Quan Trường – Quyển 4

Phần 119

Hạ Tưởng lúc này đang ngồi ở trong phòng làm việc Trần Phong, cùng Trần Phong thưởng thức trà. Trần Phong nghe Cổ Ngọc cháu gái lão Cổ tới tổ lãnh đạo đi làm rồi, cũng hơi kinh ngạc:

– Việc này tôi không có nghe một chút tin tức gì, lão Cổ hơi cổ quái, cũng khá thần bí, tuy nhiên người lão ta nhắm vào chính là cậu, vậy tôi không quan tâm nhiều. Cái tôi quan tâm chính là, cậu hứa với tôi là món đồ Thọ Sơn thạch, khi nào thì có thể giao cho tôi?

Hạ Tưởng thoái thác:

– Bí thư Trần, ngài rõ ràng bán rẻ bạn bè để lấy ngọc, mặc kệ tôi chết sống, chỉ để ý ngọc, ngài lãnh đạo như vậy, làm thế nào khiến cấp dưới tâm phục khẩu phục?

– Cậu không phải cấp dưới của tôi, tôi đây lấy thân phận bề trên nói chuyện với cậu, bề trên xin cậu một miếng ngọc thạch, cậu cũng không cho được sao, có phải quá nhỏ mọn hay không?

Trần Phong ha hả cười không ngừng. Gần đây tâm tình ông ta vui vẻ, các hạng mục công tác triển khai thuận lợi, tình hình thành phố Yến ổn định, việc đến đây của Phó Tiên Phong tạm thời không dấy lên sóng gió gì. Nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì Hạ Tưởng lôi kéo Hồ Tăng Chu, Bí thư và Thị trưởng giữ sự nhất trí ở các việc trọng yếu, thì có thể ổn định đại cục.

– Không phải tôi tiếc gì, là tôi còn chưa có cơ hội nói với lão Cổ.

Hạ Tưởng không biết làm sao. Đừng cho Trần Phong là Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Bí thư Thành ủy quyền cao chức trọng, lúc ông ta không ở vai trò bí thư, bộ dạng so với lúc là bí thư còn làm cho người ta khó đối phó hơn.

– Tôi đã nghĩ, nếu lão Cổ đã cho một món đồ chơi, có thể nào lại xuất hiện vấn đề gì mới? Ông ta đưa cho tôi bức tượng điêu khắc bọ ngựa bắt ve, tôi vẫn lo lắng suốt, đến bây giờ vẫn không biết chính xác ý ông ta muốn gì. Lúc này lại mở miệng xin ông ta cho ngọc thạch, không phải chui đầu vô lưới sao?

– Đó là vấn đề của cậu, ta chỉ muốn món đồ Thọ Sơn thạch, mặc kệ cái gì.

Trần Phong cũng không giữ thân phận Bí thư Thành ủy của ông ta, không thèm quan tâm vấn đề của Hạ Tưởng.

– Cậu nói thẳng cho tôi biết, được hay không?

– Được, lãnh đạo lên tiếng, không được cũng phải được.

Hạ Tưởng cũng dứt khoát làm càn một phen

– Tôi cũng có một việc, ngài phải ưng thuận với tôi?

– Chuyện gì?

– Nếu Phó Tiên Phong với lý do vì thành phố Yến mà lôi kéo đầu tư, cần xây dựng siêu thị cao cấp tại thành phố Yến, tôi đề nghị ngài cố gắng nghĩ biện pháp ngăn cản anh ta. Bởi vì với trình độ kinh tế thành phố Yến, đầu tư siêu thị cao cấp, chỉ có một đường chết.

Hạ Tưởng vẻ mặt kiên quyết nói.

Nét mặt Trần Phong cũng trở nên nghiêm túc:

– Cậu muốn làm chuyện tốt, không muốn Phó Tiên Phong đầu tư làm chuyện vô ích?

– À, tôi là người tốt thật, nhưng không phải đụng đâu cũng làm người tốt, cho dù tôi nói cho Phó bí thư Phó, rằng anh ta đầu tư sẽ thất bại, anh ta có tin tưởng tôi không?

Hạ Tưởng vừa cười.

– Tôi là lo rằng bọn họ giai đoạn trước đầu tư ít, giai đoạn sau vay mượn nhiều, cuối cùng đầu tư thất bại, lãng phí cũng là tiền của thành phố Yến…

Trần Phong hiểu chuyện mà mỉm cười:

– Tôi nghe nói bọn họ chấm tòa nhà văn phòng công ty Ngũ Giao Hóa, bàn bạc cũng một thời gian rồi, đột nhiên nửa đường thay đổi, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?

– Tôi không rõ lắm, có thể Tề Á Nam rõ hơn.

Hạ Tưởng cũng hiểu ý mỉm cười.

Trần Phong cười ha ha:

– Mánh khóe, mẹo vặt, tôi thua cậu đó. Vậy thôi, chờ khi nào chuyển qua trong vòng của tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp, cố gắng không cho bọn họ lạm dụng tiền của nhân dân thành phố Yến. Tuy nhiên tôi tuy là Bí thư Thành ủy, nhưng không phải cái gì cũng quản được hết, về bên ngân hàng, tôi sẽ không xuất đầu lộ diện.

– Tôi cũng thuận miệng mà nói thôi, trong lòng ngài biết là được.

Hạ Tưởng cười cười chuyển đề tài. Hắn cũng biết rõ nếu thật sự muốn ngăn cản Phó Tiên Phong đầu tư siêu thị cao cấp, cũng không thực tế, hắn chỉ có thể uyển chuyển mà nhắc nhở một chút, để Trần Phong chú ý một chút chiều hướng của Phó Tiên Phong, đừng để cuối cùng đầu tư một trăm triệu, mà làm mất đi khoản vay của ngân hàng một tỷ.

Hạ Tưởng lại xin ý kiến Trần Phong về kiến thức điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Suy nghĩ của Trần Phong có xu hướng bảo thủ, nhưng cũng ít nhiều ý thức được sự lạc hậu của thành phố Yến cũng như vị thế của tỉnh lỵ không phù hợp, nhưng bởi vì chịu sự giới hạn của khí hậu, thành phố Yến lại không có khả năng làm những việc quá sức. Cho dù ông ta và Hồ Tăng Chu cùng nhất trí đồng ý, trên tỉnh cũng sẽ kiên quyết phản đối.

Chính trị bảo thủ, kinh tế lạc hậu, hiện trạng thành phố Yến dường như không tồi, nhưng kỳ thật làm người ta ưu tư.

Nhà máy thép và nhà máy dược sau khi dời đi, chỉ chi phí di dời đã ngốn tới vài tỷ, tiền ở đâu ra? Đều là ngân hàng cho vay. Ngân hàng cho vay là tiền của ai? Đương nhiên đều là tiền máu thịt nhân dân.

Hơn nữa nhà máy thép của thành phố Yến dù về quy mô hay giá trị sản lượng, so với nhà máy thép Đan Thành còn thua xa, nhà máy thép của thành phố Đan Thành còn đang lo lắng về việc tồn vong, huống chi nhà máy thép của thành phố Yến?

Dù vậy, so với nhà máy dược, nhà máy thép của thành phố Yến còn có năng lực doanh thu, nhà máy dược lại đang trên đường tuột dốc.

Trung Quốc là nơi sản xuất pê-ni-xi-lin lớn nhất thế giới, năng lực lên men pê-ni-xi-lin ở trong nước hàng năm trên 15.000 tấn, trong đó tỉnh Yến điều chế được 3.200 tấn, chiếm hạng nhất trong nước. Nhưng với sự hữu dụng của chất kháng sinh cephalosporins, Pê-ni-xi-lin vì dễ mẫn cảm cũng như sẽ sinh ra cơn sốc mẫn cảm, trước khi sử dụng cần chờ làm xét nghiệm phản ứng da mẫn cảm, dần dần bị chất kháng sinh cephalosporins không cần xét nghiệm da mẫn cảm thay thế. Cuối cùng nơi sản sinh pê-ni-xi-lin lớn nhất lại trở thành gánh nặng lớn nhất, hàng năm đều thua lỗ lớn.

Hai xí nghiệp lớn bề ngoài là hai sản nghiệp cột trụ, kỳ thật đã bước đến bên bờ vực phá sản.

Hạ Tưởng biết rõ sự tình, có điều không tiện nói thẳng, chỉ có thể kín đáo nói phớt qua. Trần Phong nghe qua, cũng không đặc biệt lưu ý triển vọng mà Hạ Tưởng nói, đối với sự việc phát triển trong tương lai, không phải tất cả mọi người đều có tầm nhìn xa.

Sau khi Hạ Tưởng chào biệt Trần Phong, lại cùng Hồ Tăng Chu gặp mặt, đàm luận một chút về triển vọng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo. Hồ Tăng Chu làm quan nhiều năm tại thành phố Chương Trình, đối với sự lạc hậu của thành phố Chương Trình tràn đầy cảm xúc, nên rất là hiểu những bức xúc của Đan Sĩ Kỳ và Tào Vĩnh Quốc trong việc cấp bách muốn thay đổi diện mạo lạc hậu. Đối với điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, ông ta lạc quan hơn so với Trần Phong:

– Tôi tin tưởng nhiều lắm ba năm, thậm chí hai năm, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sẽ bắt đầu thấy hiệu quả. Hai năm sau Tiểu Hạ cậu mới 29 tuổi, cũng đủ đảm nhiệm chức Phó thị trưởng, ngẫm lại tuyến đường sắt nối ra biển của thành phố Đan Thành khiến cho người người hâm mộ, năm đó lãnh tụ có thơ khen: Nhất kiều phi giá nam bắc. Thiên tiệm biến thông đồ, hiện giờ là đường sắt bắc ngang đông tây, chẳng còn phân biệt vùng duyên hải hay nội địa! Qua chuyện tuyến đường sắt nối ra biển mà nói, Tiểu Hạ, tôi vô cùng khâm phục thiết kế dũng cảm của cậu.

Những lời này của Hồ Tăng Chu là thực lòng. Từ lúc nghe nói về việc Hạ Tưởng chủ động xin làm thí điểm thành thị tại thành phố Đan Thành và thành phố Bảo bước đầu có tác dụng, sau khi nghe đến Hạ Tưởng đưa ra ý tưởng tuyến đường sắt nối ra biển, sự hiểu biết đối với Hạ Tưởng một lần nữa nâng lên tới một độ cao hoàn toàn mới. Hồ Tăng Chu xem ra, ý tưởng này của Hạ Tưởng là một tuyệt chiêu biến đá thành vàng, một tuyến đường sắt chuyên dụng, rút ngắn khoảng cách xa xôi giữa vùng duyên hải và nội địa, rút ngắn lộ trình mấy tiếng đồng hồ. Bất luận là quy mô đầu tư hay là hiệu quả thời gian, đều là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ đến trong giai đoạn hiện nay, tiết kiệm hơn rất nhiều lần so với đầu tư xây dựng chi nhánh mới của nhà máy ở vùng ven cảng biển.

Hồ Tăng Chu cũng rất bất mãn đối với hiện trạng thành phố Yến. là một thành thị mới trỗi dậy, thành phố Yến phát triển chỉ có vài thập niên, nhưng không có sinh khí của một thành thị mới phát triển. Ngoại trừ đường phố quy hoạch chỉnh tề một tí, toàn bộ thành thị không có chỗ nào khởi sắc. Kinh tế nửa vời, công nghiệp nặng gần như không có, công nghiệp nhẹ cũng không phát đạt, công nghệ cao lại càng không đáng đề cập tới. Những năm trước trong phong trào hô hào mở mang khu kinh tế, thành phố Yến cũng chạy theo trào lưu, thiết lập Khu khai phá phía đông, kết quả vài năm trôi qua, vừa không có xí nghiệp công nghệ cao tham gia, lại không có người cư trú. Hiện tại Khu khai phá phía đông hoang vắng, trở thành sân luyện xe tốt nhất cho người mới tập lái.

Trong lòng Hồ Tăng Chu cũng rất âu lo, ước vọng ở trong nhiệm kỳ có thể thí thố tài năng, làm cho kinh tế thành phố Yến nâng lên một tầm cao mới. Chỉ tiếc, chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp vừa đưa ra, trên tỉnh đầu tiên gạt bỏ thành phố Yến. Trong lòng ông ta cũng biết, trừ phi thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đồng thời thu được thành công, nếu không có làm thí điểm thành thị đợt hai cũng sẽ không đến lượt thành phố Yến.

Không phải thành phố Yến không đủ tư cách, chỉ là trên tỉnh không dám để thành phố Yến làm thí điểm, nếu chẳng may thất bại, toàn tỉnh bị mất thể diện.

Hồ Tăng Chu liền nói lời thành khẩn với Hạ Tưởng:

– Tiểu Hạ, nhất thiết cậu phải đặt hết tâm trí làm tốt tổ lãnh đạo công tác, chỉ đạo thành công thành phố Đan Thành và thành phố Bảo làm thí điểm. Chỉ khi hai thành đều thành công, thành phố Yến mới mới có thể trở thành thành thị tiếp theo làm thí điểm. Tôi thân là Thị trưởng thành phố Yến, tấm lòng muốn thay đổi diện mạo lạc hậu của thành phố Yến, đều bức thiết hơn so với người khác.

Hạ Tưởng trịnh trọng gật đầu:

– Tầm quan trọng của việc làm thí điểm thành thị, cho dù là đối với nhân dân hai thành phố mà nói, hay là đối với lãnh đạo đảng và chính phủ hai thành phố mà nói, cụ thể đến cá nhân tôi mà nói, đều rất có ý nghĩa. Không chỉ vì mưu cầu phúc lợi nhân dân hai thành phố, cũng là gửi gắm lý tưởng và khát vọng của cá nhân tôi!

Lý tưởng của Hạ Tưởng cũng không rộng lớn. Hắn chỉ hy vọng sự tái sinh của hắn, có thể vì người nhà mang đến hạnh phúc, có thể vì những người yêu mến mang đến vui sướng, có thể vì quê hương đóng góp cống hiến, có thể làm cho thành phố Yến tiến về phía trước, dĩ nhiên nếu có khả năng mà nói, có thể vì quốc gia, lần nữa cống hiến một phần sức lực, là thỏa mãn rồi. Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải bước từng bước một mà đi, lý tưởng cũng phải từng chút mà thực hiện. Lúc này, tầm mắt hắn chỉ dừng ở một thành thị, có lẽ mai này, có thể hướng ra toàn tỉnh.

Đối với bước phát triển tiếp theo của thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng có vài ý tưởng:

– Thị trưởng Hồ, hiện nay thành phố Yến muốn có làm lớn cũng không có khả năng, nếu về mặt kết cấu kinh tế chưa thể hành động gì, vậy chi bằng bắt tay làm từ cải thiện môi trường.

Hồ Tăng Chu ánh mắt sáng lên:

– Làm thế nào? Hiện tại phía tây bắc Thành phố Yến có vườn cây, trong thành thị có công viên Rừng Rậm, còn có sông Bách Tính, như cậu nói, còn có chỗ nào có thể cải thiện?

Công viên Rừng Rậm đối với cải thiện môi trường của Thành phố Yến rất rõ ràng, sông Bách Tính hiện tại bỏ thì thương vương thì tội, không phải là môi trường nước không thể cải thiện, mà là lưu lượng sông Bách Tính quá ít, lại đào ở trong thành thị, đoạn sông lại ngắn, ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ đối với môi trường.

– Thật ra thành phố Yến trước kia từng có một đoạn sông Cổ Hà, tuy nhiên hiện đã khô cạn, một số đoạn còn có nước, hình thành vùng trũng nay có tên là sông Hạ Mã. Cả con sông vừa vặn quay quanh thành phố Yến, nếu khơi thông đáy sông, mở rộng dòng chảy, nếu xây dựng một hệ thống thủy vòng quanh thành phố, chẳng những có thể thay đổi vấn đề không khí ô nhiễm nghiêm trọng của thành phố Yến, còn có thể cải thiện môi trường thành phố Yến. Vì một thành phố Yến ít mưa khô hanh có thêm phần rạng rỡ, khiến thành phố Yến cũng xứng đáng cái tên Sơn Thủy Chi Thành.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 19
0 Giang Nam nhớ lại mình từ tay Giang Tuyết lấy được Ma Ngục Huyền Thai Kinh, tu luyện đến hôm nay, cảm khái nói: Nếu không có môn công pháp này của đạo huynh, ta đã sớm chết, ở đâu còn có thể có được thành tựu hôm nay? Cho nên ngươi càng khó khiêu thoát phạm trù Ma Ngục Huyền Thai Kinh. Càn Nguyên Tiên Quân cười nói. Kỳ thật, mặc dù đạo huynh không hiện ra, ta cũng muốn khai sáng công pháp của mình. Giang Nam mỉm cười nói: Ta bị thương nặng như vậy, bản thân ở bên trong dự liệu của ta, ta thậm chí ước gì mình bị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lục Thiếu Du – Quyển 38
0 Lục Thiếu Du cảm nhận được một kích của Âm Phong cơ hồ phá hủy thân thể của mình, nếu không phải hắn có lực phòng ngự hơn người, chỉ sợ lần này đã chơi xong. Hình như đã xảy ra chuyện gì đó thật hương diễm... Ý thức Lục Thiếu Du bỗng nhiên run lên, lập tức mở hai mắt, ánh mắt nhất thời sửng sốt, một thân hình mềm mại bóng loáng như ngọc đang gắt gao triền lấy thân thể hắn, hai người trần trụi ôm lấy nhau. Lục Thiếu Du mơ hồ nhớ rõ, trước khi mình mê mang, tựa hồ đã cùng nữ tử này xảy ra triền miên mãnh liệt, loại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hai nàng les muốn có con - Tác giả The Kid
Tại thành phố Hồ Chí Minh, trong một căn nhà nhỏ, hai cô gái Bo và Bông nằm ôm nhau trên giường. Hai cơ thể trần truồng vuốt ve lẫn nhau, cả hai vừa trải qua một đêm làm tình mệt mỏi. Tao yêu mày quá. Mày có yêu tao không? Tao cũng yêu mày. Vậy hai đứa mình sống bên nhau suốt đời nhé. Đồng ý. Bo và Bông chơi thân với nhau đã lâu, cả hai đều đồng tính và họ yêu nhau. Dọn về ở chung trong một căn nhà, hai người luôn yêu thương nhau, những lúc vui thì đè nhau ra làm tình. Cuộc sống của hai người hơi buồn...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng