Quan Trường – Quyển 4

Phần 163

Mã Tiêu đưa sự kiện lên tầm chính trị cao, những người ở dưới sẽ không thể phớt lờ. So với Lô Uyên Nguyên, Mã Tiêu mạnh mẽ cứng rắn hơn, làm việc rất thích gióng trống khua chiêng sôi nổi. Không trách tất cả mọi người nói lúc trước y đã từng làm Trưởng ban Tuyên giáo ở một thành phố phía động bắc. Bởi vì năm đó thành phố của y luôn tuyên truyền rầm rộ nhưng kinh tế lại rối tinh rối mù. Dân bản xứ vẫn nói đùa là “Chỉ cần có cái quần, không cần lo cái bụng”. Ý tứ là thà rằng đói bụng cũng phải bề ngoài vẻ vang. Thành phố đó tuy nổi tiếng toàn quốc về hình tượng bề ngoài nhưng trên thực tế cư dân thu nhập rất thấp nhưng công tác tuyên truyền lại rất đúng lúc làm cho hình tượng bên ngoài của thành phố dường như rất sung túc.

Phong cách của Mã Tiêu còn có kiểu rất xem trọng hiệu quả mặt ngoài, hơn nữa rất mạnh miệng huyênh hoang. Mọi chuyện rất thích cường điệu.

Sau khi họp xong, Mã Tiêu giữ một mình Phong Lợi ở lại. Để hắn tới gặp Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong quát mắng một trận, cần cam đoan thống nhất cách xử lý, không để tiếng vang tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đi khắp tỉnh Yến. Mã Tiêu cũng hiểu được, chắc chắn là có người cố ý giở trò, chính là muốn đánh hắn một bạt tai. Cho nên hắn vô cùng giận dữ. Liên tưởng đến Tống Triêu Độ tự đi tới thủ đô đón Hạ Tưởng, hắn sao lại không hiểu rõ có bóng dáng của Tống Triêu Độ đằng sau sự kiện đó chứ?

Tống Triêu Độ thì hắn không thể động vào, cũng không quản được. Chẳng lẽ ngay cả Hạ Tưởng cũng dám lên mặt với y? Y nhớ tới lúc trước mới cùng Thôi Hướng và Phó Tiên Phong bàn bạc việc thu thập tài liệu về Hạ Tưởng, hiện tại càng kiên quyết ý tưởng trong lòng. Hạ Tưởng quả nhiên là một người thích gây chuyện, không đánh cho hắn một cú hắn vẫn có thể bất ngờ cân bằng đến giờ. Hiện tại chẳng qua là chuyện nhỏ, nếu như tiếp theo Kodak đến chính thức ký kết hiệp định, chờ truyền thông quốc gia đưa tin khắp nơi, truyền thông tỉnh Yến không có một lời nào, hắn làm trưởng ban tuyên giáo tỉnh uỷ sẽ là người không làm tròn bổn phận, sẽ là một vết trong lý lịch chính trị khó có thể bào chữa được.

Thực muốn gây ra sự việc lớn như vậy, tất cả mọi người sẽ nhìn hắn chê cười. Hắn tại tỉnh Yến sẽ bị hạ thấp uy tín, lại khó mở rộng công tác gì!

Hạ Tưởng tốt lắm, Mã Tiêu bảo Phong Lợi nghiêm giọng trách mắng để cho nhớ, và tăng thêm vấn đề chính trị hơn nữa.

Phong Lợi hiểu tính cách và thủ đoạn của Mã Tiêu, biết rõ Mã Tiêu không dễ hầu hạm so với Lô Uyên Nguyên cũng hay cáu kỉnh hơn, không thể không cẩn trọng. Vừa nghe Trưởng ban Mã yêu cầu hắn tới gặp Hạ Tưởng tiến hành khiển trách, biết rõ cơ hội tới rồi, liền vội vàng sắp sẵn dáng điệu, tiến tới đánh Hạ Tưởng.

Phong Lợi bị thái độ thản nhiên lờ đi của Hạ Tưởng chọc giận. Hắn lấy quyền của Phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh uỷ, lấy giọng điệu của phó ban nói:

– Đồng chí Hạ Tưởng, xét thấy cậu không có nhận thức về tính nghiêm trọng của vấn đề, tôi sẽ phản hồi lại vấn đề của cậu tới Phó chủ tịch tỉnh Tống. Cũng không loại bỏ sẽ báo cáo lại một chút với Chủ tịch tỉnh Phạm. Cậu hãy tự thu xếp cho ổn thoả.

Hạ Tưởng sắc mặt vô cùng xem thường Phong Lợi. Năm đó hắn và y cũng từng có gặp mặt, bởi vì Tào Vĩnh Quốc và Lô Uyên Nguyên có quan hệ với nhau, Phong Lợi còn nói chuyện với giọng điệu rất thân thiết. Hiện tại ngược lại, Lô Uyên Nguyên vừa đi khỏi, lại tự cho mình chạy theo Mã Tiêu, lại trở mặt. Vốn là một chuyện nhỏ, còn không bỏ việc làm lính hầu của Mã Tiêu. Thủ đoạn nịnh hót bợ đỡ rất bỉ ổi.

Hạ Tưởng bình thường rất ít khi tức giận. Hôm nay quả thật cũng có tức giận. Mã Tiêu ở trong ban tuyên giáo lúc cần tuyên truyền không chịu tuyên truyền, hiện tại là lúc làm ra thành tích lớn, rồi lại chuyện bé xé ra to, cố tình xúi giục Phong Lợi đến gây phiền phức, xem ra y đã quyết tâm cùng chung một chỗ với Thôi Hướng

Hạ Tưởng đang muốn mở miệng phản bác lại vài câu. Đối phó với các thương nhân Kodak của Mỹ còn không có vấn đề gì, ứng phó với loại nịnh hót tiểu nhân như Phong Lợi lại càng dễ như trở bàn tay. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng biết Phong Lợi còn không có tư cách làm gì hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe ở cửa có tiếng người nói:

– Đồng chí Phong Lợi oai phong không nhỏ, cố công đến tổ lãnh đạo chỉ dẫn công tác đấy ư? Anh không cần báo với Phó chủ tịch tỉnh Tống, lại càng không cần báo cáo với chủ tịch tỉnh Phạm. Có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng với tôi là được.

Mã Vạn Chính tới.

Mã Vạn Chính vừa đến, mọi người Phòng Tổng hợp 1 đều đứng dậy chào hỏi Chủ tịch tỉnh. Mã Vạn Chính tươi cười nhìn mọi người gật đầu, nhìn sang Phong Lợi rồi lại ra vẻ nghiêm mặt nói:

– Đồng chí Hạ Tưởng vì tỉnh Yến mà mang về khoản đầu tư lớn, là công thần của tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Cậu ấy còn trẻ, lại không biết bị phóng viên tính kế lừa, cũng không phải việc gì quá to tát. Không cần phải làm to chuyện. Đồng chí Phong Lợi nếu không có chuyện gì thì đi về trước đi. Tôi muốn gặp đồng chí Hạ Tưởng nói chuyện một chút.

Phong Lợi đúng là bị một vả vào mặt, hắn cũng không dám cùng phó chủ tịch thường trực tỉnh chống đối, vội vã gật đầu nói:

– Dạ Phó Chủ tịch tỉnh Mã, lời nên nói tôi đã nói rồi, lập tức đi ngay.

Phong Lợi vẻ mặt xám xịt ra về, lúc gần đi còn lặng lẽ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, nghĩ thầm còn nhiều thời gian. Không tin là không túm được gáy mày. Cơn tức giận trong lòng y khó có thể tiêu tan. Hạ Tưởng cũng không để cho y chút mặt mũi nào. Vừa rồi người khác trong tổ lãnh đạo cũng thấy y trợn mắt nhìn, khiến quyền uy của y chả còn chút nào.

Phong Lợi liền quyết định tốt nhất là trước mặt Mã Tiêu tố cáo Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cho rằng Mã Vạn Chính chỉ là vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện giải vây giúp, không nghĩ là Mã Vạn Chính thật là có việc chạy qua tìm hắn. Văn phòng của Mã Vạn Chính ở trên lầu, ông ta chẳng qua là tiện đường lên lầu đi ngang qua. Nhưng phó chủ tịch thường trực tỉnh đích thân tìm đến, quả thật là rất nể mặt.

Theo Mã Vạn Chính đi vào phòng làm việc, Hạ Tưởng liền chủ động báo cáo một chút công việc. Mã Vạn Chính nghe xong chỉ cười gật đầu, không nói được lời nào. Vẫn chờ Hạ Tưởng nói xong, ông ta mới ho khan một tiếng, uống một ngụm trà nói:

– Tiểu Hạ, gần đây có cùng Húc Quang qua lại nhiều không?

Gần đây Hạ Tưởng và Phùng Húc Quang không lui tới nhiều lắm. Siêu Thị của Phùng Húc Quang đang trong giai đoạn khuyếch trương trên phạm vi toàn bộ tỉnh nên công việc rất lớn. Y cũng là tối mày tối mắt bận rộn. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng đang muốn tìm Phùng Húc Quang nói chuyện với y về siêu thị ở thành phố, việc mở rộng toàn diện rau quả tươi ngâm.

– Không phải rất nhiều, Húc Quang gần đây vẫn rất bề bộn công việc. Ngẫu nhiên liên lạc một chút bằng điện thoại thì có, hắn ngay cả nói cũng cố không nhiều lời.

Hạ Tưởng trả lời thật chi tiết.

– Thành tích của Tổ lãnh đạo thật khả quan, Hạ Tưởng, công lao của cậu có sự giúp đỡ của Triêu Độ. Các bước đi càng ngày càng vững vàng.

Mặt Mã Vạn Chính cười cười, nhìn không ra ông ta thực có ý gì.

Hạ Tưởng cũng chỉ khách khí nói vài câu, cũng không nói thêm cái gì. Mã Vạn Chính khẳng định muốn tranh chức chủ tịch tỉnh, không thể tránh trở thành đối thủ với Tống Triêu Độ. Quan trường chỉ có lợi ích là mãi mãi, không có tình bạn mãi mãi.

Mã Vạn Chính cũng nhìn ra Hạ Tưởng khó xử, đã nói:

– Triêu Độ trên cương vị là Phó chủ tịch tỉnh thời gian cũng ngắn, cho dù là có thành tích lớn, một bước quá độ lên chủ tịch tỉnh là khó, khả năng cũng không lớn, bởi vì nền móng cơ bản chưa xong. Chủ tịch tỉnh là một chức vụ trưởng, bình thường ít nhất phải đảm nhiệm phó chủ tịnh tỉnh năm năm trở lên mới có thể đảm nhiệm. Triêu Độ năm nay còn không đến 40, kinh nghiệm lý lịch tư cách vẫn còn thiếu một chút.

Ý tứ của Mã Vạn Chính chẳng lẽ là nói muốn cho Tống Triêu Độ chủ động nhường. Lại nữa đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh một thời gian, sau đó mới lại tiến công tới ngai vàng chủ tịch tỉnh? Đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh một thời gian liền đề bạt cất nhắc lên làm chủ tịch tỉnh cũng không phải là không từng có tiền lệ. Nếu như chiến tích đủ lớn, đặc biệt đề bạt cũng không phải cái gì ghê gớm. Nhưng thái độ Mã Vạn Chính lại có chút ý vị sâu xa. Hạ Tưởng vừa ngượng không muốn mở miệng hỏi thẳng, liền lập lờ nói:

– Tôi cũng không rõ Phó chủ tịch tỉnh Tống đích thực có ý nghĩ đó không. Cũng không ảnh hưởng được tới quyết định của ông ấy. Ngài có thể trực tiếp tìm ông ấy nói chuyện. Tôi tin xuất phát từ sự tôn trọng ngài, ông ấy và ngài sẽ có sự kết nối tốt đẹp.

Ma Vạn Chính tạm dừng một lát:

– Tôi nghĩ Triêu Độ đều biết, tôi và ông ta đều là những người tiếp theo có đủ tư cách cạnh tranh vào ghế chủ tịch tỉnh. Quên đi, cậu thay tôi chuyển lời là được. Mặc kệ Triêu Độ hiểu lầm hay đồng ý, tôi đều ok.

Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng trầm tư nửa ngày. Mã Vạn Chính thật tâm khuyên bảo hay là cảm giác được nguy cơ? Suy nghĩ nửa ngày không thấy được vấn đề mấu chốt, bất đắc dĩ cười. Hắn chỉ một mực chuyển lời hộ là được, việc khác tạm thời vẫn không cần quan tâm.

Hai ngày sau Hạ Tưởng thu được tin tức chuẩn xác. Đỗ Đồng Quốc đến Trạm thường trú báo Thanh niên ở tỉnh Yến đảm nhiệm vị trí phóng viên. Cố Tăng điều nhiệm đi chi nhánh Hoa Tân xã tại tỉnh Yến làm phó trưởng chi nhánh.

Tin tức rơi vào tai ban tuyên giáo tỉnh uỷ, Mã Tiêu đang uông trà tức giận đến phun ra ngoài. Không cẩn thận không ngờ đập nát chén trà, nước trà chảy ra đầy bàn, vừa vặn làm ướt hết tờ báo có thông tin câu chuyện của Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong. Nhìn thấy tờ báo bị ngấm nước từ từ, sắc mặt Mã Tiêu càng ngày càng khó coi, hắn rốt cuộc đã hiểu đối thủ của mình chơi tổ hợp, đánh vào má phải mình xong lại tiếp tục nện vào má trái.

Mã Tiêu nổi trận lôi đình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 16
0 Hắn đi thật lâu, thấy tình hình đều là như vậy, tựa hồ gặp được vô số mình, nhìn thấy vô số người bình thường cùng sinh mệnh như hắn ở trong hạo kiếp giãy dụa cầu sinh, loại tình hình này, cùng mình khi còn nhỏ chạy trốn ra Trung Thổ phế tích có gì khác nhau? Gặp chúng sinh, trước thấy chính mình. Tỷ tỷ cũng từng nói qua mở ra thần nhãn gặp chúng sinh, nhìn thấy chính mình là một thành viên bên trong chúng sinh, khi đó ta sẽ lĩnh hội Thiên Nhân Hợp Nhất, tâm tình vĩnh viễn không lùi, khám phá mê chướng trong lòng, phủi nhẹ sương mù...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Phần 56 Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?” Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không thuận lợi trong sự nghiệp, ông ấy thầm nghiên cứu gương cổ và quẻ phù dám chắc chỉ là bất đắc dĩ thôi, không muốn người khác xía vào thành quả nghiên cứu của mình chẳng hạn. Hơn nữa cổ vật triển lãm trong bảo tàng toàn là hàng giả, lúc đầu tôi và anh không biết việc này, nhưng có lẽ giáo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Hàn Lập – Quyển 4
0 “Triệu trưởng lão, nhọc công người phải đợi lâu! Vị này chính là Hàn tiền bối, chủ nhân của những tài liệu yêu thú kia!” Nữ tử Diệu Âm Môn vừa vào trong phòng liền hướng về phía lão giả áo xám cung kính nói. “Ồ, Hàn đạo hữu! Mời ngồi, lão phu vừa mới pha chế được một bình Băng vân linh trà, mời đạo hữu thưởng thức một chút” Lão giả áo xám giơ tay lên, lại liếc mắt nhìn Hàn Lập, thản nhiên nói. Hàn Lập nhíu mày, lão giả tướng mạo không có gì đặc biệt, nếu có thì là đôi tai thật sự hồng đến mức không bình thường, phảng phất bộ dáng...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng