Ai cũng muốn tự mình nắm lấy vận mệnh của mình.
Thôi hướng mỉm cười hòa giải:
– Tổ lãnh đạo cũng là dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Có phải không? Cuối cùng có đề ra chính sách sai lệch hay cần giúp đỡ về tài chính, còn phải có được quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Thôi Hướng nữa vô tình nữa cố ý nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hiểu rất rõ ý của Thôi Hướng, ông ấy đến đây nhằm lôi kéo Khâu Tự Phong. Hắn cũng không lo lắng Khâu Tự Phong bị Thôi Hướng lôi kéo đi. Hắn hiểu biết tính tình Khâu Tự Phong, một người cao ngạo từ trong xương cốt. Suy cho cùng Khâu Tự Phong là một Thái Tử đảng tiêu biểu. Hắn có thể quan hệ thân thiết với mình, nhưng không có nghĩa là hắn cũng công nhận Thôi Hướng. Đừng nghĩ Thôi Hướng là Phó bí thư tỉnh ủy, Thái Tử đảng mà nổi máu lên, thì cũng coi trời bằng vung. Nếu không phải Khâu Tự Phong ở tỉnh Yến vài năm, chỉ bằng thế lực gia đình, muốn kết bạn quan chức ở tỉnh, kiểu gì cũng có thể quen được mấy người. Nhưng hắn vẫn ở lại huyện An, cố gắng vùi đầu làm việc, cũng chỉ muốn dựa vào chính năng lực của mình mà đi lên.
Quả nhiên Khâu Tự Phong chỉ cung kính nói:
– Tôi tin rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ đánh giá chính xác, sẽ cho thành phố Bảo cùng với thành phố Đan Thành những chính sách và ủng hộ cần có.
Thôi Hướng hơi đổi sắc mặt, muốn nói gì nhưng lại thôi, chỉ khẽ mỉm cười, không nhiều lời với Khâu Tự Phong nữa, lấy cớ còn có công tác phải vội, xoay người rời đi.
Thôi Hướng vừa đi, Tào Vĩnh Quốc không kìm lòng mà nhẹ nhàng phê bình Khâu Tự Phong:
– Tự Phong, đối với cấp lãnh đạo phải tôn trọng, không nên có biểu hiện.
Khâu Tự Phong đối với Tào Vĩnh Quốc rất là tôn kính, không hề phản bác:
– Tôi nhận lời phê bình của bí thư Tào.
Tào Vĩnh Quốc liếc mắt một cái nhìn Hạ Tưởng, trong lòng hiện lên một chút do dự. Thôi Hướng rõ ràng muốn chèn ép Hạ Tưởng, lôi kéo Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng ở Tổ lãnh đạo này có thể sống yên ổn không? Dù sao Tổ lãnh đạo tuy là của Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ đạo, nhưng Tỉnh ủy muốn nhúng tay cũng rất nhiều lý do.
Sau khi thảo luận nghiên cứu đề tài xong, Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong cùng với Đan Sĩ Kỳ, Vương Tiếu Mẫn đều lập tức rời thành phố Yến, trở về đơn vị công tác của mình.
Tiễn mấy người xong, Hạ Tưởng nhìn đồng hồ, gần đến giờ tan ca, bèn trở về văn phòng, hỏi qua một chút sự tình có gì không, liền chuẩn bị thu thập đồ vật về nhà. Đối với lời nói Thôi Hướng, hắn không để trong lòng. Thái độ Thôi Hướng đối với hắn, hắn cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Lâu lâu đến gõ một cái, thỉnh thoảng lại khen một câu, dù sao cái chính là ông ta không vừa lòng mình, muốn tìm mọi cách triệt tiêu tiền đồ của mình.
Chẳng lẽ cứ để Thôi Hướng tùy ý chèn ép mình? Hạ Tưởng tạm thời còn chưa nghĩ ra phương pháp tốt để đối phó. Thôi Hướng không thể so với Cao Thành Tùng, có lắm điều làm cho người ta công kích. Tuy rằng thủ đoạn của ông ta cứng rắn một chút, cũng thích chơi nổi, nhưng ông ta không có vấn đề gì về kinh tế. Về quan hệ nam nữ cũng không có nghe đồn gì. Trên chính trị có xu hướng và chèn ép là chuyện thường, hơn nữa thủ đoạn của Thôi Hướng lại làm cho người ta không móc được sai lầm gì lớn. Thận trọng, vững chắc, mới là chỗ đáng sợ nhất của ông ta.
Về việc lôi kéo Khâu Tự Phong mà nói, Thôi Hướng cũng thông minh mà ý thức được lợi ích của giao hảo với các đại gia tộc. Có thể ông ta cũng muốn bắt chước mình, muốn cùng mấy đại gia tộc tạo dựng mối giao hảo. Chỉ có điều Thôi Hướng chỉ biết một, không biết hai. Quan hệ của mình và Mai gia: Thứ nhất là khi tiếp xúc với Mai Hiểu Lâm, do tính cách hợp nhau, cũng như cùng hợp tác không ít chuyện, mới quen biết Mai Thái Bình. Mà mình được Mai Thái Bình khen ngợi, cũng là từ việc một lần đánh nhau. Đối với tính tình của Mai Thái Bình, tính cách của Thôi Hướng không phải loại mà Mai Thái Bình thích.
Về Khâu gia, cũng vì có đụng chuyện mới quen biết Khâu Tự Phong, rồi từ từ mới thành chỗ thân thiết. Đương nhiên Hạ Tưởng cũng cũng không cố tình muốn tiếp cận với Khâu Tự Phong, mà do cách đối nhân xử thế của mình. Một lòng vì muốn đề ra chính sách cho huyện An, trong nhiều lần xung đột và mâu thuẫn, mới khiến Khâu Tự Phong từ từ thay đổi quan điểm rồi chấp nhận người bạn như mình. Theo góc độ này mà xét, Thôi Hướng và Khâu Tự Phong như hai đường thẳng song song không có điểm nào tương giao.
Về phần Ngô gia, thì hoàn toàn là bởi vì quan hệ với Liên Nhược Hạm. Ngô Tài Giang càng ngạo mạn hơn, lại càng có cá tính hơn so với Mai Thái Bình. Nếu nói Mai Thái Bình có tính cách đặc biệt cô độc, thì Ngô Tài Giang chính là tự kiêu thêm tự phụ. Mặc dù khả năng đối nhân xử thế của ông ta so với Mai Thái Bình có hiền lành hơn một chút, nhưng trong nội tâm lại càng ngạo mạn hơn một bậc. Chính mình nếu không phải vì Liên Nhược Hạm, không vì sự việc Cao Thành Tùng, hơn nữa cậy nhờ thế lực Mai gia, lại vì lần này làm việc trong thí điểm thành thị lấy được sự khen ngợi của Dịch Hướng Sư, giữa mình và Ngô Tài Giang, cũng không thể có khả năng có được cục diện chung sống hoà bình như bây giờ.
Thôi Hướng không thể lọt vào mắt xanh của Ngô Tài Giang!
Tống hợp phân tích như trên, Hạ Tưởng cuối cùng cho ra kết luận: Thôi Hướng muốn giống như mình, muốn quan hệ hợp tác tốt đẹp cùng mấy đại gia tộc, chuyện này gần như không có khả năng. Bởi vì Thôi Hướng không ý thức được điểm quan trọng nhất, chính là mình đi theo cách vết dầu loang. Trước tiên cùng nhân vật mấu chốt trong mấy đại gia tộc xây dựng tình cảm. Có giao tình rồi, mới lọt vào tầm mắt mấy đại gia tộc. Nói cách khác, khi tiếp xúc lần đầu, không vì mưu cầu lợi ích, không vì lợi dụng lẫn nhau mà tiếp cận. Hơn nữa mình cũng lợi dụng khéo léo thế lực Ngô gia và Mai gia, mới dành thêm cảm tình ở Khâu gia, không làm cho người ta nghĩ mình giống như người đầu cơ kiếm lợi.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng có khi tự đắc mà cho rằng mình quả thật cũng là nhà đầu cơ kiếm lợi.
Mục tiêu của Ngô gia, Mai gia và Khâu gia chưa chắc là tại tỉnh Yến. Bọn họ đều có tầm nhìn bao quát cả nước. Tỉnh Yến đối với họ nếu không có giá trị lớn, đừng nói Thôi Hướng là Phó bí thư tỉnh ủy, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy, chỉ cần không phải Ủy viên bộ Chính trị, đối với bọn họ mà nói không ăn thua gì. Cho nên Thôi Hướng tự cho mình là một Phó bí thư tỉnh ủy là có thể ung dung mà giao thiệp với mấy đại gia tộc chỉ là ý tưởng ngông cuồng.
Tuy nhiên cũng có thể vì sự tham gia của Phó gia mà Ngô gia và Mai gia thậm chí Khâu gia cũng nghe tin mà hành động, chuyển chú ý tại tỉnh Yến. Như thế, nói không chừng cũng có thể bởi vì Thôi Hướng chủ động dựa vào, mà quan hệ với một gia đình trong đó. Nhưng Hạ Tưởng nghĩ muốn quan hệ mật thiết được như mình, cũng không thể nào. Mấy đại gia tộc đều có tầm nhìn chung bao quát toàn cục, sẽ không cho phép một vô danh tiểu tốt làm người phát ngôn cho họ, chỉ là lợi dụng lẫn nhau trong nhất thời có lợi ích chung mà thôi, qua rồi là xong.
Chính mình sở dĩ cùng với mấy nhà quan hệ không tồi, chính là bởi vì lúc đầu quan hệ cá nhân không tồi, hơn nữa cho tới bây giờ, cũng chưa từng có ích lợi xung đột với bọn họ. Nói trắng ra là, mọi thứ vẫn là lấy ích lợi làm đầu, Khi không có ích lợi thì chỉ có quan hệ cá nhân, tự nhiên sẽ có một sự mở đầu tốt đẹp, về chuyển biến sau này, trừ phi có thể vẫn giữ được ích lợi chung, nếu không dù cho quan hệ có tốt đến đâu cũng có ngày trở mặt. Hạ Tưởng ngồi ở bàn làm việc trầm tư sau một lúc lâu. Ngay cả Phương Cách và Chung Nghĩa Bình chào, hắn cũng không chú ý, tới khi Cổ Ngọc đẩy hắn một cái.
– Ah, anh đã xuất thần nhập hóa, mau tỉnh lại đi, trời sắp tối rồi.
Thật ra trước khi Cổ Ngọc còn chưa có giơ tay đẩy hắn, hắn cũng đã nhận ra Cổ Ngọc tới gần. Bởi vì Cổ Ngọc không biết dùng nước hoa gì, nhẹ mà thanh nhã, vô cùng hấp dẫn, khi còn cách hắn một thước, thì có hương thơm thấm vào ruột gan.
– Tan tầm rồi, em sao còn không đi?
– Em đang đợi anh …
Cổ Ngọc nhoẻn miệng cười, bộ dáng rất thanh lịch.
– Ông nội em sai em mời anh ăn cơm, không biết anh có nể mặt hay không?
Hạ Tưởng đang muốn tìm cơ hội ghé chơi với lão Cổ, đương nhiên là đồng ý ngay.
Sau khi xuống lầu hắn mới phát hiện, xe của Cổ Ngọc chính là một chiếc Volkswagen, loại Beetle. Lúc này Volkswagen chưa sản phẩm trong nước, chắc chắn là hàng nhập khẩu nguyên chiếc, phỏng chừng 40 vạn tệ.
Hai người liền lái hai chiếc xe, một trước một sau hướng về công viên Sâm Lâm. Cổ Ngọc thấy Hạ Tưởng lái xe Land Rover biển số thủ đô, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, càng không hỏi nhiều, chỉ có cười cổ quái.
Tới công viên Sâm Lâm, đến trại an dưỡng gặp lão Cổ. Chưa nói mấy câu, lão Cổ liền rêu rao đói bụng, muốn đi ăn cơm. Hạ Tưởng cũng chỉ còn cách dẫn ông đến Sâm Lâm Cư ăn cơm.
Lấy một phòng đẹp nhất, gọi xong đồ ăn, lão Cổ cũng không khách sáo, liền ăn thật tình. Chưa ăn mấy miếng đã nói no rồi, liền quấn quít lấy Hạ Tưởng nói chuyện. Hạ Tưởng không nói gì, hắn còn chưa có ăn no.
May là Cổ Ngọc nhìn thấy, nói trách:
– Ông nội, cháu và Hạ Tưởng đều chưa ăn no, ăn no mới có sức nói chuyện với ông chứ, có phải hay không?
Lão Cổ nói vẻ bất mãn:
– Người trẻ tuổi thời nay sức ăn sao nhiều quá vậy?
Câu nói thiếu chút nữa khiến Hạ Tưởng cười đến cười sặc sụa, hắn và Cổ Ngọc mỗi người mới ăn một miếng đồ ăn, vừa rồi chỉ lo chăm sóc lão Cổ ăn cơm, ai cũng chưa ăn được gì!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |