng cũng lộ ra sự không vừa lòng.
Vừa triển khai công tác đã có những lời đối chọi. Hạ Tưởng cười cười, không có bất kỳ tổ chức nào hoà hợp êm thấm tất cả. Chỗ nào có người thì có tranh luận. Đó cũng là điều bình thường.
Theo sau, dưới sự chủ trì của An Dật Hưng, triển khai một cuộc hợp nội bộ Tổ lãnh đạo, tuyên bố những hạng mục công việc cần chú ý và yêu cầu công tác. Nhân đó Hạ Tưởng cũng bước đầu nhận biết đối với toàn thể thành viên Tổ lãnh đạo, ba người phòng Tổng hợp 1 hắn đều quen biết, phòng Tổng hợp 2 ngoại trừ Bành Mộng Phàm ra, còn lại mấy người là Lô Hiển Hồng, nữ, 38 tuổi, một Cục phó ở sở Khoa học kỹ thuật. Giản Tử Mỹ, nữ, 28 tuổi, một trưởng phòng ở Ủy ban kinh tế đối ngoại Tỉnh ủy. Đường Miễn, nam, 30 tuổi, một Phó phòng ở văn phòng Tỉnh ủy.
An Dật Hưng lại nhằm vào sắp xếp phân công cụ thể nhân viên. Sau khi tất cả bố trí thỏa đáng liền tan họp. Về phần ban hành thông báo, giao cho An Dật Hưng giải quyết cụ thể.
Hạ Tưởng trở về phòng làm việc, bịnh thần trong chốc lát, bèn cho Phương Cách và Chung Nghĩa Bình đi các bộ phận liên quan thu thập và sắp xếp lại tư liệu. Mới sắp đặt công tác cho Cổ Ngọc, Cổ Ngọc bèn chủ động đứng trước mặt hắn, chắp tay sau lưng, híp mắt cười:
– Trưởng phòng Hạ, đêm qua hình như không có ở lại. Phải không?
Hạ Tưởng sắc mặt trầm xuống:
– Đồng chí Cổ Ngọc. Hiện tại là giờ làm việc, không được thảo luận việc cá nhân.
Cổ Ngọc cười đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói:
– Dạ, trưởng phòng Hạ, lần sau không dám … nữa.
Nói là không dám, câu sau vừa nói nhỏ nhỏ:
– Anh lợi hại lắm, em khâm phục đó.
Câu nói này hàm nghĩa hơi phong phú. Rốt cuộc là khâm phục hắn cái gì. Hạ Tưởng cũng là không dám nghỉ lung tung. Chủ yếu là không muốn đoán, e rằng càng làm cho Cổ Ngọc suy tưởng. Cứ để cho cô muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Trong lúc nói chuyện Cổ Ngọc khom thân mình xuống. Bởi vì ở trong phòng không có mặc áo khoác, miếng ngọc bội trước ngực thòng xuống. Vừa vặn chạm vào tay Hạ Tưởng. Một cảm giác ấm áp và mịn màng ở chổ tiếp xúc. Cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc, quả nhiên không ngoa. Thường nói ngọc thông linh tính, cùng chung sống với chủ nhân lâu ngày sẽ lây hơi thở và linh khí của chủ nhân. Người như ngọc, tương tự như vậy ngọc cũng như người. Nghe nói từ miếng ngọc bội đeo trên người lâu ngày có thể thấy được phẩm hạnh và tính cách của người đó.
Ngọc bội của Cổ Ngọc màu sắc mượt mà, như có hơi nước mờ ảo trong đó. Trong màu trắng có ẩn hồng, mềm mại dịu mát. Nếu nói ngọc như người, khác nào nói Cổ Ngọc tính tình cũng dịu dàng đáng yêu?
Hạ Tưởng ho khan một tiếng:
– Ngọc của em đeo mỗi ngày, không sợ đánh mất, cũng không sợ trong lúc vô ý đụng hư sao?
Cổ Ngọc mới để ý ngọc bội của mình đụng phải tay Hạ Tưởng. Mặt cô càng đỏ lên, vội vàng đứng thẳng lưng:
– Ngọc của em là bảo ngọc, sẽ không bị mất không bị hư. Lúc nhỏ em trước đây sức khỏe không tốt, ông nội liền xin cho em ngọc bội này, kêu em đeo ngọc không rời. Nhân dưỡng nhân, ngọc dưỡng nhân, nếu đeo trường kỳ, rất tốt cho thân thể khỏe mạnh. Nên em đeo suốt, dần thành thói quen.
Hạ Tưởng đưa tay ra, nói mà không nghĩ:
– Cho anh xem xem.
– Không được!
Cổ Ngọc dùng tay nắm chặt ngọc giữ trước ngực, thái độ vô cùng kiên quyết.
– Lung Linh là vật cá nhân của em, ai cũng đừng hòng lấy ra.
– Không xem thì không xem, làm gì phản ứng dữ dội vậy?
Hạ Tưởng khoát tay, mới biết ngọc bội Cổ Ngọc còn có tên, bất giác buồn cười, liền nói,
– Trước hết em phụ trách thu xếp lại một chút văn kiện và tư liệu, nghiên cứu một chút các xí nghiệp quốc doanh bết bát, lạc hậu của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, sau đó tập hợp thành tài liêu báo cho anh. Còn nữa, về nói với ông nội một tiếng, có thời gian rảnh cho anh muốn nói chuyện.
Cổ Ngọc bằng lòng, xoay người trở lại chỗ ngồi. Trên mặt còn râm ran nóng, thầm nghĩ Hạ Tưởng bình thường là một người khá cẩn thận khá đứng đắn, sao hôm nay đột nhiên muốn xem ngọc của cô? Chẳng lẽ hắn không biết Lung Linh của mình đang đeo bên người, buổi tối ngủ cũng không tháo xuống, gần như trở thành một bộ phận của thân thể của cô ta, làm sao có thể tùy tiện cho đàn ông ngắm nghía?
Lại nhìn qua, thấy Hạ Tưởng đang chìm vào trầm tư, Cổ Ngọc nghĩ có lẽ là mình nghĩ nhiều, Hạ Tưởng có dù thế nào cũng là một đàn ông, đàn ông làm sao có thể tỉ mỉ như vậy?
Hạ Tưởng quả thật không nghĩ nhiều như vậy, hắn đang cân nhắc tình hình lúc này. Thành phố Đan Thành nếu dựa theo suy nghĩ của hắn mà làm, thúc đẩy du lịch văn hóa, hẳn là có thể thúc đẩy kinh tế, nâng cao GDP. Về phần các mặt khác của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, làm thế nào cải tiến những tồi tệ trong các xí nghiệp quốc doanh. Nếu bắt tay thay đổi cơ chế, những công tác cụ thể trong phạm vi nhỏ, chắc hẳn Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cũng sẽ sắp xếp cụ thể người đi làm. Họ dù sao đang là Bí thư và Thị trưởng, so với hắn thì tinh mắt và có tầm nhìn đại cục hơn.
Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của Thành phố Bảo, Hạ Tưởng cũng bước đầu có ý tưởng. Dự định nhân dịp hội nghị lần này, cùng Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong nói chuyện một chút. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bảo đã quyết định: Từ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp do Khâu Tự Phong phụ trách cụ thể. Thị trưởng Nhậm Khánh lấy cớ sức khoẻ và công tác bận rộn, chỉ bày tỏ sự sự ủng hộ, rồi không can thiệp sự vụ. Khâu Tự Phong dĩ nhiên biết Thị trưởng Nhậm không muốn nhận trách nhiệm, cũng thừa dịp lấy lòng ông ta. Hắn tin tưởng năng lực Hạ Tưởng, cũng muốn nhìn xem điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Sau khi thành công, rốt cuộc có thể mang đến cho hắn bao nhiêu thành tích!
Đối với việc làm thí điểm thay đổi cơ chế thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, Hạ Tưởng tràn đầy tin tưởng. Hắn cũng tin rằng chắc chắn sẽ có ít nhiều cản trở. Cản trở trên tỉnh và cản trở từ bên trong hai thành phố. Rồi từ từ, thậm chí còn có cản trở từ bên trong Tổ lãnh đạo. Hắn cũng tin rằng cho dù cản trở và áp lực đến từ chỗ nào mặt nào, luôn luôn có biện pháp giải quyết. Có điều cũng không phủ nhận, chuyện xấu cũng không phải ít. Đầu tiên là lão Cổ đột nhiên nhúng tay vào, sắp xếp Cổ Ngọc đến tổ lãnh đạo, dám chắc là có dụng ý sâu sắc. Chẳng lẽ lão Cổ cũng nhận định Tổ lãnh đạo tổ sẽ có ngày tỏa ánh hào quang, để Cổ Ngọc vào là vì chiếm vị trí có lợi trước?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |