Người của mình có lúc quá nóng lòng muốn thành công, cũng có nhiều lúc cấp trên đem việc thu hút vốn đầu tư xem như chỉ tiêu và thành tích, phải thu hút bao nhiêu vốn đầu tư mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ, vì để hoàn thành nhiệm vụ đừng nói đến lợi ích của công ty nhiều khi ngay cả lợi ích của quốc gia cũng bị bỏ mặc, chỉ cần mình có thể thăng chức là được.
– Không sao cả, chỉ thuận miệng nói thôi ha ha.
Hạ Tưởng vội vàng giải thích nói:
– Tự Phong, cứ tin tôi. Nếu thành công thì sẽ chạy không thoát, nếu không thành công thì có miễn cưỡng cũng không được.
Khâu Tự Phong bán tín bán nghi, nhưng với tâm lý tin tưởng mù quáng vào Hạ Tưởng nên tạm thời nén nghi vấn trong lòng xuống.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng kêu Khâu Tự Phong và Thường Thanh Tùng thu dọn hành lý gọi một chiếc xe đến sân bay. Thường Thanh Tùng không hiểu, bất mãn nói:
– Phía bên Mỹ nói là đưa chúng ta ra sân bay, sao không chờ họ ? Đi mà không chào tạm biệt rất không lễ phép.
– Chúng ta từ ngàn dặm xa đến đây đàm phán, họ không có thành ý thì thôi vậy. Chúng ta đi về bọn họ còn không nói lời nào để giữ lại như vậy là có lễ phép sao ? Thương mại là thương mại, không nên nói tình nghĩa với người Mỹ, vả lại bọn họ cũng không nói tình nghĩa với chúng ta, bọn họ chỉ nói đến lợi ích, nếu nói tình nghĩa với họ thì chúng ta đã để lộ điểm yếu.
Thường Thanh Tùng không ủng hộ cách lý giải của Hạ Tưởng, nhưng cũng không có cách nào khác chỉ biết sầm mặt lại đi theo Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong ra sân bay, trong lòng oán trách Hạ Tưởng rất nhiều lần, chỉ trích hắn không có tài chỉ biết chơi bời. Giao thiệp với người Mỹ thì phải ăn nói nhỏ nhẹ mới đúng, dù gì người ta cũng là người bỏ vốn đầu tư. Hơn nữa nước Mỹ là một nước lớn, bất cứ một người nào đến Trung Quốc đều được người khác kính trọng.
Hạ Tưởng hay thật, dựa vào đâu mà ra vẻ kênh kiệu với người Mỹ ? Người Trung Quốc có khi nào cứng rắn trước mặt người Mỹ ? Đúng là có hơi yếu đuối, có đầu tư là được. Bây giờ thì hay thật, lưng thì đứng thẳng rồi mà ví tiền lại ít đi. Đúng là không biết tính toán.
Thường Thanh Tùng giận dỗi ngồi một bên, không thèm để ý đến Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong. Hôm qua cả đêm anh ta đã xin chỉ thị của Chủ tịch Dương. Chủ tịch Dương lại xin chỉ thị của bí thư Tào rồi cuối cùng hồi âm lại với anh ta nói, mọi việc cứ theo sự sắp xếp của Hạ Tưởng dù kết quả thế nào cũng không ghi lỗi của anh ta. Dù là vậy nhưng anh ta vẫn không hiểu được sự cứng rắn của Hạ Tưởng. Người Mỹ muốn đầu tư, kẻ có tiền chính là đại gia, vì sao Hạ Tưởng lại ra vẻ cứ như hắn mới là đại gia vậy ?
Hạ Tưởng chính là thấy được các quan chức của đời sau trở thành cháu ngoan trong ngoại thương, kết quả là bị gạt đến mặt xám mày tro, bị đánh cho nát răng cũng phải nuốt vào bụng. Không phải hắn muốn cố ý tỏ ra cao quý, trong việc đầu tư không nên đấu trí với nhau. Hắn chính là muốn kiểm tra thành ý của phía bên Mỹ, đặt cược bằng tâm trạng nóng vội của Kodak và sự nóng lòng muốn đột phá tình hình trước mắt của họ.
Còn hai tiếng nữa máy bay mới cất cánh, Thường Thanh Tùng chán nản đứng lên muốn đi lòng vòng. Điện thoại reng, bắt lên nghe thì đó là nhân viên tiếp đón của phía bên Mỹ, vội vàng hỏi họ tại sao không ở khách sạn. Thường Thanh Tùng trả lời là đã đến sân bay, đang chuẩn bị lên máy bay, đối phương sốt ruột liền nói rất nhiều câu SORRY.
Sau đó dặn họ dù thế nào cũng đừng lên máy bay, phó tổng của Kodak sẽ lập tức đến sân bay để gặp họ.
Sau khi cúp máy, Thường Thanh Tùng thấy Hạ Tưởng thanh thản ngồi ở ghế, mỉm cười với mình thì anh ta vẫn không hiểu buồn bực hỏi:
– Kodak rốt cuộc là có ý gì đây ?
– Họ đến đón chúng ta quay lại chứng tỏ việc chúng ta muốn quay về đã chạm đến điểm yếu của họ. Họ mua vé máy bay cho chúng ta là muốn thử chúng ta. Chúng ta đến sân bay họ nghĩ chúng ta đi thật, tự nhiên sẽ thấy khẩn trương. Chứng tỏ một điều họ cũng rất coi trọng việc góp vốn.
Hạ Tưởng cười với vẻ tự đắc và có chút xúc động nói.
Thường Thanh Tùng như nghe được điều gì đó ngạc nhiên hỏi:
– Sao ? Trưởng phòng Hạ, chúng ta không phải về thật sao ?
– Thật thật giả giả, đi thật đi giả ai có thể nói trước chứ ?
Hạ Tưởng bỏ mặc Thường Thanh Tùng với vẻ mặt ngơ ngác, xoay người đi ra phòng chờ.
Phó tổng giám đốc điều hành của Kodak, Shelton đích thân ra mặt. Trước là nhân viên tiếp đón của Kodak lên tiếng xin lỗi vì đã hiểu lầm việc ba người Hạ Tưởng muốn về nước. Thật ra Kodak thật lòng muốn cùng Đạt Phú hợp tác, chẳng qua là trong quá trình tiếp đón có chút hiểu lầm hy vọng mọi người bỏ qua cho.
Thường Thanh Tùng thấy thái độ thành khẩn của Shelton, luôn miệng nói SORRY thì có chút mềm lòng định lên tiếng đáp lại mềm mỏng. Hạ Tưởng liền giành nói trước:
– Ngài Shelton kính mến, thật ra chúng tôi vội vã trở về cũng không phải vì phía ông không có thành ý mà là tổng bộ của chúng tôi đã bước đầu tiếp xúc với Fuji của Nhật Bản và cũng có ý hợp tác. Nói thật Fuji không những có kỹ thuật mà có thực lực cũng mạnh không kém phía bên ông, vả lại Fuji có tầm nhìn xa hơn phía bên ông.
Shelton ngạc nhiên, tỏ ra khó hiểu nhìn Thường Thanh Tùng, Thường Thanh Tùng định cong lưng giải thích thì bị Khâu Tự Phong bước đến ngăn lại, Khâu Tự Phong tiếp lời của Hạ Tưởng:
– Trung Quốc và Nhật Bản là nước láng giềng, cùng là người da vàng, có nhiều tiếng nói chung, tôi đoán không chừng tổng bộ rất nhanh sẽ ký hợp đồng hợp tác với Fuji.
Shelton bán tín bán nghi, lại không dám lơ là mời ba người họ quay lại khách sạn tiếp tục bàn bạc. Trên đường Hạ Tưởng nói với Thường Thanh Tùng:
– Phó tổng Thường, đừng thấy người Mỹ nói xin lỗi là nghĩ họ thật lòng xin lỗi, mỗi người họ mỗi ngày đều nói rất nhiều câu xin lỗi, thực tế không có bao nhiêu câu là thật lòng, cũng giống như chúng ta gặp mặt là hỏi ăn cơm chưa ? Chỉ là thuận miệng hỏi thôi chứ anh có ăn hay chưa tôi không quan tâm. Người Mỹ nói xin lỗi cũng có ý nghĩa như vậy, nếu anh nghĩ là thật thì đã bị mắc lừa rồi.
Thường Thanh Tùng muốn nói gì đó định mở miệng rồi lại quay đầu sang nơi khác, rõ ràng là vẫn không phục.
Hạ Tưởng ngán ngẩm cười, người nước ta tại sao lại nghĩ là phải kém người khác một bậc thì mới thu hút được đầu tư nước ngoài ? Đối phương nếu cảm thấy có lợi thì tự nhiên sẽ đến, nếu cảm thấy không có triển vọng thì dù anh có quỳ trước mặt thì họ cũng không bỏ tiền ra. Người Mỹ là người thực tế nhất thế giới, đàm phán với họ chỉ cần nói lợi ích là được không cần nói tình nghĩa. Ngay cả hàng xóm phát ra chút tiếng ồn họ cũng báo cảnh sát, đừng có mơ họ nói tình nghĩa với người Trung Quốc như mình. Tỉnh táo lại đi.
Ngồi vào bàn đàm phán, Hạ Tưởng liền ngồi bên cạnh Thường Thanh Tùng chuẩn bị đưa ra những đề xuất bổ sung mấu chốt bất cứ lúc nào. Thường Thanh Tùng đã được Khâu Tự Phong dặn dò rất kỹ nên cũng không dám lơ là. Trước tiên là đề xuất bỏ năm trăm triệu ra mua hai mươi phần trăm cổ phần. Không ngờ vẻ mặt tươi cười của Shelton khi vừa ngồi vào bàn đàm phán liền thay đổi như một người khác, vừa nghe Thường Thanh Tùng nói liền lắc đầu nói tràng câu NO
Thường Thanh Tùng bày sự thật ra giảng giải, trình bày ưu thế của Đạt Phú và khiếm khuyết của Kodak. Shelton liền trả đũa chỉ trích thiết bị của Đạt Phú lạc hậu, kỹ thật cổ lỗ sĩ, quản lý không tốt, người nhiều hơn việc vân vân… Dù sao cũng là có qua có lại, tranh cãi gay gắt.
Hạ Tưởng chờ so chiêu xong hiệp một mới chậm rãi mở miệng nói:
– Ngài Shelton, ông nghĩ sao về việc bây giờ chuộng máy ảnh kỹ thuật số ?
Shelton sửng sốt, không ngờ Hạ Tưởng đột nhiên thay đổi đề tài liền hỏi ngược lại:
– Câu hỏi này không liên quan đến việc chúng ta đàm phán, tôi không trả lời.
– Có liên quan, liên quan rất lớn.
Hạ Tưởng cười nói:
– Bên Fuji nói nếu Đạt Phú quyết định cùng Fuji hùn vốn, Fuji sẽ bổ sung thêm một số vốn để xây một dây chuyền sản xuất máy ảnh kỹ thuật số ở thành phố Bảo, và lại còn nhập một số tiền lớn vào việc nghiên cứu kỹ thuật của máy ảnh kỹ thuật số để đối phó với trào lưu kỹ thuật số sắp tới.
Shelton đưa một ngón tay ra đưa qua đưa lại trước mặt:
– Máy ảnh kỹ thuật số chỉ mới trỗi dậy nhưng nó không thể thay thế vị trí của máy ảnh truyền thống, tính theo hướng lạc quan chỉ có thể chiếm một phần ba thị trường máy ảnh.
Kodak đã phỏng đoán sai lầm việc trỗi dậy của máy ảnh kỹ thuật số nên mới thất bại trong làn sóng kỹ thuật số, thậm chí rơi xuống thương hiệu cấp thấp. Hạ Tưởng đã đoán trước được thái độ của Shelton, ha hả cười, đưa hai ngón tay ra nói:
– Tôi lại nghĩ máy ảnh kỹ thuật số có thể hoàn toàn thay thế máy ảnh truyền thống, chiếm một trăm phần trăm thị trường.
Shelton sửng sốt, sau đó cười ha hả:
– Không, không cách nhìn của anh hoàn toàn sai lầm, sai lầm nghiêm trọng khi phân tích thị trường. Thị trường máy ảnh truyền thống dù bị tấn công, nhưng máy ảnh kỹ thuật số có rất nhiều hạn chế, ở trong mắt nhiếp ảnh gia, máy ảnh kỹ thuật số chỉ là một món đồ chơi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |