– Không tồi, cậu đã trưởng thành lên rất nhiều rồi đó, con đường phía trước hãy còn dài, đừng nóng vội làm gì cứ từng bước mà tiến, lúc cần khiêm tốn thì cứ khiêm tốn. Kiếm tiền, không nhất định cứ phải xuất đầu lộ diện, nên nghĩ cách tìm lấy một người tin cậy làm người đại diện, còn cậu chỉ việc ngồi sau cánh gà mà nghiên cứu lí luận là được rồi.
Phạm Tranh tỏ vẻ tán thưởng:
– Dạ phải. Anh Hạ, lời anh nói giống lời bố em dặn dò quá. Bước tiếp theo em sẽ đến làm việc tại Viện Khoa học Xã hội để nghiên cứu một số lý luận.
Phạm Duệ Hằng tiếp thu kinh nghiệm từ cha con Cao Thành Tùng nên đã bước đi vững vàng hơn nhiều. Để Phạm Tranh vào Viện Khoa học Xã hội là một bước cờ hay, công tử nhà Chủ tịch tỉnh nghiên cứu học vấn, lại còn là học trò của Cốc Nho nên sẽ tạo cho người ta ấn tượng về một Chủ tịch tỉnh thanh minh và một công tử nho nhã.
Hạ Tưởng đã hiểu sâu hơn về Phạm Duệ Hằng, quả nhiên là một người có lòng thâm sâu, sau này Phạm Duệ Hằng còn có thể tiến xa hơn cả Cao Thành Tùng.
Ngày hôm sau, Tề Á Nam nhận được thông báo về thủ tục cuối cùng bị kẹt lại ở thành phố đã được phê duyệt.
Phó Tiên Phong sau khi nghe tin còn đích thân đến tìm Đàm Long hỏi cho rõ ngọn ngành. Đàm Long bất đắc dĩ nói rằng trong tỉnh đã có người ra mặt, y không chịu nổi áp lực nên không thể không buông tay, Phó Tiên Phong phản đối nói:
– Ngoài Phó Bí thư Thôi ra thì Bí thư Diệp không quan tâm đến chuyện này, ai mà có thể diện lớn như vậy?
Đàm Long nhăn nhó trả lời:
– Thư kí của Chủ tịch tỉnh Phạm đã đích thân gọi điện tới.
Phó Tiên Phong liền sửng sốt, mãi không nói tiếng nào.
Chẳng mấy chốc mà đã tới cuối tuần, mới sáng sớm Hạ Tưởng đã thức dậy, dặn dò Tào Thù Lê đang ngủ nướng mấy câu. Đang định đi thì cô bé gọi giật lại.
– Ba nói sắp tới anh phải đi Mỹ có đúng không?
Cô ấy đang chui trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to đảo qua đảo lại không ngừng.
Hạ Tưởng gật đầu, trong lòng nghĩ đúng là không giấu được cô ấy, nhưng hắn cũng không nghĩ là sẽ phải giấu, chỉ là do chưa quyết định thời gian cụ thể nên chưa chính thức nói với cô ấy.
Cô bé ló hẳn đầu ra khỏi chăn, trên mặt nở một nụ cười tinh nghịch:
– Nghe lời em chắc chắn không sai. Có một câu nói rất hay: Nên ăn nhiều uống ít rượu, dùng tai nghe nhiều hơn là mở miệng nói, nghe theo lời vợ, đi theo Đảng. Làm được ba điều trên thì đảm bảo anh không thể phạm sai lầm chính trị hay có vấn đề gì về tác phong đâu. Em đề nghị tuần tới anh phải cùng Tập đoàn Kodak đàm phán, trì hoãn là sinh chuyện đó.
Cái câu “trì hoãn thì sinh chuyện” có ý ám chỉ mạnh mẽ, Hạ Tưởng hiểu cô ấy muốn ám chỉ cái gì liền cười nói:
– Rõ! Xin tuân theo lời bà xã.
Hạ Tưởng vừa đi khỏi cô liền ngồi dậy, ngồi thừ người một lúc rồi tự lẩm bẩm cười một mình:
– Đúng là tên khốn làm cho người ta vừa yêu vừa giận.
Tên khốn Hạ Tưởng tất nhiên là không biết lời nhận xét của Tào Thù Lê, hắn lái xe đi, chạy thẳng theo hướng Đông, đến ngã tư thì có tiếng chuông điện thoại reo.
– Em hận anh chết đi được.
Câu đầu tiên của Liên Nhược Hạm là câu oán trách hung hăng.
– Tại anh hết, báo hại em ngày nào cũng phải vác cái bụng to này, khó chịu gần chết, còn anh thì vẫn sung sướng, ngày nào cũng ăn chơi. Đàn ông các anh sao lúc nào cũng được lợi vậy?
Hạ Tưởng hiểu rõ tính khí của Liên Nhược Hạm, dữ thì có dữ nhưng chẳng qua là biến tướng mà trách hắn không thể ở bên cạnh cô ấy, Hạ Tưởng giả vờ không hiểu, hỏi:
– Cái gì mà chuyện gì cũng được lợi? Anh không hiểu. Em nói xấu anh thì cũng phải cho anh hiểu rõ chứ.
– Anh mà không hiểu sao? Vừa phải thôi.
Liên Nhược Hạm vẫn tỏ vẻ ấm ức nói:
– Lúc làm việc xấu thì anh thoải mái lắm, thoải mái xong rồi thì bụng em phải chịu tội to ra thế này đây, sau này đợi đứa bé sinh ra, anh lại đến đòi làm bố nó. Anh xem, trong mắt con trẻ người cha lúc nào cũng quan trọng hơn mẹ nó, thế có phải đàn ông lúc nào cũng được thơm lây, việc gì cũng như ý không?
– Không thể nói như vậy được, có những chuyện vốn dĩ phải do đôi bên chung sức mới thành được. Hơn nữa, khi đó cả hai đều có chung mục tiêu theo đuổi, có thể nói là có cùng mục đích, đồng tâm hiệp lực. Về sau tuy rằng kết quả tạo ra cho hai người là khác nhau nhưng do cấu tạo cơ thể của mỗi người khác nhau nên cảm nhận sẽ có khác biệt đó cũng là hiện tượng bình thường. Đằng nào chuyện cũng đã xảy ra thì đừng nên kêu trời kêu đất mà nên dũng cảm đối mặt, đúng không nào?
Hạ Tưởng nhịn cười, nói lý để động viên Liên Nhược Hạm:
– Nhược Hạm, em là người phụ nữ tốt, sau này chắc chắn cũng là một người mẹ tốt.
Người phụ nữ tốt không nổi nóng với người đàn ông của họ, người mẹ tốt cũng sẽ không tức giận khi đang mang bầu để tránh ảnh hưởng tới đứa bé. Vậy nên, xin em phải chú ý đừng có nổi giận.
– Anh, anh làm em tức điên lên mất.
Liên Nhược Hạm cuối cùng cũng cười lên thành tiếng.
– Trước đây anh xấu bên ngoài, bây giờ là xấu từ trong xương tủy, hết thuốc chữa rồi.
– Được rồi, được rồi. Bây giờ ngày nào anh cũng bị em với cô bé Lê chửi là thằng khốn rồi, đừng có truyền cho con trai anh mấy cái tư tưởng không tốt ấy nữa. Nếu tuần tới anh qua đó thì thế nào?
– Anh thích đến thì đến, dù sao anh không đến thì em sẽ nói với con là nó không có cha.
Liên Nhược Hạm cố ý chọc giận Hạ Tưởng. Người phụ nữ đang mang thai cần nhất sự an ủi, động viên, dù có kiên cường, độc lập đến mấy thì vẫn hi vọng có một người yêu thương bầu bạn. Yêu một người thì sẽ có những yêu cầu, đối với Hạ Tưởng thì đó là thứ tình cảm vừa yêu vừa hận.
Hạ Tưởng cũng hiểu suy nghĩ của Liên Nhược Hạm, thở dài nói:
– Xin lỗi Nhược Hạm, anh đã không bầu bạn bên em được, đó là lỗi của anh, anh hy vọng là em thông cảm được. Thực ra anh vẫn luôn nhớ đến hai mẹ con em, không lúc nào quên đâu.
Câu nói đã đánh vào điểm yếu trong lòng Liên Nhược Hạm, giọng của cô ấy lập tức mềm hẳn xuống:
– Là do em nợ anh, bị anh ức hiếp mà còn luôn nghĩ đến cái tốt của anh.
Sau đó, Hạ Tưởng gọi điện cho Khâu Tự Phong để y sắp xếp việc tuần tới đi Mỹ, Khâu Tự Phong đồng ý ngay:
– Vừa lúc bên Mỹ cũng đang hối thúc bên mình lên đường. Có thể nói Tiểu Hạ này, cái số cậu may thật đó, ngày xưa tôi làm gì được như cậu. Mà thôi, không nhắc đến thì thôi vậy.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Xem ra ông anh cũng là người có nhiều chuyện quá khứ. Được dịp chuyến bay dài buồn tẻ thì anh kể tôi nghe đi.
Thành Đạt Tài thích miền Đông, nên biệt thự của ông ta lúc nào cũng xây ở phía Đông. Lúc trước là ở trong thành phố, nay lại xây thêm một căn biệt thự ở mảnh đất giáp ranh giữa thành phố và ngoại ô. Biệt thự không lớn lắm nhưng cái vườn thì lại không nhỏ, chiếm tới hơn mười mấy mẫu. Từ biệt thự mà nhìn ra hướng đông có thể nhìn thấy một khung cảnh nhộn nhịp, khu đô thị Thành Dương Quang do Tập đoàn Đạt Tài đầu tư đang trong không khí thi công hừng hực.
Trong vườn không chỉ trồng đủ loại hoa mà còn rất nhiều rau xanh và cây ăn quả. Thành Đạt Tài ăn mặc với dáng vẻ nhàn rỗi, đang cầm kéo ra cắt tỉa cành, nếu ai đó không quen biết ông ấy, mới nhìn qua thì cứ tưởng ông ấy là một lão nông trồng hoa kỳ cựu. Ngay cả Hạ Tưởng lúc mới gặp cũng không khỏi khâm phục trước tài cắt tỉa điêu luyện của Thành Đạt Tài, trong lòng nghĩ một doanh nhân kì tài như ông ta bây giờ cũng có lúc chân chất như một ông nông dân, hơn nữa nhìn dáng vẻ điêu luyện của ông ta thì không phải cái dạng làm để chơi mà thực sự đó là lòng yêu thích, không khỏi có chút cảm phục.
Thành Đạt Tài đã nhìn thấy Hạ Tưởng liền buông kéo, tháo găng tay ra, bước đến bắt tay Hạ Tưởng:
– Lâu quá không gặp, Tiểu Hạ trông mặt phấn chấn thế kia chắc là có chuyện gì vui phải không?
Trước mặt Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng vẫn giữ thái độ cung kính, hắn hơi cúi người và nói:
– Chủ tịch Thành bây giờ đã đạt tới trình độ này thì sau này lên mức độ cao hơn nữa thì khoảng cách với những người tầm thường như chúng tôi ngày càng xa. Khoảng cách về tiền bạc thì còn có cơ hội đuổi kịp chứ chênh lệch về trình độ thì có khi cả đời cũng không theo kịp được.
Thành Đạt Tài cười vang:
– Không thể không nói, Tiểu Hạ, cậu nói chuyện nghe xuôi tai lắm. Xem ra chốn quan trường có thể rèn giũa con người, cậu bây giờ trưởng thành hơn trước nhiều và còn biết cách ăn nói hơn.
Thành Đạt Tài bây giờ thứ gì cũng không thiếu, tiền tài, địa vị rồi danh tiếng gần như thuộc dạng ăn trên ngồi trước thiên hạ. Kể cả những Tập đoàn khổng lồ như Viễn Cảnh, trong ngành bất động sản khi đứng trước tập đoàn Thành Đạt thì chỉ như là đứa trẻ mới chập chững tập đi. Người đời sau cứ theo đà phát triển của Tập đoàn Đạt Tài mà mở rộng ra cả nước. Trong những ông trùm của giới bất động sản trong nước, Thành Đạt Tài cũng chiếm một vị trí nhỏ nhoi.
Trong vườn có mấy cây ăn quả đã cao lớn sum suê, trên cây đào và cây hạnh đã treo lủng lẳng những quả lớn quả bé; cây táo thì vừa mới ra hoa. Ở giữa mấy gốc cây ăn quả có đặt vài cái ghế và mấy cái bàn vuông, phía trên có đặt một bình trà đang đun nóng, Thành Đạt Tài và Hạ Tưởng lần lượt ngồi xuống.
Hạ Tưởng không đợi Thành Đạt Tài động tay vào mà chủ động rót trà mời. Thành Đạt Tài cũng không khách sáo đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn xa xăm về phía Thành Dương Quang, đúng lúc ánh nắng rọi vào mặt, ông ta hơi nheo mắt lại, xúc động nói:
– Từ giờ, bất động sản sẽ bước vào thời kì phát triển tốc độ, chuyện này vừa tốt lại vừa hại, là con dao hai lưỡi vô cùng sắc bén. Ngành bất động sản đồng thời với việc kéo theo sự phát triển của cả nền kinh tế, sẽ không thể tránh khỏi việc nhiều người không mua nổi nhà do giá cả quá cao. Cho dù có nâng cao GDP thì việc này chỉ đem lại thành tích cho chính quyền địa phương, chỉ là cái phúc cho quốc gia thôi chứ không thể là may mắn của người dân được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |