– Cảm ơn, vô cùng cảm ơn. Trưởng phòng Hạ, Phó Thị trưởng Khâu, ân tình này tôi xin ghi nhớ kỹ.
Khâu Tự Phong cười lúc lắc đáp:
– Tổng biên tập Cố đừng khách khí. Tất cả mọi người là bằng hữu, nên giúp đỡ nhau mới phải. Hơn nữa là do Hạ Tưởng nhờ vả, cho dù không có người quen ở Hoa Tân xã thì tôi cũng phải nghĩ ra cách để không phải thất lễ, có phải không?
Hạ Tưởng thấy Khâu Tự Phong nâng cao quan điểm thì cười:
– Được rồi, anh giúp tổng biên tập Cố cũng là giúp tôi. Cùng lắm thì khi nào anh tới thành phố Yến, tôi và Tổng biên tập Cố sẽ làm chủ nhà, mời anh ăn cơm một bữa là được chứ.
Mấy người cùng nhìn nhau cười.
Lý Hướng Kiệt nhìn về phía Hạ Tưởng liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Khâu Tự Phong, trong ánh mắt lộ ra ý suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau hai ký giả đến. Rõ ràng là đã được gợi ý trước, hai người lấy ra hai bản, cái gì không nên hỏi thì không hỏi, chỉ chọn đề tài nhẹ nhàng tránh gây ra tranh cãi, mỗi người phỏng vấn đại khái trong khoảng hơn một giờ. Sau khi phóng viên phỏng vấn và thu thập tin tức, khách khí cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Hạ Tưởng dự đoán, dựa vào nội dung phỏng vấn của hai phóng viên, ít nhất cũng có thể chỉnh sửa lại thành một thiên tin tức theo kiểu điển tích khoảng mấy ngàn chữ. Cái gọi là sự việc mới theo cốt truyện xưa, đã có tin tức có tính xác thực, lại có tính chất độc đáo của truyện xưa, nhưng lại tránh cho lối mòn tuyên truyền chính trị, rất có ý nghĩa. Đúng là một loại biến tướng của tuyên truyền, lại không theo kiểu cũ.
Hạ Tưởng thậm chí có thể đoán được nội dung bài báo, chủ yếu là nói tuỳ cơ ứng biến đàm phán với Kodak ra sao, cuối cùng mang lại khoản đầu tư nước ngoài kếch sù làm vẻ vang quốc gia theo kiểu tích truyện xưa. Cốt truyện đại khái tình tiết là thật, tuy nhiên chi tiết tỉ mỉ thì lại là hư cấu, lại kín đáo tuyên truyền công lao và thành tích của ba người nhóm Hạ Tưởng, lại không có kết luận gì từ phía chính phủ, giống như là văn chương vậy.
Kỳ thật trên báo chí kiểu văn vẻ tương tự thế này có rất nhiều, bình thường cũng không có bao nhiêu người để ý. Nhưng thời cơ phát biểu và cấp bậc của báo chí sẽ cho thấy rõ ý đồ của thông tin. Đấu tranh chính trị đúng là phức tạp, báo chí cũng là một mặt trận, hơn nữa lại là mặt trận vô cùng quan trọng.
Sau khi đã phỏng vấn xong, Khâu Tự Phong lại nhận được điện thoại, nói với Cố Tăng:
– Tổng biên tập Cố, để cho thuận tiện hiện tại mời anh đến Hoa Tân xã, Phó tổng biên Trương đã xem bản lý lịch của anh, muốn gặp anh một chút.
Cố Tăng vội vã khởi hành, Lý Đinh Sơn lo nghĩ, vẫn muốn được đi cùng.
Hai người đi rồi Lý Hướng Kiệt làm chủ, mời Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, Khâu Tự Phong, Đỗ Đồng Quốc mấy người đi ăn cơm. Khâu Tự Phong không vừa lòng nói:
– Chủ nhiệm Lý khách sáo quá. Thủ đô cũng là nhà của tôi, không phải là để tôi bị chê cười vì không biết chiêu đãi bằng hữu sao?
Lý Hướng Kiệt mỉm cười:
– Buổi trưa thì tôi làm chủ, buổi tối anh làm chủ không phải tốt sao. Phó Chủ tịch Tống nói, ngày mai sẽ trở về cơ mà.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, liền nói một câu:
– Ngày mai đăng báo?
– Không sai, nếu ngày mai không thấy báo sẽ chờ cả ngày.
Tống Triêu Độ hạ quyết tâm.
– Thái độ quyết định tất cả, việc chúng ta làm được là thật, không thể để cho người khác tuỳ tiện ra vẻ được, cũng phải để cho bọn họ bị động một lần chứ.
Giữa trưa ăn cơm xong, không thấy mấy người Lý Đinh Sơn quay trở về, Hạ Tưởng theo sắp xếp của Khâu Tự Phong. Trước tiên ở khách sạn Trụ Hạ, đến lúc ăn cơm chiều, nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, nói là buổi tối phải mời phó tổng biên tập Trương ăn cơm, sẽ không trở lại. Khâu Tự Phong liền sắp đặt một bữa tiệc, buổi tối hắn cũng không về nhà, cũng ở lại khách sạn cùng Hạ Tưởng và Đỗ Đồng Quốc nói chuyện phiếm.
Đỗ Đồng Quốc đi làm phóng viên tại chi nhánh là vấn đề không lớn. Nhìn thấy ảnh hưởng của Hạ Tưởng đối với Khâu Tự Phong, gã càng thêm kính nể Hạ Tưởng. Trong mắt Đỗ Đồng Quốc, một cuộc điện thoại của Khâu Tự Phong có thể giúp cho Tổng biên tập Cố giải quyết vấn đề đau đầu trong nhiều ngày, đây tuyệt đối là hành động của nhân vật có thủ đoạn cao siêu, bởi vì ngay cả Trưởng ban thư ký Lý cũng chẳng có cách nào, nhưng Khâu Tự Phong lại có thể làm mà không cần lộ mặt, hết sức bình tĩnh mà nói là vấn đề đơn giản. Năng lực của hắn thật vượt qua trí tưởng tượng của Đỗ Đồng Quốc.
Nhưng trước khi Khâu Tự Phong gọi điện thoại, rõ ràng lén lút hỏi ý kiến Hạ Tưởng, sau khi Hạ Tưởng mở lời mới gọi điện thoại. Bởi vậy có thể thấy rõ ràng, Hạ Tưởng trong mắt Khâu Tự Phong còn nặng hơn so với Phó chủ tịch tỉnh Tống. Đỗ Đồng Quốc lại càng kính nể Hạ Tưởng thêm.
Buổi tối Tống Triêu Độ có việc, Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, hẳn là đi quanh thủ đô. Sáng sớm hôm sau thì gặp được Lý Đinh Sơn và Cố Tăng. Theo vẻ mặt vui sướng của hai người thì có thể thấy sự việc đã thành công. Cố Tăng nắm tay Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, liên tục nói lời cảm ơn.
Tới buổi chiều, Tống Triêu Độ mới trở về, vẻ mặt cao hứng nói:
– Bình tĩnh được rồi, đã sắp xếp rồi, ngày mai đăng báo, chúng ta có thể yên tâm quay trở về thành phố Yến. Tự Phong, cậu cũng cùng tới thành phố Yến, chủ tịch tỉnh Phạm muốn gặp cậu và Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng đang rất cao hứng, dù sao tổ lãnh đạo cũng đang nằm dưới quản lý của chính quyền. Hạ Tưởng cũng biết hiện tại chẳng qua là giai đoạn khởi đầu, chờ Kodak tới, chính thức ký kết thoả thuận, thì tổ lãnh đạo sẽ được nâng tầm quan trọng lên nhiều.
Tất cả những người vốn trước kia xem thường tổ lãnh đạo thì hiện tại sẽ đều phải xem trọng tổ lãnh đạo một chút.
Thái độ của Diệp Thạch Sinh dần dần rõ ràng, Thôi Hướng đã không còn Diệp Thạch Sinh làm chỗ dựa nữa, vậy thì ông ta (Thôi Hướng) còn có thể xuất ra thủ đoạn gì nữa chứ?
Không khác so với Hạ Tưởng nghĩ là mấy, giờ này Thôi Hướng đang cùng Phó Tiên Phong, Mã Tiêu ngồi với nhau để thảo luận đối sách.
Thôi Hướng chợt nghe đến Hạ Tưởng kéo được tập đoàn giàu có đến đầu tư nước ngoài, phản ứng đầu tiên chính là không tin, ai đó đùa trêu thôi? Một tỷ rưỡi đô la, không phải là tỷ nhân dân tệ, mà là tuơng đương với rất nhiều tỷ dân tệ. Như thế nào Hạ Tưởng lại có thể đàm phán thành công? Tập đoàn Đạt Phú và Kodak đang đàm phán thương mại, dù sao cũng là hạng mục hợp doanh hấp dẫn nhất tỉnh Yến, đã tiến hành đàm phán hơn một năm rồi, tiến triển vừa phải. Trong tỉnh cũng có sự ủng hộ tương đối lớn cũng là nỗ lực muốn thúc đẩy việc này nhưng vẫn đàm phán không thành, vẫn đang tìm hướng giải quyết.
Thôi Hướng cũng biết một chút. Hắn cũng đã cùng thương nhân nước ngoài giao tiếp với nhau, hiểu rõ nước Mỹ, cực kỳ kiêu ngạo, lại cũng chợt nóng chợt lạnh. Hạ Tưởng lần này đi tới nước Mỹ, Thôi Hướng xem ra chẳng qua hắn mượn cớ đi chơi. Cán bộ chính phủ đều có kiểu phúc lợi như vậy. Xuất ngoại du lịch bình thường, nhưng không nghĩ tới Hạ Tưởng vậy mà lại làm thành việc đại sự kinh thiên động địa như vậy.
Thôi Hướng chỉ biết có thành tích lớn như vậy, địa vị Hạ Tưởng ở tổ lãnh đạo sẽ như mặt trời ban trưa, không ai có thể sánh bằng. Đồng thời hắn cũng mơ hồ nghe nói Diệp Thạch Sinh đã gặp mặt riêng với Hạ Tưởng. Theo như vậy Diệp Thạch Sinh rất quan tâm đến tổ lãnh đạo, Diệp Thạch Sinh với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã có sự thay đổi, bởi xu hướng bảo thủ thành ra ủng hộ, cũng khiến hắn không yên trong lòng.
Thôi Hướng lo lắng không phải vì Diệp Thạch Sinh có thái độ rất ủng hộ với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, mà là lo rằng ông ta sẽ ủng hộ cả Hạ Tưởng.
Thôi Hướng đối với Hạ Tưởng đầu tiên là không quen nhìn hắn trưởng thành nhanh chóng, mạng lưới quan hệ sâu rộng, tiếp theo lo lắng lớn nhất chính là Hạ Tưởng là người có khả năng, là chân tay đắc lực của Tống Triêu Độ, cũng sẽ thành trở ngại khi mình giành chức chủ tịch tỉnh. Nếu nói ngay từ đầu Thôi Hướng cũng không rõ là Hạ Tưởng phải tới tổ lãnh đạo là có dụng ý gì. Nghĩ đến Hạ Tưởng chỉ muốn thoát ly sự khống chế của hắn. Cho đến lúc kiếm một tỷ rưỡi đầu tư nước ngoài xảy ra, hắn mới bừng tỉnh ngộ, không thể không hít một hơi thật sâu vì mưu tính sâu xa của Hạ Tưởng.
Tổ trưởng của Tổ lãnh đạo là Tống Triêu Độ, tất cả các thành tích mà Hạ Tưởng làm ra đều là dưới sự lãnh đạo của Tống Triêu Độ. Hạ Tưởng làm ra thành tích càng lớn, thân là tổ trưởng – Tống Triêu Độ cũng có chiến tích lớn. Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chỉ cần có hiệu quả đầu tiên, Tống Triêu Độ nhất định sẽ thành ra hình ảnh một người có khả năng, hơn nữa hắn hiện tại đang là Phó chủ tịch tỉnh, rất có lợi cho việc cạnh tranh vị trí chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ tiếp theo. Có thể nói tổ lãnh đạo mỗi lần làm ra chút thành tích, Tống Triêu Độ lại tiến gần đến ngai vàng Chủ tịch tỉnh một chút.
Hạ Tưởng đàm phán thành công, kéo về một tỷ rưỡi đô la vốn đầu tư nước ngoài, chỉ vậy đã là hạng nhất, khiến cho Tống Triêu Độ tiến gần tới ngai vàng Chủ tịch tỉnh gần trong gang tấc.
Có thể nói, kiếm một tỷ rưỡi đô la vốn đầu tư nước ngoài cho tỉnh Yến là một gặt hái, nhưng với Thôi Hướng mà nói, cũng như là tai hoạ đột ngột, khiến giấc mộng chủ tịch tỉnh nát vụn.
Quả thật, Thôi Hướng cũng không nhất định phải tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh tại tỉnh Yến, cũng có ý tưởng đến tỉnh khác giành chức chủ tịch tỉnh. Nhưng sau khi cân nhắc lợi hại hắn liền kết luận, chỉ có tại tỉnh Yến hắn mới có năng lực tranh cử, đến tỉnh khác chẳng những đã khó càng khó hơn. Cho dù hao hết sức lực vận động, với kinh nghiệm và lý lịch của hắn, điều đến tỉnh khác giỏi lắm cũng chỉ lên tới chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, muốn đi thẳng lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, trừ phi phải có chiến tích lừng lẫy gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |