Quan Trường – Quyển 4

Phần 185

Câu nói này mang hàm nghĩa rất phong phú, khiến cho người ta miên man bất định. Hạ Tưởng không tự chủ than thở về sức tưởng tượng của Tiêu Giai. Vốn định trị cho cô một trận nhưng nhớ đến ngày mai còn phải nộp bản thảo nên chỉ còn cách nén giận, nói:

– Mau đi dán miếng dán vào đi, sau đó đi ngủ. Buổi tối anh còn bản thảo phải viết nốt, chắc sẽ ngủ muộn hơn.

Tiếu Giai vui mừng “ừ” một tiếng, chạy đi được vài bước bỗng đứng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng rồi nói:

– Buổi tối anh ngủ phòng khách là được rồi, em muốn ta phân riêng ra, cũng chỉ vì trong thời gian đang mang thai phụ nữ không được nằm chung giường với đàn ông. Vì để sinh được người nối dõi thông minh, từ bây giờ trở đi em sẽ giữ khoảng cách với anh.

Hạ Tưởng cười khổ, đây là đâu với đâu chứ. Tiếu Giai cũng nghĩ xa quá rồi. Một năm nữa mới có ý định có con, mà từ bây giờ đã đòi ở riêng thì cũng quá là chuyện bé xé ra to rồi. Thật đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn.

Hạ Tưởng viết liên tục đến tận không giờ sáng mới chỉ hoàn thành bước đầu của bản thảo. Viết xong chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, một chút suy nghĩ không an phận đều không có, cũng không làm kinh động đến Tiếu Giai nên hắn ngủ luôn tại phòng khách.

Sáng sớm hôm sau, Tiếu Giai vô cùng dịu dàng hầu hạ hắn mặc quần áo, ăn cơm, rồi tiễn hắn ra tận cửa. Cẩn thận dặn dò rồi tiễn hắn đi. Hạ Tưởng không khỏi khó hiểu, Tiếu Giai thích trẻ con, muốn có được kết tinh tình yêu như vậy sao? Tâm lý của phụ nữ đàn ông là không bao giờ lý giải nổi, nhưng việc Tiếu Giai muốn có một đứa con thì Hạ Tưởng còn hiểu được ít nhiều.

Hắn đi tới Viện khoa học xã hội, gặp được Cốc Nho. Cốc Nho đang gọi điện thoại, vẻ mặt mừng rỡ. Sau khi nói chuyện vài phút xong y buông điện thoại xuống, nói với Hạ Tưởng:

– Bản thảo của tôi mai sẽ được đăng trên trang Kinh tế nhật báo đấy. Bài của cậu viết xong chưa?

Hạ Tưởng liền đẩy bài của mình ra trước. Trong lòng hắn không chắc ăn lắm, cho dù trước kia hắn yêu thích viết văn, thậm chí còn từng làm Trưởng ban biên tập khoa văn học, nhưng đã lâu rồi không động đến viết lách, mà đây là lần đầu viết văn luận chiến, cộng thêm Cốc Nho luôn ăn nói thẳng thừng, nên vẫn sợ bị Cốc lão phán một câu là dẹp.

Cốc Nho xem một hồi lâu, đôi lông mày càng ngày càng nhíu lại. Cuối cùng đột nhiên đập tập bản thảo “phịch” một tiếng lên trên mặt bàn, lớn tiếng nói:

– Hay! Chửi hay lắm.

Hạ Tưởng giật mình hoảng sợ, sau đó đã hiểu thì ra đó là giọng điệu khen ngợi của Cốc lão, bất giác thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ cũng may, bước đầu thế là ổn rồi. Xem ra Cốc lão vì đọc quá nhập tâm nên sắc mặt cũng biểu đạt theo, còn khi ông bốp một tiếng kêu hay, thì Hạ Tưởng lại thầm nghĩ là may quá. Hắn dựa vào kinh nghiệm của những người hiện nay thường xuyên xem Internet, khi viết văn rất chú ý đến cảm giác đại nhập, tức là để đọc giả đọc hiểu, nhập tâm và được họ đón nhận. Những bài văn mà chỉ cần được họ đón nhận thì họ mới tiếp nhận quan điểm. Được tiếp nhận rồi mới coi là bước thành công đầu tiên.

Có điều Cốc Nho khen hay xong, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, nói:

– Hạ Tưởng, bản thảo này từ suy nghĩ đến lối hành văn đều không có vấn đề gì cả, nhưng ít chuyển biến quá, kỹ thuật vận dụng còn thiếu sót. Tuy đọc sảng khoái đấy nhưng sảng khoái từ đầu đến cuối mà không có nút khúc chiết cũng không được. Viết văn giống như nhìn núi mà không thích núi bằng, ở giữa phải sáng tạo ra vài điểm nhấn thích hợp nổi trội lên, chọi lại với quan điểm của đối phương. Phải trước nâng sau ép mới có thể khiến cho đọc giả xem rồi dậy lên phản ứng mạnh mẽ. Tục ngữ nói rất hay, trèo cao ngã đau. Thử sửa đổi một chút, nâng cao quan điểm Trình Hi Học trước, sau đó lại nâng cao lên rồi đập mạnh xuống.

Hạ Tưởng cứ theo chỉ dẫn của Cốc lão, vùi đầu sửa lại bài viết. Sửa lại cũng gần hai tiếng đồng hồ, rồi cuối cùng cũng đã được Cốc lão ưng ý, coi như là bản thảo chính rồi.

Giữa trưa, Hạ Tưởng mời Cốc lão dùng cơm, giữa bữa cơm hắn trịnh trọng rót rượu mời y coi như là lễ bái sư. Cốc lão cũng vui vẻ đón nhận rượu mời từ Hạ Tưởng, nói:

– Không ngờ cậu lại vừa trở thành học sinh của tôi, sát cánh cùng với tôi, vai kề vai phản bác lại Trình Hi Học. Hạ Tưởng, bài văn của cậu tôi sẽ trình lên Bộ trưởng Dịch xem duyệt, bước đầu chắc sẽ đăng trên báo Thanh Niên, cậu có ý kiến gì không?

– Dạ, không có ý kiến ạ.

Hạ Tưởng cung kính trả lời. Cốc lão tuy là nhà học giả nhưng hắn cũng biết ý nghĩa đằng sau của câu hỏi đó. Trưng cầu ý kiến của bản thân mình chính là thăm dò lòng quyết tâm của mình.

– Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Cốc lão, em viết văn chủ yếu là muốn nói lên suy nghĩ của mình, và nếu có thể kẻ tung người hứng cùng với Cốc lão ở trên báo thì đó cũng là vinh hạnh của em.

Cốc Nho gật đầu mỉm cười:

– Trong lòng cậu hiểu là được. Chuyện viết văn thiên cổ, trong lúc quan trọng một câu nói thôi thì có thể thay đổi vận mệnh hưng thịnh hoặc diệt vong của cả một nước, nếu đã gặp được rồi chúng ta nên đứng ra lớn tiếng kêu gọi, nói ra tiếng nói mạnh mẽ. Hạ Tưởng, nếu như cậu muốn dùng bút danh để phát biểu cũng được, cũng có thể đổi thành tên của tôi phát biểu.

Việc tranh chấp bản quyền bút danh trong giới học thuật cũng thi thoảng xảy ra, nhưng hành động này của Cốc lão hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt. Ông lo lắng Hạ Tưởng sẽ gặp phải liên luỵ về chính trị. Dù sao thì hắn cũng là chính trị gia, Cốc lão là học giả, cho dù là người phát biểu ý kiến không có tội nhưng vẫn nên bảo vệ hình tượng trong sạch, và cũng không ai làm gì ông ta cả. Nhưng Hạ Tưởng không giống vậy, tuổi tác hắn còn trẻ, lại là người tham gia chính trị, nếu hắn trực tiếp đứng ra nói thì không biết sẽ chọc giận đến thần thánh phương nào.

Hạ Tưởng lại nói chắc nịch:

– Cũng vì việc đầu tư của Kodak nên tên tuổi của em giờ vẫn có chút sức thuyết phục nên cứ để tên thật đi. Nếu đã dám nói thì phải có gan thừa nhận. Cám ơn Cốc lão đã quan tâm và có ý bảo vệ cho em, em sẽ ghi nhớ trong lòng ạ.

Cốc Nho nghe xong rất là vui sướng, giơ chén lên nói:

– Nào, tôi mời cậu một chén. Tôi là thích những người trực tính, không ngờ cậu lại hợp với tính khí của tôi như vậy. Nào, chúng ta đúng là có duyên với nhau.

Hạ Tưởng không dám để Cốc lão kính rượu, vội vàng rót rượu mời lại ông ta.

Buổi chiều Hạ Tưởng nhận được sách, tạm biệt Cốc lão xong thì lái xe quay về thành phố Yến.

Về đến thành phố Yến vẫn chưa đến giờ tan làm, nên hắn về văn phòng làm việc. Vừa về đến văn phòng thì mới được biết tỉnh Yến xảy ra chuyện không to cũng không nhỏ, y hệt việc Trình Hi Học. Mấy vị giáo sư có tiếng ở tỉnh Yến đồng loạt lên báo, đề ra câu nghi vấn về việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến.

Hạ Tưởng cả kinh, phản ứng của đối phương nhanh quá, tay chân vươn cũng khá dài. Quả nhiên giống như hắn dự đoán. Trước mắt, việc điều chỉnh kết cấu sản nghệp của các tỉnh trong nước tỉnh Yến là đạt được thành tích lớn nhất trong giai đoạn hiện thời. Đương nhiên là phải khuấy động thế cục của tỉnh Yến mới thu được hiệu quả rõ ràng nhất.

Mã Tiêu cũng to gan quá rồi, không được sự đồng ý của Diệp Thạch Sinh y dám gây ra trò thế này sao?

Vừa đúng lúc người ở văn phòng đều ra ngoài làm việc, chỉ còn Cổ Ngọc ở lại. Đầu tiên là Cổ Ngọc hỏi thăm vài câu tình hình Hạ Tưởng ở Bắc Kinh thế nào, sau đó nói:

– Bí thư Diệp dẫn đoàn đến thăm tỉnh Lĩnh Nam rồi. Bí thư Diệp đúng lúc không ở trong tỉnh Yến thì lại xảy ra chuyện này.

Hạ Tưởng nghi ngại nhìn Cổ Ngọc, trong lòng nghĩ cô ta đúng là thông minh. Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì cô ta đã đoán được trong lòng mình đang nghĩ gì. Lão Cổ còn nói cô ta không thích theo chính trị, nhưng theo hắn thì Cổ Ngọc lại rất có đầu óc chính trị.

Cổ Ngọc mặc bộ váy liền chấm hoa, để lộ cánh tay và bắp chân phía dưới. Nếu trắng như ngọc thì không nói, nhưng màu da lại ấm áp, cộng thêm sắc trời hơi tôi tối. Nhìn qua một chút giống như vầng sáng của mỹ ngọc làm mê đắm lòng người. Hạ Tưởng không tự chủ được ngắm nhìn lâu hơn. Nghìn người nghìn khuôn mặt, một nghìn người phụ nữ thì có một nghìn kiểu phong cách. Quả nhiên không giả tí nào, xem ra Cổ Ngọc đúng là toàn thân là ngọc, cô lại kinh doanh về ngọc, bản thân cũng yêu thích ngọc đẹp, nên bây giờ nhìn cô như miếng ngọc đẹp, thông minh, bất phàm vậy.

Cổ Ngọc phát giác ra ánh mắt của Hạ Tưởng, đôi má bất chợt ửng hồng, xẹt qua, nhưng cô không hài lòng trừng mắt nhìn lại Hạ Tưởng, nói:

– Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, còn anh thì đang ngó linh tinh gì vậy?

Hạ Tưởng tỉnh táo lại, cười ngại ngùng:

– Người xưa có câu, người đẹp như ngọc. Lúc trước thì anh không tin lắm, nhưng hôm nay được tận mắt trông thấy mới biết được lời của người xưa nói tuyệt đối không sai tí nào. Không tin là bởi vì chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy. Bay giờ thấy rồi thì mới tin là thật. Sau này anh cũng phải đặt một đống ngọc trong nhà, đeo một miếng ngọc bội bên mình. Thời gian lâu dần thì cũng có thể trở thành quân tử khiêm tốn, ôn hoà như ngọc.

Đầu tiên là Cổ Ngọc ngây ngẩn ra, sau đó vui vẻ cười:

– Người xưa nói quân tử khiêm tốn, nhưng ánh mắt vừa rồi của anh thì lại hơi bất nhã rồi. Đừng nói là quân tử, sắp biến thành sói già đến nơi thì có. Em không tin một tên sói đeo lên miếng ngọc bội thì có thể biến thành chính nhân quân tử.

Hạ Tưởng dày mặt, không thấy ngượng mà còn nói:

– Vừa rồi là mắt anh có nhìn lung tung đâu, em đừng bôi nhọ sự trong sạch của người khác. Với lại, phụ nữ mà mặc váy để lộ đôi chân đẹp ra, nếu không để cho đàn ông ngắm nhìn thì có phải mất công lộ không? Bất kỳ người phụ nữ nào trang điểm xinh đẹp, nổi bật đều không phải chỉ để mỗi phụ nữ thưởng thức. Anh nhìn thêm mấy cái nhưng là với ánh mắt thưởng thức và tán thưởng, tăng thêm tự tin cho vẻ đẹp của em mà thôi. Em cứ nghĩ quá lên là do trong lòng em suy nghĩ không đúng đắn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Phần 56 Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?” Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không thuận lợi trong sự nghiệp, ông ấy thầm nghiên cứu gương cổ và quẻ phù dám chắc chỉ là bất đắc dĩ thôi, không muốn người khác xía vào thành quả nghiên cứu của mình chẳng hạn. Hơn nữa cổ vật triển lãm trong bảo tàng toàn là hàng giả, lúc đầu tôi và anh không biết việc này, nhưng có lẽ giáo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lục Thiếu Du – Quyển 9
0 Tâm Đồng, muội đột phá Linh Suất rồi sao? Cùng với sự kinh ngạc của Lục Thiếu Du. Sắc mặt luôn luôn bình tĩnh của Bạch Linh lúc này cũng kinh hãi, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Lục Tâm Đồng. Vâng, muội cũng không biết tại sao. Muội cứ tu luyện, tu luyện rồi đột phá tới Linh Suất. Lục Tâm Đồng nháy mắt, thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục Thiếu Du và Bạch Linh nhìn mình khiến cho nàng có chút xấu hổ. Hít. Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, hắn luôn nghĩ tốc độ tu luyện của mình vô cùng nhanh chóng, thế nhưng giờ nhìn thấy tiến bộ của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 9
0 Loại cảm giác này... Đột nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn mơ mơ màng màng, Miêu Nghị kinh hãi ngây cả người! Hắn có thể cảm giác rõ ràng rằng pháp nguyên trong cơ thể nổ tung cực mạnh. Đó là một cú nổ tung cực mạnh khiến cho thể xác và tinh thần của cả người cảm nhận được sự chấn hám. Cú nổ này tạo ra... sự sâu sắc, độ mênh mông, sâu rộng của toàn bộ pháp nguyên đột nhiên nới rộng ra không biết gấp bao nhiêu lần. Uy lực nổ tung như sóng xung kích vậy, từ trong ra ngoài, dường như trong nháy mắt bẻ gãy hết mọi rào cản, phá...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng