Quan Trường – Quyển 4

Phần 168

Khi lái xe tới Viện Khoa học Xã hội thì Hạ Tưởng đã đến muộn mất khoảng 30 phút.

Lần đầu tiên đến gặp Cốc Nho mà lại đến muộn, mà nghe nói tính tình Cốc Nho cũng không tốt lắm, không khéo lúc gặp mặt sẽ bị nghe ông ta quát mắng.

Hạ Tưởng đi tới cửa phòng của Cốc Nho, thả lỏng cơ thể cho tâm tình đang khẩn trương trở nên bình tĩnh một chút rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau khi gõ ba tiếng, không thấy người trả lời, nhưng Hạ Tưởng nghe rất rõ bên trong phòng có tiếng đi lại của người nào đó. Do vậy, Hạ Tưởng đành phải gõ lại lần nữa.

Lại gõ thêm ba tiếng nữa, vẫn không có tiếng ai trả lời, Hạ Tưởng trong lòng buồn bực, không phải là Cốc Nho đang tức giận nên cố ý không cho hắn vào cửa? Rơi vào đường cùng, hắn liền gõ thêm lần nữa.

Mới gõ một tiếng, chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra thanh âm không kiên nhẫn:

– Đã gõ bảy tiếng rồi, nghe thấy tiếng động này thì phải biết bên trong có người chứ. Có việc quan trọng thì vào, không việc gì thì thôi, nghe có hiểu không vậy?

Đúng thật là không nghĩ tới lại có quy củ như vậy, Hạ Tưởng lắc đầu cười, quái nhân đúng là có quy củ quái lạ, mình cũng không cần phải biểu lộ thái độ quá tích cực với ông ta làm gì. Hắn liền đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy trên tay Cốc Nho đang cầm một tờ báo, đang đi lui đi tới, vẻ mặt nôn nóng bất an.

Cốc Nho vừa thấy Hạ Tưởng bước vào, tuy rằng ông ta còn chưa biết hắn là ai, nhưng vì các suy nghĩ đang đè nặng trong lòng nên không đè nén được đã nói ra suy nghĩ của mình. Ông ta đưa tờ báo đến trước mặt Hạ Tưởng rồi nói:

– Cậu xem một chút đi, Trình Hi Học uổng công là một Thái Sơn Bắc Đẩu, trợn mồm lên để nói dối. Đúng là bị cái vỏ bên ngoài che mắt, không nhìn thấy rừng rậm ở bên trong. Tôi thực sự muốn trực tiếp gặp mặt chất vẫn lão ta, lương tâm ở đâu? Đạo đức người thầy ở đâu? Công chính ở đâu?

Hạ Tưởng không cần đọc cũng biết việc mà Cốc Nho đang nói chính là bài viết của Trình Hi Học. Hắn liền đón lấy tờ báo rồi cười nói:

– Cốc lão không cần phải tức giận, bài viết này chỉ nói lên quan điểm của Trình Hi Học. Hơn nữa, trong bài viết này cũng đã nói là ông ta không có cùng quan điểm với ngài, nếu vậy chúng ta có thể chiến đấu tranh luận cùng với ông ta. Hơn nữa, Trình Hy Học là một chuyên gia kinh tế uyên thâm, đối với các mặt lợi và hại trong điều chỉnh kết cấu sản xuất thì chắc trong lòng đã biết rất rõ. Sở dĩ ông ta phát biểu ra quan điểm thiên lệch về một bên như vậy chắc là vì lập trường bất đồng mà thôi. Trong nước ta, cho tới bây giờ vốn không có một học giả kinh tế nào hoạt động độc lập cả. Bất động sản thì có người phát ngôn của bất động sản, ngành rượu thì có đã có người phát ngôn của ngành rượu. Thậm chí một số lĩnh vực khác như tập thể hình, dược phẩm làm đẹp hay bảo vệ sức khỏe mà cũng có các chuyên gia nhảy lên nhảy xuống xông ra, vì bọn họ mà hò hét, tất cả đều là vì lợi ích của bọn họ mà thôi.

Cốc Nho gật gật đầu đồng ý với ý kiến của Hạ Tưởng.

– Cậu xem như nói đúng. Đạo đức không có, thiếu tính người, đúng thật là rất xót xa. Bây giờ tôi sẽ soạn một bài viết, phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học, không thể để lão ta nói tầm bậy mà để dân chúng đi lầm đường được.

– Thật ra sự việc cần phải xem xét trên hai góc độ khác nhau, bây giờ rất nhiều các giáo sư, chuyên gia đều xông ra để phát ngôn cho các nhóm lợi ích. Đầu tiên là vì lợi ích của bản thân mình, thứ hai là do dân chúng cũng đang thiếu các tín ngưỡng và hiểu biết nên bọn họ rất dễ dàng tin tưởng vào cái gọi là nhóm các chuyên gia, giáo sư kia. Nhưng bất kỳ một việc nào được đẩy đến quá mức thì sẽ phản tác dụng lại, trải qua một đoạn thời gian bị đau đớn thì dân chúng sẽ trở nên thanh tỉnh hơn, xã hội sẽ trở nên thành thục và khoan dung hơn, đây tất nhiên cũng là một loại tiến bộ xã hội.

– Nhưng để đạt được tiến bộ như vậy thì quá trình trả giá chưa chắc đã là nhỏ.

Đến tận lúc này Cốc Nho mới ít nhiều liếc mắt đánh giá Hạ Tưởng một chút, trong lòng nảy lên một tia nghi hoặc, nghĩ thầm rằng chàng thanh niên này tuổi thì cũng chắc khoảng 27, thế mà gặp chuyện thì cực kỳ bình tĩnh, không vội vàng cũng không liều lĩnh, hơn nữa quan điểm cũng rất cấp tiến, tuổi còn trẻ mà lại cực kỳ trầm ổn. Vì thế, trong lòng ông ta không khỏi có tia thưởng thức.

– Chẳng lẽ như vậy thì các học giả có lương tri trong cả nước không thể liên hợp lại để chống đỡ, để giải thích cho dư luận hiểu?

Hạ Tưởng liền nói:

– Điểm xuất phát ý tưởng của Cốc lão là đúng, nhưng sự thật lại không làm được như vậy. Điểm đầu tiên là hiện tại các phương tiện truyền thông cũng đi theo hướng lợi nhuận và phục vụ một số mục đích hay nhóm đối tượng nào đó. Những phương tiện truyền thông cũng là công cụ phát ngôn của các nhóm lợi ích, bởi vì có các nhóm lợi ích này tham gia vào thì bọn họ mới thu được các chi phí cho việc quảng cáo làm cơ sở cho sự tồn tại của bọn họ. Điểm thứ hai là khí hậu chính trị trong nước cũng rất phức tạp và hay thay đổi, các đại gia trong lĩnh vực truyền thông đều đứng trên các trận địa khác nhau, không thể để cho người khác chiếm đoạt trận địa của bọn họ được. Điểm thứ ba cũng là điểm mấu chốt nhất, chính là trình độ dân trí hiện nay của người dân trong nước chưa cao, tính tình của bọn họ thiện lương, rất dễ dàng tin vào người khác, trên cơ bản các chuyên gia nói cái gì thì tin nó là cái đấy, các giáo sư bảo sao thì tin vậy, thầy thuốc bảo làm thế nào thì làm như thế. Thông thường thì bọn họ cũng phải trả một cái giá đau đớn thê thảm thì mới có thể tỉnh táo lại được. Bây giờ, nếu ngài đứng ra khuyên bọn họ thì không những bọn họ không tin mà còn có thể làm bọn họ có phản ứng ngược lại. Ví dụ như có một vị thần y nào đó nói mỗi ngày ăn mười cân đậu xanh sẽ trị được bách bệnh, kết quả là giá đậu xanh sẽ tăng lên, nhưng trên thực tế thì vị thần y này cũng chỉ giả thần giả thánh mà thôi, cũng là vì muốn tăng giá của đậu xanh mà tuyên bố như vậy.

Cốc Nho nghe xong, trầm lặng cả nửa ngày không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng.

– Cậu nói không sai, tôi biết rất nhiều người có tiếng tăm đều đang truy tìm một cái gọi là thần tiên, đối với những lời nói của thần tiên thì cực kỳ tôn thờ. Thật ra, người mà được gọi là thần tiên kia cũng chỉ là một kẻ khoác áo đạo bào để lừa đảo. Tôi nói bọn họ còn không tin, còn nói tư tưởng tôi đã bị giam cầm trong chủ nghĩa duy vật. Kết quả là, hình như cái người thần tiên này sau đó bị một người vạch trần lộ ra là kẻ lừa đảo. Nhưng cái gì gọi là thần thông đều không có, y làm ra toàn bộ các việc này là cũng vì lừa tiền người khác. Những người có tên có tuổi này vì muốn bảo toàn thanh danh nên tất cả đều đồng thanh phủ nhận việc đã từng lui tới với vị thần tiên này, không ngờ tình trạng vô sỉ này lại diễn ra như vậy.

Hạ Tưởng cười thầm, Cốc Nho tuy rằng ngay thẳng tuy nhiên cũng có mặt đáng yêu. Hắn liền nói:

– Nếu Cốc lão đã viết một bài phản bác lại thì rất nên, như thế phản ánh được lương tri, sự công bằng và sẽ để lại những dấu ấn cho sự phát triển xã hội. Em cũng tin rằng với kiến thức của ngài thì nhất định sẽ làm cho Trình Hi Học á khẩu không trả lời được.

Trong tranh luận học thuật thì không có cái gì nói là á khẩu không thể trả lời được, bởi vì trên thế giới có rất nhiều lý luận, phạm trù chưa được tìm hiểu hết, trong lĩnh vực này thì ai cũng không thuyết phục được ai. Tuy nhiên, trong lời nói của Hạ Tưởng với Cốc Nho là cũng hy vọng ông ta ra mặt phản bác lại Trình Hi Học, có một số việc nhất định phải có người dẫn đầu. Lúc này Cốc Nho không đại biểu cho nhóm lợi ích nào, quan điểm tranh luận của ông ta thuần túy chỉ trên học thuật, không có chút thiên lệch nào, tin rằng sau khi phản bác chắc chắn sẽ giành thắng lợi.

– Tốt, nói cho cùng vì lương tâm đạo đức của mình, tôi sẽ viết một bài báo để chiến đấu lại với lý luận của Trình Hi Học.

Cốc Nho nói xong, dường như lúc này ông mới kịp nhớ tới, ông ta hỏi:

– Đúng rồi, cậu tìm tôi có việc gì? Cậu tên là gì?

Hạ Tưởng đứng cung kính lại, lễ phép chào Cốc Nho.

– Cốc lão, em là Hạ Tưởng, tới để xin thỉnh giáo ngài.

– Hạ Tưởng? Cậu chính là Hạ Tưởng?

Vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt của Cốc Nho, ông ta nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng rồi nói:

– Tốt, tốt, so với suy nghĩ của tôi thì cậu còn trẻ hơn một chút, cũng có tinh thần tiến thủ, không tồi. Hoan nghênh, hoan nghênh!

Từ những lời nói của Phạm Tranh thì Hạ Tưởng cũng hiểu biết một chút tính tình của Cốc Nho. Dường như đối với mình thì ông ta cũng không quá thích thú, thu nạp hắn thì phần lớn cũng không phải do tình nguyện, vì thế Phạm Duệ Hằng cũng không nhắc lại đến sự tình của Nghiêm Tiểu Thì. Không ngờ khi gặp mặt nhau Cốc Nho lại biểu hiện sự nhiệt tình vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, chẳng lẽ những lời nói vừa rồi đã động đến chỗ sâu thẳm trong tâm tư của ông ta?

Tất nhiên Hạ Tưởng cũng không biết rằng cuộc nói chuyện vừa rồi với ông ta thì chẳng qua cũng chỉ mới để lại cho Cốc Nho một ấn tượng rất tốt mà thôi, chân chính để tạo ra một hình ảnh tốt trong lòng Cốc Nho chính là có lần Dịch Hướng Sư tới đây kể lại việc thu hút đầu tư của Tập đoàn Kodak. Hạ Tưởng cũng không nghĩ đến việc thuyết phục thành công Tập đoàn Kodak tiến tới đầu tư ngoài việc mang lại hiệu quả, lợi ích cho thành phố Bảo, mang tới danh dự cho những người làm công tác điều chỉnh kết cấu sản xuất, làm ra thành tích cho Tổ lãnh đạo mà ngay chính bản thân hắn được một vầng hào quang bao bọc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 28
0 Lời của nàng vừa dứt, cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt cường giả Đế Đạo minh trầm xuống, mà ánh mắt người Thiên Địa minh đều nhìn qua Lục Thiếu Du, hy vọng thấy vẻ biến hóa của hắn. Đây cũng là kết quả mà Thiên Địa minh đã thương nghị, nếu Lục Thiếu Du có thể đồng ý điều kiện này, tự phế tu vi, giao ra Đế Linh Tấn Thần đan cùng ba kiện thần khí, tới lúc đó hắn đã không còn uy hiếp với Thiên Địa minh, Thiên Địa minh không cần xuống tay với hắn, lưu hắn một mạng cũng có thể ngăn chặn Bắc Cung gia cùng Độc Cô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hàn Lập – Quyển 7
0 Việc màn hào quang hộ thể không thể ngăn cản được lam sắc hỏa diễm hiển nhiên nằm ngoài dự liệu cùa tu sĩ họ Vưu. Kết quả ngay cả cơ hội tránh né hắn cũng không có, lam diễm cực nhỏ liền đánh tới trên cổ hắn. ‘Bụp’ một tiếng, lam băng bỗng nhiên xuất hiện, trong một hô hấp tiếp theo, đem cả người hắn hóa thành một pho tượng băng màu xanh trong suốt. Cũng là vị tu sĩ họ Vưu này xui xẻo. Hàn Lập hấp thu kinh nghiệm đối địch với pháp sĩ họ Mục lần trước, cố ý đem một đám Kiềm Lam Băng Diễm đánh tới trên cổ, Trước đem đóng...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Hàn Lập – Quyển 11
0 Còn đang nói chuyện, tăng nhân đột nhiên xuất thủ, ‘xoẹt’, một đoàn lam quang bay thẳng đến chỗ Hàn Lập. Chính là Kiền Lam đỉnh. “Ma Cưu, ngươi làm gì thế?” Hàn Ly thượng nhân giận dữ hét lớn. Tuy không biết tại sao tăng nhân lại ra tay tương trợ mình, nhưng bảo vật đến tay tự nhiên Hàn Lập sẽ không khách khí. Lúc này tay áo hắn phất nhẹ một cái, một mảnh thanh hà quét qua, chuẩn bị thu tiểu đỉnh vào tay áo. Hàn Ly thượng nhân thấy thế, sắc mặc trầm xuống, đột nhiên một tay thủ pháp quyết hướng về phía tiểu đỉnh. ‘Phốc’ một tiếng, tiểu đỉnh vốn đang...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng