– Bây giờ còn không nói được, trong huyện có việc đại sự cần làm, trước khi chưa xác định làm, anh thoát thân không nổi.
Nhớ đến dự án liên kết sơn thủy, Hạ Tưởng có chút đau đầu…
Sự việc trong quan trường có lúc nói tốt là tốt, có lúc nói khó thì cũng rất khó, chỉ cần nắm chắc một điểm mấu chốt, thì rất khó tiến hành tiếp được. Bây giờ ở sở giao thông tỉnh, may mà hắn đã có những biện pháp giải quyết bước đầu, chỉ là chưa rõ khi chính thức bắt đầu thực hiện, hiệu quả sẽ lớn như thế nào.
Hạ Tưởng không nhắc lại cụ thể vì sự việc gì mà hắn ta phiền não, có vài việc mà bản thân thấy phiền não thì có thể chịu đựng được, không cần phải khiến cô bé thêm lo lắng. Hắn đã đưa ra kiến nghị cần phải tổ chức một buổi tụ họp với quy mô nhỏ, cô bé rất thích náo nhiệt, vừa nghe đến liền hưởng ứng luôn. Cuối cùng hai người đã thương lượng và quyết định, địa điểm tại Công Ty Thiết kế Hà Tư của Tào Thù Lê. Thời gian là chủ nhật.
Ngày thứ hai Hạ Tưởng liền thông báo cho mọi người biết, sau khi thông báo xong, tưởng tượng Trương Kiện tuổi tác cũng chưa được tính là lớn, lại gọi điện thoại cho hắn ta. Trương Kiện do dự một lát, không ngờ đáp ứng.
Những người khác trong đó có Tiêu Ngũ, Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang, Vương Lâm Kiệt, Giang Thiên vì công việc rất bận nên không đi được, đành phải từ chối. Dù sao cũng là một lần gặp mặt giống như cuộc gặp gỡ mang tính chất tiệc rượu, chỉ cần trẻ tuổi là được, không nên quá căng thẳng, chỉ cần thông báo thời gian và địa điểm là được.
Đương nhiên còn có Nghiêm Tiểu Thì.
Tào Thù Lê đã mời Tôn An, Lịch Phi, còn có cả Lam Miệt và vài cô bạn học đang học tại thành phố Yến.
Tào Thù Lê không quên nhắc nhở Hạ Tưởng, mời Tống Nhất Phàm đến dự. Hạ Tưởng cảm thấy cô bé còn quá nhỏ, không thích hợp với tiệc rượu cho lắm, một câu nói của Tào Thù Lê đã khiên Hạ Tưởng thay đổi suy nghĩ:
– Nhất Phàm khéo léo và thành thạo và rất phóng khoáng. Cô ấy có thể đến được, chỉ có thể làm rạng rỡ thêm cho anh mà tuyệt đối không gây phiền phức gì.
Cũng được, mời cô ấy đến chắc không sao ? Hạ Tưởng liền gọi điện thoại đến nhà của Tống Triêu Độ, vừa may là Tống Triêu Độ nhận điện thoại.
Hạ Tưởng cũng không giấu giếm nói mời Tống Nhất Phàm đến dự tiệc, Tống Triêu Độ cười và nói:
– Những người trẻ tuổi có quyền hưởng thụ cuộc sống ở những nơi tốt đẹp, được thôi, để tôi nói với con bé một tiếng, nó hơi ngông một chút, nhưng tiểu Hạ cậu có thể quản được nó. Tôi giao tiểu Phàm cho cậu, cậu không được cho nó uống rượu đấy.
Hạ Tưởng cười và hứa với ông ta, hắn vốn định nói lại với Tống Triêu Độ về vấn đề ở sở giao thông tỉnh, nhưng lại thấy thời cơ chưa thích hợp, đành chưa dám mở lời. Đang định gác máy thì Tống Triêu Độ lại chủ động hỏi:
– Tiểu Hạ, cậu có việc gì giấu tôi, như thế là không tốt đâu nhé ? Đồng Vinh Quang tôi không thân lắm, nhưng tôi chỉ cần nói hai câu, là có thể sẽ gây áp lực cho anh ta.
Hạ Tưởng biết được là Lý Đinh Sơn đã nói cho Tống Triêu Độ, Lý Đinh Sơn rất quan tâm tới tình hình của huyện An, về việc này hắn là người nắm rất rõ. Hạ Tưởng bối rối trả lời:
– Chủ yếu là tôi chưa nghĩ được đối sách kiện toàn, nên chưa thể mở miệng làm phiền Phó Chủ tịch tỉnh Tống.
– Không cần nói nhiều, tôi hiểu được suy nghĩ của cậu.
Đối với vấn đề của Hạ Tưởng, Tống Triêu Độ biết khi nào nên ra tay, tuyệt đối không hàm hồ ra tay giúp đỡ
– Đã là sự việc trong tỉnh thì do tỉnh đến giải quyết. Tôi sẽ ra mặt nói chuyện cùng Phó Chủ tịch tỉnh Mã. Cậu không cần lo lắng về việc này nhiều.
Gác điện thoại, tảng đá trong lòng Hạ Tưởng giống như đã rơi ra ngoài. Hắn cũng muốn nhân cơ hội gặp gỡ lần này, mượn Phùng Húc Quang chuyển lời tới Mã Vạn Chính, khiến Mã Vạn Chính lộ diện lên tiếng nói với Đồng Vinh Quang, vì Mã Vạn Chính đang được phân quản lí sở giao thông.
Tất nhiên, Hạ Tưởng trực tiếp tìm Mã Vạn Chính cũng không vấn đề gì. Mã Vạn Chính chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ hắn thôi. Chủ yếu là gần đây có một khoảng thời gian Hạ Tưởng không gặp Phùng Húc Quang, mấy anh em phải dành thời gian tụ họp lại mới tốt, cũng chính là lúc liên lạc tình cảm với nhau.
Buổi tụ họp gặp gỡ đựơc tổ chức đúng thời gian, địa điểm được đặt tại Công Ty Thiết kế Hà Tư trên đường Trung Sơn phồn hoa, trong khoảng thời gian đó lượng người qua lại rất đông, khách mời chật ních từ nam chí bắc.
Tiêu Ngũ và Tôn Hiện Vĩ đi đầu tiên, hiện tại Tôn Hiện Vĩ và Tiêu Ngũ càng đi càng gần. Hai người rất nóng vội, đến rất sớm, sau đó cùng với Hạ Tưởng ngồi ở phòng khách một lát rồi cùng ra sân thượng nói chuyện.
Công Ty Hà Tư của Tào Thù Lê đã thuê một chỗ bốn mét vuông làm văn phòng, và bốn năm phòng làm việc nhỏ. Văn phòng cũng thu gọn bàn ghế lại, cũng vừa đủ để có thể làm hội trường tổ chức hội họp. Hạ Tưởng lựa chọn Công Ty Hà Tư tổ chức tiệc hội, còn có mục đích khác, đó chính là hắn có thể nhân cơ hội này quảng bá thêm hình ảnh về Công Ty Hà Tư, đồng thời cũng chính là để cho nhiều người biết đến Tào Thù Lê hiện là tổng giám đốc kiêm tổng thiết kế sư của Công Ty Hà Tư.
Tôn Hiện Vĩ chú trọng giới thiệu cho Hạ Tưởng về bất động sản Giang Sơn và sự tiến triển của việc mua lại bất động sản Lĩnh Tiên.
Trên cơ bản đã thông qua sự thẩm tra của ngành kiểm toán, sau khi bất động sản Lĩnh Tiên thu được tiền của Cao Kiến Viễn về, quy ra thành 10 triệu bán cho bất động sản Giang Sơn. Cũng không thể là nói 10 triệu là rẻ, bởi vì bất động sản Lĩnh Tiên không có tiền trả nợ, khoản nợ chưa trả cao đến mức không thể kiểm soát được, cũng tương đương với việc bất động sản Giang Sơn tiếp nhận một đống nợ.
Nhưng cùng lúc tiếp nhận khoản nợ chưa trả, tất cả biệt thự đang xây dựng của bất động sản Lĩnh Tiên, đất xây dựng cùng các loại văn bản phê duyệt, đều bị bất động sản Giang Sơn tiếp nhận đầy đủ, điều đó cũng có nghĩa là các văn bản phê duyệt và đất xây dựng mới là tài sản lớn nhất. Còn trong đó có hay không có nội tình gì, Hạ Tưởng không để ý đến. Lĩnh vực kinh doanh không phải là điểm mạnh của hắn, nếu đã giao cho Tiêu Ngũ và Tôn Hiện Vĩ thì để cho họ tự giải quyết là được rồi.
Tôn Hiện Vĩ và Hạ Tưởng đang thảo luận bàn bạc bước phát triển tiếp theo của bất động sản Giang Sơn.
– Biệt thự đã xây dựng, sau khi trang trí lắp đặt các thiết bị, sẽ ngăn thành các phòng nhỏ, làm thành các âm trạch (khu mộ) để bán ra. Đất trống không xây dựng biệt thự mới, toàn bộ thiết kế dựa theo thiết kế nhà âm, dựng nên nghĩa địa phồn hoa.
Hạ Tưởng chỉ nhớ mang máng Tây Thủy Sơn là âm trạch bảo địa của thành phố Yến. Nhưng ở bên trong cảnh tượng như thế nào thì hắn ta thực sự cũng chưa xem qua bao giờ, chỉ có thể dựa vào những cái đại khái như vậy để thực hiện, tuy nhiên hắn tin rằng những nghĩa địa phồn hoa như vậy sẽ có thị trường trong phố Yến.
Người dân vốn dĩ coi trọng những người hy sinh vì đại nghĩa, cũng mong muốn làm một cái nhà mồ sang trọng cho người thân sau khi chết, để bù đắp những tiếc nuối cho linh hồn họ.
Có rầt nhiều người nhiều tiền nhưng không hiếu thảo với cha mẹ, mặc dù khi bố mẹ con sống có thể không hiếu thuận với bố mẹ, nhưng sau khi bố mẹ mất, vì thể diện của mình cũng nguyện ý tổ chức cho bố mẹ đám tang thật linh đình. Phải nói là, tư tưởng của người dân đôi khi thật kỳ quặc, khó hiểu.
Tôn Hiện Vĩ thấy thị trường nhà mồ không khả quan cho lắm:
– Có khả thi không ? Tôi luôn cảm thấy có chút không chắc chắn, nếu không may thất bại, chúng ta lại phải mở lại thị trường mới, như thế có lẽ sẽ chậm mất một bước.
Mặc dù bản thân Tôn Hiện Vĩ cũng có công ty riêng, nhưng công sức và tiền của đầu tư vào bất động sản Giang Sơn không phải là ít, hoàn toàn cũng chính là để làm nên sự nghiệp của bản thân hắn.
– Anh nên nghe tôi một lần, yên tâm mạnh dạn đầu tư đi. Cách nghĩ của tôi và anh rất giống nhau, đều không muốn mang tiền đi múc nước trôi, hơn nữa hiệu quả và lợi ích của bất động sản Giang Sơn càng tốt mới phù hợp với mục đích căn bản chúng ta mở công ty.
Hạ Tưởng thề thốt nói. Hắn chính là muốn đảm bảo cho Tôn Hiện Vĩ.
Tôn Hiện Vĩ cười ha ha nói:
– Nghe cậu một lần ? Tôi đã có thể nghe cậu vài lần rồi, may mà chưa lần nào bị cậu bán đứng. Hiện tại đã có thể xem cậu như một người tốt, thì tạm thời tin cậu thêm một lần nữa.
Tiêu Ngũ không ngừng cười khà khà:
– Tôi không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ lung tung, chủ tịch huyện Hạ cho tôi làm thì tôi đi làm. Cũng không sợ anh ta hại tôi, cho nên tôi không lo lắng chút nào cả.
Tôn Hiện Vĩ nghe xong đảo cặp mắt trắng dã, không nói một lời nào.
Đang nói chuyện thì Phương Cách đến. Điều khiến Hạ Tưởng kinh ngạc chính là, hắn không đến một mình, còn dẫn theo một cô gái rất trẻ đẹp.
Mặc dù cô ta bây giờ và cô ta kiếp sau mà Hạ Tưởng quen biết, có chút chênh lệch về tuổi tác, nhưng Hạ Tưởng chỉ cần liếc một mắt cũng có thể nhận ra cô ta là Phượng Mỹ Mỹ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |