Diệp Thạch Sinh chăm chú nhìn Hạ Tưởng một lát, thấy vẻ mặt Hạ Tưởng rạng ngời trẻ trung và có khí khái anh hùng, nên trong lòng cũng có chút cảm thán. Có vốn của một người trẻ, có ánh mắt hơn người, lại có quan hệ rộng rãi, Hạ Tưởng cứ như là một nhân vật quái dị.
Chờ Thành Đạt Tài ngồi xuống, Hạ Tưởng mới cười khiêm tốn:
– Chủ tịch Thành quá khen, chẳng qua tôi chỉ bắt chước lời người khác thôi, thật ra tôi đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu rồi kết hợp với việc làm của Chủ tịch Thành gần đây nên mới có được chút gợi ý.
Thành Đạt Tài ngây người sửng sốt như đang nghĩ đến việc gì, bỗng nhiên lại nói:
– Tiếp tục nói, cứ nói tiếp nếu do cậu quyết định hướng phát triển của tập đoàn Đạt Tài cậu sẽ làm thế nào?
Hạ Tưởng lại nhìn Diệp Thạch Sinh với ánh mắt như xin ý kiến.
Diệp Thạch Sinh sau khi thấy Hạ Tưởng được Thành Đạt Tài khen ngợi mà cũng không tỏ ra đắc chí nên cũng rất vừa lòng và gật đầu với Hạ Tưởng:
– Tôi cũng thường nghe bài giảng của các nhà kinh tế học, không sao cả, hôm nay ngồi xuống đây chỉ là trò chuyện đừng sợ là nói sai cứ dũng cảm mà nói ra.
Hạ Tưởng liền gật đầu và tiếp tục nói:
– Dương Quang Thành là khu đô thị lý tưởng thí điểm đầu tiên của Chủ tịch Thành, là nơi mà Chủ tịch Thành cất bước, hơn nữa đặt tên là Dương Quang Thành cũng có ý nghĩa sâu xa, ở nơi mặt trời mọc xây một khu đô thị Dương Quang vừa có ý thơ lại có sự gửi gắm. Dương Quang Thành nằm ở vùng tiếp giáp giữa ngoại thành và ngoại ô, lại rất gần với quốc lộ và đường cao tốc, không lâu sau con đường vành đai 3 được xây dựng thì giao thông với nội thành sẽ rất tiện lợi, hơn nữa nơi này không khí trong lành, hoàn cảnh yên tĩnh, vật giá so với nội thành lại rẻ hơn nhiều, có thể nói có rất nhiều ưu điểm, nghĩ chắc nhất định sẽ bán rất chạy, hơn nữa giá căn hộ so với trung tâm thành phố thấp hơn rất nhiều không lâu sau sẽ hình thành quy mô. Trong quy hoạch của Chủ tịch Thành, Dương Quang Thành còn phải khai thác thêm rất nhiều các cơ sở hạ tầng phụ trợ, ví dụ như nông nghiệp sinh thái, trường học quốc tế, trường đua ngựa và các câu lạc bộ vui chơi giải trí v.v… Một khi đã hình thành sản nghiệp quy mô thì sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến làm việc, dân số đông sẽ xúc tiến việc tiêu thụ bất động sản, hình thành một khu đô thị Dương Quang dẫn đầu, dùng sản nghiệp để thúc đẩy sản phẩm của tài sản bất động sản không chỉ đơn thuần dựa vào bán căn hộ để kiếm tiền mà là điều chỉnh kết hợp tài nguyên xã hội, dùng bất động sản để kéo theo việc làm, dùng việc làm để đáp trả cho xã hội, một vòng tuần hoàn tốt như vậy mới là khu đô thị lý tưởng của Chủ tịch Thành.
Diệp Thạch Sinh đã hiểu những lời Hạ Tưởng nói, trong lòng cuối cùng cũng dậy sóng.
Hạ Tưởng không chỉ hiểu rõ phương châm chính sách của Tỉnh, biết được chiến lược ưu tiên nghiêng về hướng Đông bắc của Tỉnh Yến, và cũng phân tích rất rõ về ưu thế của Dương Quang Thành, quan trọng nhất là đã thấy rõ ý đồ của Thành Đạt Tài. Ý đồ của Thành Đạt Tài về việc ông ta khai thác Dương Quang Thành thì bản thân Diệp Thạch Sinh cũng không thể hiểu hết vì Thành Đạt Tài chỉ tiết lộ một phần chứ không chính thức đưa ra khái niệm về sản nghiệp bất động sản.
Nói đến khái niệm sản nghiệp bất động sản, nếu từ miệng một tên trưởng phòng như Hạ Tưởng nói ra trước thì có hơi nực cười, cho dù không từ miệng ông ta một Bí thư Tỉnh ủy nói ra thì cũng phải từ miệng Thành Đạt Tài nói ra thì mới hợp tình hợp lý. Nhưng sự việc không hợp lý như vậy khi được Hạ Tưởng đĩnh đạc nói ra thì lại khiến ông ta cảm thấy rất tự nhiên dường như là phải từ miệng Hạ Tưởng nói ra mới đúng.
Diệp Thạch Sinh lại nghĩ đến sự trọng dụng của Tống Triều Độ đối với Hạ Tưởng và sự bảo vệ Hạ Tưởng dù vô tình hay cố ý của vài vị Ủy viên thường vụ, trong lòng cuối cùng cũng hiểu Hạ Tưởng quả thật có chỗ hơn người, hắn không kiêu căng nóng nảy, đầu óc thông minh, ánh mắt nhạy bén, vừa có năng lực lại giao thiệp rộng được nhiều người tán thưởng thì cũng hợp lý.
Đồng thời đã bị Thôi Hướng chèn ép thì cũng không có gì là lạ. Cây cao đón gió lớn, dù Hạ Tưởng đã tỏ ra rất khiêm tốn nhưng có người vẫn vì sự giao thiệp rộng của hắn mà cảm thấy là chướng ngại vật.
– Nếu tập đoàn Đạt Tài hướng ra cả nước, cậu nghĩ Đạt Tài nên bắt tay từ thành phố lớn hay bằng cách khác?
Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài đã thảo luận nhiều lần về bước phát triển tiếp theo của tập đoàn Đạt Tài, ý của Thành Đạt Tài là Tập đoàn Đạt Tài nên hướng đến các thành phố vừa và nhỏ để phát triển chứ không tranh giành các tài nguyên đất đai hiếm hoi trong các thành phố lớn để biến tướng đẩy cao giá nhà ở, hơn nữa đến các thành phố vừa và nhỏ để phát triển sẽ có lợi cho mục tiêu chiến lược của tập đoàn Đạt Tài trong tương lai, và cũng rất hợp với ước vọng của Thành Đạt Tài.
Diệp Thạch Sinh không thuyết phục Thành Đạt Tài, ông ta vẫn luôn cảm thấy với thực lực của Tập đoàn Đạt Tài nên hướng đến các thành phố lớn để phát triển căn hộ chất lượng cao và căn hộ xa hoa, để tạo ra hiệu ứng và khí thế của Tập đoàn Đạt Tài chỉ làm ra những sản phẩm chất lượng cao chiếm lĩnh thị trường các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thẩm Quyến. Cũng có ích trong việc nâng cao hình tượng của Tập đoàn Đạt Tài, tạo nên thương hiệu doanh nghiệp bất động sản đứng đầu tỉnh Yến.
Thành Đạt Tài vẫn cố chấp cho rằng Tập đoàn Đạt Tài nên phát triển hướng vào các thành phố vừa và nhỏ, đến các thành phố lớn tạo ra những căn hộ chất lượng cao không phù hợp với sự phát triển lâu dài trong tương lai, hơn nữa các căn hộ chất lượng cao không đem lại lợi ích cho xã hội và cũng không có lợi cho hình tượng gần gũi với dân chúng mà Tập đoàn Đạt Tài đã tạo dựng ra. Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài là bạn lâu năm nên chỉ xem là cuộc trò chuyện giữa bạn bè nên có thuyết phục hay không cũng không sao, mỗi người có một cách nghĩ riêng, dù ông ta có dùng thân phận là Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể can thiệp vào chiến lược phát triển của doanh nghiệp.
Hôm nay đem ra hỏi Hạ Tưởng là muốn xem Hạ Tưởng sẽ đặt bước đi của Tập đoàn Đạt Tài trong tương lai như thế nào.
Diệp Thạch Sinh vừa nói xong, Thành Đạt Tài liền tỏ vẻ quan tâm, nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng biết thời khắc quan trọng đã đến.
Hạ Tưởng lại rót trà cho hai người họ, tự mình cầm ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm rồi mới tiếp tục nói:
– Từ việc Chủ tịch Thành đầu tư vào Dương Quang Thành mà nói thì hướng phát triển sau này của Tập đoàn Đạt Tài là tập trung hướng đến thị trường các thành phố vừa và nhỏ.
Lời vừa nói ra khiến Diệp Thạch Sinh thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoài nghi nhìn Thành Đạt Tài. Thành Đạt tài mỉm cười khoát tay ý là ông ta không có cùng Hạ Tưởng trao đổi trước.
– Hiện giờ tỉ suất đô thị hóa trong nước rất thấp, các thành phố lớn bây giờ lại đông dân, không gian phát triển không nhiều, sau này các thị trấn duyên hải rất có thể phát triển thành các thành phố vừa và nhỏ. Dự đoán trong một thời gian dài trong nước sẽ tăng thêm rất nhiều các thành phố vừa và nhỏ với dân số 500.000 người, hơn nữa chủ yếu tập trung ở các tỉnh duyên hải có kinh tế phát triển. Sự trỗi dậy của thành phố vừa và nhỏ sẽ có lợi cho việc mở rộng sản nghiệp bất động sản của Chủ tịch Thành, thậm chí nếu triển khai đúng đắn thì Chủ tịch Thành có thể trực tiếp tham gia xây dựng các thành phố vừa và nhỏ, dùng thực lực của một công ty trực tiếp xây dựng một khu đô thị mới vừa và nhỏ.
Thành Đạt Tài vỗ tay khen ngợi, cười ha hả:
– Bí thư Diệp, cái gì gọi là không mưu mà hợp, cái gì gọi là chí lớn gặp nhau! Ý tưởng mà tôi nói với anh lúc đầu chẳng phải rất giống với những gì Hạ Tưởng vừa nói sao?
Diệp Thạch Sinh càng thêm cảm thán cứ nhìn Hạ Tưởng gật đầu liên tục:
– Lần đầu khi nghe Đạt Tài nói tôi cảm thấy bước tiến có hơi nhanh không dễ thực hiện, không ngờ bây giờ chính tai nghe Hạ Tưởng nói lại những lời như vậy thì bỗng cảm thấy chiến lược hướng đến thị trường thành phố vừa và nhỏ của Đạt Tài rất có triển vọng. Hạ Tưởng cậu nói tôi biết, cậu có trao đổi với Đạt Tài từ trước không?
Hạ Tưởng liền cười:
– Bí thư Diệp, ngài thử nghĩ xem, kế hoạch lớn của Chủ tịch Thành sao lại cố ý tiết lộ với tôi chứ?
– Vậy thì lạ thật, sao cậu lại có thể nghĩ giống như Đạt Tài vậy?
Diệp Thạch Sinh rất lấy làm lạ, ai cũng nói Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh, ông ta nghĩ Hạ Tưởng chưa làm qua ông tổng của một tập đoàn, lại không làm qua quan chức cấp cao, cho dù có con mắt tinh tường thì cũng chỉ giới hạn trong một thành phố, một tỉnh chứ sao lại có cái nhìn toàn cục trên cả nước? Không ngờ hắn lại cùng Thành Đạt Tài không mưu mà hợp, khiến Diệp Thạch Sinh vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Khiếp sợ là vì Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh. Bao gồm cả Tiền Cẩm Tùng và những Ủy viên thường vụ đã nhìn hắn với con mắt khác đều không nhìn lầm người. Vui mừng là vì Hạ Tưởng lại có tài năng xuất sắc như vậy, bây giờ lại đảm nhiệm trọng trách trong tổ lãnh đạo, chỉ cần ông ta hơi có ý tỏ ra lôi kéo thì Hạ Tưởng chẳng phải sẽ dựa vào sao? Nghĩ đến những lời Phạm Duệ Hằng và Tiền Cẩm Tùng nói với ông ta, trong lòng Diệp Thạch Sinh lại lóe lên một tia hy vọng.
Đối với một nhân tài như Hạ Tưởng thì mình sử dụng là tốt nhất, cho dù không được thì cũng cố sức lôi kéo. Dù sao những việc hắn làm nếu có thể thực sự đem đến cơ hội cho tỉnh Yến thì cũng như đem đến thành tích lớn lao cho bản thân mình.
Diệp Thạch Sinh đã ngầm hạ quyết tâm, sau này sẽ ra sức ủng hộ tổ lãnh đạo trong việc điều chỉnh kết cấu kinh tế, Phạm Duệ Hằng đã thấy được triển vọng, Tiền Cẩm Tùng cũng cho rằng có hy vọng, Tống Triều Độ và Hạ Tưởng cũng tự nguyện dấn thân vào tổ lãnh đạo, rõ ràng là cũng cho rằng tổ lãnh đạo có triển vọng. Nếu Hạ Tưởng đã có con mắt kinh doanh thì có thể thấy hắn rất tin tưởng vào việc thí điểm thay đổi chế độ xã hội của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo là hắn sẽ nắm chắc phần thắng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |