– Về sau không có phê chuẩn, không được tự động nhận phỏng vấn của phóng viên. Hơn nữa các cậu hiện tại thân phận khác nhau. Đồng chí Tự Phong là Phó thị trưởng. Đồng chí Hạ Tưởng là thành viên của tổ lãnh đạo. Thân phận rất nhạy cảm. Làm sao có có thể tuỳ tiện phát biểu ngôn luận? Căn cứ vào quy định, hễ là việc truyền thông ra tỉnh, đều trước tiên phải qua cửa Ban tuyên giáo. Để Ban tuyên giáo đứng ra phối hợp, sắp xếp rồi mới được.
Diệp Thạch Sinh tức giận cầm tờ báo quẳng trước mặt hai người.
Cho dù Diệp Thạch Sinh tức giận là thật hay là giả vờ để ra vẻ oai phong, chắc hẳn rằng trong lòng ông ta không vui là sự thật.
Tỉnh Yến có một tin tức lớn như vậy, kết quả là trong giới truyền thông trong tỉnh thì không có điểm tin nào, truyền thông quốc gia đưa tin, rõ ràng là đánh vào mặt giới truyền thông tỉnh Yến, khiến ban tuyên giáo tỉnh uỷ chẳng còn mặt mũi nào.
Hạ Tưởng đến thời khắc mấu chốt vẫn duy trì khiêm nhường, ra hiệu cho Khâu Tự Phong nói trước. Khâu Tự Phong thật bất đắc dĩ. Ai bảo y cấp bậc cao một chút cơ, y liền vội vã giải thích rõ nguyên do với Diệp Thạch Sinh. Diệp Thạch Sinh đương nhiên không tin, lại hỏi Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền từ từ trình bày sự kiện tình cờ gặp mặt lặp lại một lần nữa. Diệp Thạch Sinh mới bán tin bán nghi nói:
– Tình cờ gặp mặt. Cũng lạ các cậu không từng có kinh nghiệm đối phó với phóng viên, bị bọn họ lôi vào phỏng vấn. Chỉ có điều ban Tuyên giáo khẳng định là sẽ có ý kiến. Bọn họ sẽ tìm các cậu để tìm các cậu hỏi cho ra lý.
Hạ Tưởng liền rèn sắt khi còn nóng nói:
– Bí thư Diệp, tuy rằng cùng tập đoàn Kodak ký kết hợp đồng, nhưng chưa chính thức ký kết hiệp định. Chúng tôi trước mắt vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Ban Tuyên giáo nếu cố kiếm chuyện, làm chậm trễ công tác thì thật là phiền toái.
Diệp Thạch Sinh bị Hạ Tưởng nói vậy liền nở một nụ cười:
– Được rồi, đừng có giở thủ đoạn với tôi. Ban tuyên giáo khẳng định sẽ nói ra suy nghĩ của mình, cứ để cho bọn họ nói vài câu. Chẳng qua nếu như không kết thúc, ảnh hưởng đến công tác của cậu, cậu cứ đem tôi ra làm lá chắn là được. Hiện tại trời đất bao la, tài chính của Kodak lớn nhất. Trước khi tiền đầu tư tới, ý kiến của tôi là trong giới truyền thông tỉnh không nên tuyên truyền cho thoả đáng, chờ chính thức ký kết hiệp định sẽ không thể thiếu các bài báo của các ông các bà.
Hạ Tưởng vội vàng cười cung kính mà đáp:
– Ý kiến của Phó Thị trưởng Khâu và tôi là, chúng tôi chỉ phụ trách công tác cụ thể là được. Làm ra bất luận thành tích gì cũng đều nhờ ở tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh lãnh đạo.
Diệp Thạch Sinh tiếp lời Hạ Tưởng nói:
– Lời nói suông thì không cần phải nói. Bước tiếp theo là nhiệm vụ của các cậu. Cùng Kodak liên hệ chặt chẽ, làm tốt giai đoạn chuẩn bị đối với Kodak. Công tác của tổ lãnh đạo cũng không thể buông lơi. Phải tiếp tục xâm nhập mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, tranh thủ sớm lấy được những thành công hơn nữa, đưa kinh tế thành phố Đan Thành và thành phố Bảo phát triển.
Cuối cùng, Diệp Thạch Sinh lại khuyến khích Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong vài câu, nói với hai người tình ý sâu xa:
– Các cậu hai người đều còn trẻ, lại có những thành tích lớn như vậy, nhất định không nên kiêu ngạo nóng vội.
Đi ra khỏi văn phòng Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng thừa dịp có người không để ý duỗi người vươn vai, lắc đầu nói:
– Ai cũng nói được lãnh đạo tiếp kiến vốn là chuyện tốt, nhưng gặp lãnh đạo nhiều quá cũng không tốt. Thắt lưng đau, chân cũng đau, nói không chừng trong chốc lát nữa cái cổ cũng đau. Về sau chờ tôi lên làm lãnh đạo, khi tiếp kiến người khác, nhất định không cần bắt họ phải ngồi phải ngẩng cổ thẳng, cho bọn họ tuỳ ý.
– Đừng có chê cười, rồi nhất định sẽ đến lúc, cậu mà không kênh kiệu, người khác sẽ coi trọng anh. Sự thật chính là như vậy. Trong quan trường, nếu cậu không không giống bình thường, cuối cùng chỉ có thể là bị người xa lánh, hoặc là đày vào lãnh cung. Vả lại, tôi xem cậu về sau cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo đâu.
Khâu Tự Phong cười ha hả vài tiếng.
Hạ Tưởng khó hiểu:
– Sao nói vậy?
– Cậu và chủ tịch tỉnh Phạm hiện tại quan hệ rất tốt, trước mặt bí thư tỉnh uỷ cũng rất trấn tĩnh tự nhiên. Dần dà liền tạo thành uy thế. Chờ cậu ngồi vào vị trí thị trưởng, vô tình sẽ doạ hạ cấp.
Khâu Tự Phong cảm thán nói.
– Lúc này đây tôi xem như đã lây tí hào quang của cậu rồi, về sau lúc cần gì, cứ nói một tiếng. Chờ tài chính tới, tôi sẽ bận tối mắt tối mũi.
Vẻ mặt Khâu Tự Phong loé ra ánh kỳ vọng. Số tiền tỷ rưỡi đô la khẳng định sẽ không chuyển đến một lần. Nhưng cho dù là không chuyển đến một lần, cũng là một khoản lớn. Đến lúc đó hạng mục xây dựng, khảo sát sân bãi, từ từ từng chút, Khâu Tự Phong quả thật phải bận tối mày tối mặt.
Nhưng nhờ đó mà ở thành phố Bảo, y sẽ nổi bật chỉ đứng sau bí thư và thị trưởng. Phó thị trưởng thường trực sẽ hoàn toàn bị y vượt qua mặt.
Hạ Tưởng cũng tin tưởng hắn nắm chắc thời cơ tốt, nắm trong tay chiến tích, từng bước một thăng tiến.
– Tập đoàn Tề Thị sẽ tới thành phố Bảo đầu tư rau ngâm Mậu Thịnh, mời anh đích thân ra mặt chiêu đãi. Bởi vì trong đó có một vài cổ đông tên là Phạm Tranh – Phạm công tử của chủ tịch tỉnh.
Đối với Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng không cần phải giấu diếm, nói thẳng thân phận của Phạm Tranh.
Khâu Tự Phong cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ gật gật đầu:
– Việc nhỏ, không cần phải bàn. Tôi ngược lại có một việc, đang suy xét xem có nên tham gia hay không. Sau khi Mai Hiểu Lâm rời khỏi huyện An, ai sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch huyện? Còn nữa, nghe nói Bí thư huyện uỷ sáu tháng nữa cũng đến lúc về hưu, cần chọn người thích hợp, anh cũng có thể nói với Bí thư Trần đề xuất một người đi huyện An, dù sao huyện An cũng là tâm huyết của chúng ta.
Khâu Tự Phong nói, Hạ Tưởng cũng động lòng. Huyện An, hắn đã bỏ rất nhiều mồ hôi và công sức. Để cho một người của mình tiếp nhận cũng là để tiếp tục các chính sách bảo an địa phương cho tốt. Để ai đi thì tốt đây? Hạ Tưởng quyết định tìm Trần Phong nhờ cậy.
Khi Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc thì đã giữa trưa, Phương Cách rêu rao là vì Hạ Tưởng mà mừng công, rút cuộc mời mọi người đi liên hoan. Cuối cùng Phương Cách rất bi thảm vì bị phát hiện chẳng còn tiền, không biết lúc nào bị Lam Miệt đem tất cả tiền ra tiêu hết sạch, Phương Cách khóc không ra nước mắt. Không ngờ Chung Nghĩa Bình lại rút tiền ra giúp hắn giải vây.
Chung Nghĩa Bình thật không tồi, Hạ Tưởng giật mình, xem cơ hội thật thích hợp, có thể đưa Chung Nghĩa Bình tới huyện An làm Phó chủ tịch huyện, bồi dưỡng trọng điểm một chút.
Không ngoài sở liệu của Hạ Tưởng, buổi chiều một gã Phó trưởng ban của Ban tuyên giáo tỉnh uỷ đến tìm hắn hỏi về việc tại sao hai hãng truyền thông lớn cùng đưa tin là như thế nào.
Phó trưởng ban tên là Phong Lợi, khoảng 40 tuổi, vóc dáng không cao nhưng rất béo, gần như một hình tròn. Hạ Tưởng cũng biết hắn, hắn từng là người của Lô Uyên Nguyên, Lô Uyên Nguyên vừa đi, hắn lập tức tới gần Mã Tiêu, thành trợ thủ đắc lực nhất của Mã Tiêu. Bởi vậy Hạ Tưởng không có ấn tượng tốt gì với hắn.
Phong Lợi hùng hổ quát mắng Hạ Tưởng vài câu, còn nói:
– Trưởng phòng Hạ, về sau khi thấy truyền thông phỏng vấn thì phải báo cho ban tuyên giáo tỉnh uỷ xin chỉ thị. Được ban tuyên giáo phê chuẩn mới được nói chuyện. Có hiểu không? Nếu không cậu tự gánh lấy hậu quả.
Hạ Tưởng đã sớm nghĩ tới cách giải thích, rất khách khí nói:
– Bọn họ không nói ra thân phận phóng viên, chỉ là tuỳ tiện nói chuyện phiếm thôi. Tôi ở trên máy bay sao có thể gọi điện thoại hỏi ý kiến ban Tuyên giáo tỉnh uỷ được đây?
– Thái độ của cậu thế là thế nào?
Phong Lợi giận dữ.
– Đồng chí Hạ Tưởng, đề nghị chấn chỉnh lại thái độ. Tôi đang nói với cậu vấn đề rất nghiêm túc, không có chuyện nửa đùa nửa thật. Nói sai rồi, nhưng lại muốn phủ nhận trách nhiệm, cậu có biết rõ hậu quả không.
Hạ Tưởng không cần đoán cũng biết, lửa giận của Phong Lợi sau lưng là Mã Tiêu giận dữ vì sự kiện báo chí vừa rồi. Cơn thịnh nộ của Phong Lợi thật là lớn, đại diện cho sự bất mãn của Mã Tiêu nữa. Hắn không vội, cũng không có chút e sợ, nói:
– Rất xin lỗi Phó trưởng ban Phong, tôi không phải người của ban tuyên giáo tỉnh uỷ, đối với yêu cầu công tác của ban tuyên giáo tỉnh uỷ không rõ lắm. Hơn nữa tôi tới nước Mỹ đàm phán, ban tuyên giáo cũng không cố ý giải thích cho tôi một chút các vấn đề. Hiện tại sau khi sự việc xảy ra mới nói với tôi, tôi chỉ có thể tiếp thu về sau sẽ cố gắng sửa, cam đoan không lặp lại sai lầm. Anh đừng giận dữ rồi phát lên người tôi.
Hạ Tưởng lời nói tuy rằng gượng gạo nhưng lại không phải không có lý. Ban tuyên giáo tỉnh uỷ chủ quản toàn bộ việc tuyên truyền của tỉnh, nhưng với tổ lãnh đạo không có quyền quản lý trực tiếp. Chỉ có thể lãnh đạo trên vấn đề nghiệp vụ, không thể chỉ huy theo kiểu hành chính. Lui một bước, cho dù Hạ Tưởng không đến xỉa tới Phong Lợi, Phong Lợi cũng chẳng có cách nào.
Bởi vì ban tuyên giáo không phải ban tổ chức cán bộ!
Phong Lợi giận tím mặt.
Cũng không trách Phong Lợi dáng vẻ kiêu ngạo. Quả thật là sau khi chứng kiến hai tờ báo ra tin, Mã Tiêu tức giận quăng ngay tại chỗ, khẩn cấp triệu tập cuộc họp hội đồng nội bộ. Yêu cầu mọi người triển khai mở rộng tuyên truyền vận động ở trong trụ sở tỉnh uỷ, muốn cho tất cả cán bộ then chốt đề cao tố chất bản thân, duy trì các tính cảnh giác, không tuỳ tiện phát biểu những lời nói không cần thiết, để tránh ảnh hưởng đến sự đoàn kết yên ổn của đại cục chính trị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |