– Vấn đề cấp kinh phí, tôi không phải cố tình kéo dài thời gian, mà là chưa có dịp xem xét kỹ, vừa rồi đã cẩn thận nhìn qua vài lần, quả thật là nên đồng ý. Việc này Uỷ ban nhân dân tỉnh có thể ra mặt. Còn việc bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3 thì lại là một chuyện khác, cừ từ từ rồi nói sau, chờ khi nào chính phủ cho rằng thời cơ đã đến, thì sẽ lại đề xuất.
Phạm Duệ Hằng gật đầu cười:
– Cứ vậy đi, cứ theo lời Bí thư Diệp mà xử lý. Thực ra có một số việc chỉ cần ngài hạ quyết tâm ra quyết định là có thể ra vấn đề. Việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp là một cơ hội rất quan trọng không thể bỏ qua. Nói không chừng có thể mượn cơ hội này để trở thành trọng điểm, ngài còn có thể được Phó thủ tướng Hà coi trọng, bước tiếp theo có thể đến Bắc Kinh nhậm chức.
Phạm Duệ Hằng đi rồi, trong lòng Diệp Thạch Sinh một lúc lâu sau vẫn chưa có thể bình tĩnh. Ông ta vốn đã dập tắt ý tưởng tiến thêm một bước nữa, nhưng lời nói của Phạm Duệ Hằng một lần nữa khiến trong lòng ông ta dấy lên một ngọn lửa. Ông ta cũng biết người đứng ở phía sau Phạm Duệ Hằng có quan hệ không tồi với Phó thủ tướng Hà, nghe nói Phó thủ tướng Hà sẽ là người tiếp theo được chọn vào vị trí thủ tướng.
Lời nói của Phạm Duệ Hằng cũng không phải là vô ý mới nói, có lẽ là có ý ám chỉ điều gì đó. Tật xấu mềm lòng của Diệp Thạch Sinh lại tái phát khiến lập trường bảo thủ của ông ta đã bị xao động. Nếu thật có thể điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp thành công mà có thể tiến thêm một bước, nói gì thì ông ta vẫn sẽ coi trọng hơn. Tuy rằng nói trước mắt hai thành phố đã có một chút thành tích, nhưng đặt vào tình hình của toàn bộ tỉnh cũng quả thật không tính là cái gì, chỉ là một cành hoa nho nhỏ mà thôi. Tuy nhiên ai có thể đảm bảo về sau cành hoa nhỏ sẽ không tạo nên sóng to gió lớn?
Chỉ có điều, Hạ Tưởng có quan điểm và sự quyết đoán thế nào?
Diệp Thạch Sinh cũng hiểu rõ, hôm nay Mai Thái Bình đề nghị là vì suy nghĩ cho Hạ Tưởng. Những người khác liền theo sau tán thành cũng là bởi vì có nhắc tới quyền lợi của Hạ Tưởng, muốn hắn làm lâu hơn. Vì đối phó với Cao Thành Tùng, ông ta cũng đã từng thay mặt Hạ Tưởng nói chuyện nhiều, hiện giờ cũng là vì Hạ Tưởng có quan hệ với các ủy viên thường vụ, mà bọn họ lại đối lập với ông ta. Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp Cục nhưng thật sự là một thanh niên làm người ta không đoán ra nổi.
Thực ra Diệp Thạch Sinh cũng hiểu rõ giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng có sự liên hệ, cũng ẩn chứa chung quyền lợi, chính là tập đoàn Đạt Tài. Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài giao tình tâm đầu ý hợp, trong quá trình Tập đoàn Đạt Tài nổi lên, cũng có một phần sức lực của ông ta. Ông ta và Thành Đạt Tài vừa có quan hệ bằng hữu nhưng đều có sự tỉnh táo, lại luôn gắn bó về quyền lợi với nhau.
Nếu ngay cả một doanh nhân như Thành Đạt Tài cũng thích Hạ Tưởng, nói như vậy, quả thật Hạ Tưởng cũng có tư chất kinh doanh. Tống Triêu Độ cũng rất tín nhiệm hắn, gần như giao toàn bộ tổ lãnh đạo cho hắn quản lý, hơn nữa hắn còn là một người động viên thành phố Đan Thành và thành phố Bảo là hai thành phố đầu tiên ở tỉnh Yến xin làm thành phố thí điểm. Nghe nói việc tuyến đường sắt nối ra biển, chuyện du lịch văn hóa, thậm chí ngay cả việc thành phố Bảo cũng đang bắt tay vào sát nhập ba xí nghiệp thành một xí nghiệp lớn thay đổi về cơ cấu sản xuất, cũng là chủ ý của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đúng là không phải bình thường như lời đồn.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh bốc lên ngọn lửa càng đốt càng lớn, càng cấp bách mà muốn dựa vào việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp để có thể tiến thêm một bước, lại càng cảm thấy tầm quan trọng của Hạ Tưởng là không thể thay thế.
Vậy nên cần phải tìm một cơ hội tìm Hạ Tưởng tâm sự chút.
Ý nghĩ vừa mới được hình thành trong lòng, Ma Thu lại gõ cửa tiến vào báo cáo với ông ta, nói là có Tiền Cẩm Tùng tới báo cáo công tác.
Diệp Thạch Sinh đối với Tiền Cẩm Tùng ở trên hội nghị thường vụ có chút oán hận, nhưng nghĩ lại thấy Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng cũng có qua lại, dường như cũng có tiếng nói chung, suy nghĩ liền lay động, áp chế sự bất mãn ở trong lòng, bảo Tiền Cẩm Tùng vào.
Tuy nhiên lần này ông ta đang ngồi ngay ngắn trên ghế, không hề động, thấy Tiền Cẩm Tùng tiến vào, cũng chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho y ngồi xuống.
Tiền Cẩm Tùng đối với sự lạnh nhạt của Diệp Thạch Sinh không thèm để ý. Nếu nói tại tỉnh Yến, người nào y biết rõ tính tình nhất, y có thể khẳng định đó chính là Diệp Thạch Sinh.
Tiền Cẩm Tùng ngồi xuống nói:
– Bí thư Diệp, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút. Chính là ở giai đoạn trước mắt công việc của tổ lãnh đạo ngày càng nhiều, nếu đồng chí Hạ Tưởng lại kiêm nhiệm cả chức vụ trưởng phòng Tin tức thì không còn thích hợp. Vì vậy tất yếu là nên bổ nhiệm một Trưởng phòng Tin tức mới, về phần liên quan tới Hạ Tưởng, tôi nghĩ là nên điều tới văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh thì có lẽ sẽ thỏa đáng hơn.
Diệp Thạch Sinh ngẩn ra, hơi bất mãn nói:
– Điều động một cán bộ cấp Cục thì anh có thể xem rồi xử lý là được rồi, không cần phải xin chỉ thị của tôi.
Tiền Cẩm Tùng nghe thấy Diệp Thạch Sinh có vẻ bất mãn, sắc mặt không đổi liền nói:
– Bí thư Diệp, Hạ Tưởng tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp Cục, nhưng việc điều động cậu ấy sẽ kéo theo ánh mắt của nhiều người. Trước tiên tôi muốn xin chỉ thị của ngài chính là không muốn có những người nói ra nói vào những điều gây phiền toái.
Y đứng lên lại cung kính nói:
– Hôm nay mọi chuyện trên hội nghị thường vụ, người tôi nhằm vào chính là Phó Bí thư Thôi chứ không phải là ngài, mong ngài hiểu cho. Lời nói không dễ nghe, nhưng Bí thư Diệp với tình huống hiện tại, ai khuyên ngài nên ngáng đường tổ lãnh đạo thì người đó cũng chính là người muốn kéo ngài không cho tiến thêm một bước nữa đó.
Hôm nay đây là lần thứ hai Diệp Thạch Sinh nghe được ý ám chỉ là “tiến thêm một bước nữa”, nghĩ thầm rằng Phạm Duệ Hằng đối với tổ lãnh đạo tuy rằng cũng là có thái độ ủng hộ, nhưng có chừng mực. Tiền Cẩm Tùng tuy rằng ủng hộ cũng cao, nhưng cũng không ở trước mặt ông ta nói rõ đấy là một cơ hội quan trọng. Hôm nay đầu tiên là Phạm Duệ Hằng, sau là Tiền Cẩm Tùng, đều trước sau khuyên ông ta nên tận dụng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, mà việc đó sẽ trở thành một cơ hội quan trọng. Chẳng lẽ là muốn nói, người đứng đằng sau bọn họ đều cho rằng rằng tỉnh Yến sẽ mượn việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, để trở thành tiêu điểm trong mắt các vị ở tầng cao?
Mà ông ta thì cũng vì vậy sẽ tiến thêm một bước nữa, đạt tới đỉnh cao về chính trị?
Ai mà chả muốn đi lên, Bí thư Tỉnh ủy cũng không phải điểm dừng cuối cùng. Trong lòng Diệp Thạch Sinh không muốn chịu thua kém ai và vì thế đã rung động mạnh mẽ.
– Cẩm Tùng, anh ngồi xuống đi, tôi với anh coi như là đã kết giao nhiều năm, không cần phải khách khí.
Diệp Thạch Sinh vui vẻ hòa nhã nói:
– Thật sự anh cho rằng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp có thể đạt được thành công, sẽ mang đến một tình hình mới cho tỉnh Yến sao?
– Bí thư Diệp, bộ máy chính phủ đã ủng hộ tổ lãnh đạo mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ ngài lại không nhìn ra Chủ tịch tỉnh Phạm từ đầu cũng chỉ ủng hộ vừa phải thôi thì giờ đã thành ra ủng hộ toàn lực rồi? Tổ lãnh đạo mới thành lập không được bao lâu, hiện tại đã thấy rõ được thành tích, tôi tin tưởng rằng không đến nửa năm nữa, sẽ làm cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo có những bước đột phá quan trọng trên phương diện cơ cấu sản xuất công nghiệp. Xem chừng nếu lạc quan, thì chỉ tới sang năm nhóm đô thị thí điểm thứ hai cũng sẽ được triển khai. Thậm chí có thể ở nhóm thí điểm thứ hai một thời gian rồi sẽ mở rộng ra trên toàn bộ tỉnh. Tôi nghĩ không cần chờ đến khi phát triển trên toàn tỉnh đâu. Chỉ cần sau khi xác định được các thành phố nằm trong nhóm đô thị thí điểm thứ hai rồi, chỉ cần có dấu hiệu thành công, ngài sẽ được giới truyền thông cả nước vây quanh.
Tiền Cẩm Tùng nói một hồi, khiến Diệp Thạch Sinh cảm xúc dâng trào.
Là một người trong lúc đã cho rằng tiền đồ vô vọng rồi, lại đột nhiên được hai nhân vật cấp quan trọng nói ám chỉ thành là tiền đồ đang rất tốt, mặc dù trong đó có đủ thành phần tâng bốc lấy lòng, nhưng Diệp Thạch Sinh cũng không phải không có tư duy chính trị. Ông ta cũng biết Phạm Duệ Hằng có thể lên làm Chủ tịch tỉnh, cũng là do có hậu trường cứng rắn, mạnh mẽ. Mà Tiền Cẩm Tùng cũng đã từng làm cán bộ ở Bắc Kinh nhiều năm, có nhiều bạn bè ở Bắc Kinh, có phần nhạy bén hơn những người khác, cũng nắm chắc và chuẩn xác hơn không ít về hướng đi của các chính sách. Hai người bọn họ đều nói ra giống nhau. Chỉ e rằng chính sách điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp sẽ ngày càng chiếm được nhiều ý kiến tán thành trong giới lãnh đạo cấp cao ở Bắc Kinh.
Tâm tư Diệp Thạch Sinh bị lay động, ai mà không muốn tiến thêm một bước? Với tuổi của ông ta nếu lại thăng quan thêm bước nữa, đến làm cán bộ ở Bắc Kinh, cho dù chỉ là muốn làm một chức vụ nhàn hạ cũng là đãi ngộ cấp Phó thủ tướng, vẫn hơn một bước so với quãng đường còn lại sống hưởng đãi ngộ cấp tỉnh, chính là người đường đường chính chính lãnh đạo quốc gia. Nếu ông ta có thể tranh thủ thời cơ điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp thành công mà nhảy lên được thì ông ta khẳng định sẽ cố gắng hết sức ủng hộ mọi công tác của tổ lãnh đạo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |