– Trưởng ban Mai đại giá đến chơi chắc chắn là có chỉ thị tinh thần quan trọng rồi.
Mai Thái Bình không cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
– Tiểu Hạ, Hiểu Lâm có chuyện gì?
Hạ Tưởng giật mình vội hỏi lại:
– Sao vậy ạ?
– Nó muốn về Bắc Kinh bằng được, tôi vốn muốn nhờ cậu khuyên bảo nó thì mới biết, cậu và nó đã liên lạc ổn hết rồi, còn giúp nó sắp xếp công việc ở trung ương Đoàn, rốt cuộc là thế nào hả? Sao nó đột nhiên muốn về Bắc Kinh?
Vẻ mặt Mai Thái Bình rất không hài lòng.
Lần này Hạ Tưởng giật mình:
– Cái gì ạ? Lúc đầu tiên khi nói chuyện điện thoại với cô ấy, cô ấy nói đã bàn với chú hết cả rồi, chú cũng đồng ý rồi, cô ấy muốn cháu tìm giúp một ban có công việc nhẹ nhàng một chút, nên cháu mới giúp cô ấy đến Trung ương Đoàn… Thì ra là cô ấy không lộ một chút gì với chú trước ạ?
Mai Thái Bình hiểu rồi, hơi than thở:
– Cũng không phải không nói qua, mà là nói rồi nhưng tôi không đồng ý, nó cũng đồng ý là sau một thời gian nữa mới nói, trước mắt cứ để từ từ. Ai ngờ nó lại đi nhờ cậu, cậu lại tìm Khâu Tự Phong. Vừa rồi Hiểu Lâm mới nói cho tôi biết, thủ tục cũng gần xong hết rồi, chỉ thiếu mỗi chỗ tôi đồng ý nữa là xong thì tôi mới biết là mình mắc bẫy của nó. Nó dùng kế hoãn binh với tôi.
Thấy thời gian đã đến lúc hết giờ làm việc, Hạ Tưởng nói:
– Cháu mời chú dùng cơm trưa, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện.
Mai Thái Bình gật đầu, không phản đối.
Mai Thái Bình chẳng có mấy tâm trí ăn cơm nữa, nên tìm một quán thanh tịnh gần với chỗ Tỉnh uỷ, gọi vài món rồi nói chuyện với Hạ Tưởng. Có lẽ là vừa giận, vừa tức, vừa thương Mai Hiểu Lâm, ông ta bắt đầu kể chuyện Mai Hiểu Lâm từ lúc còn rất nhỏ, cho tới sự ngang bướng của cô ấy khi đã lớn. Đầu tiên là cùng bạn trai đến sơn lâm cùng cốc làm công việc địa chất, sau đó chia tay, quay về Bắc Kinh dưỡng bệnh. Khỏi bệnh xong thì vào làm ở Uỷ ban trung ương, sau khi thăng lên chức Phó cục thì tìm cơ hội đến huyện An.
Đang làm rất tốt tại huyện An, giờ đã làm đến chức Chủ tịch huyện rồi, lý lịch cũng đẹp rồi, nếu đảm nhiệm thêm một nhiệm kỳ bí thư nữa, bước tiếp theo cất nhắc lên chức Phó giám đốc sở sẽ không vấn đề gì thì lại đột nhiên muốn về Bắc Kinh, còn làm hết phần công việc giai đoạn trước, rất quyết tâm, khiến cho Mai Thái Bình tức không được mà mắng cũng không xong.
Trong lòng Hạ Tưởng giờ mới biết mình cũng mắc bẫy Mai Hiểu Lâm. Cũng tại gần đây hắn bận quá, không có thời gian gặp Mai Thái Bình nói chuyện, tạo điều kiện Mai Hiểu Lâm giấu được cả hai, được chuyện từ cả đôi bên, thành công hoàn thành kế hoạch của chính mình.
Chỉ là Hạ Tưởng không đoán nổi lý do vì sao Mai Hiểu Lâm lại vội vàng phải về Bắc Kinh bằng được.
Chuyện đã đến nước này, nói nhiều vô ích, hắn chỉ còn cách khuyên Mai Thái Bình:
– Trưởng ban Mai, Hiểu Lâm không còn nhỏ nữa, làm việc gì chắc cũng có suy nghĩ riêng của mình. Mỗi người đều có chí hướng khác nhau không thể gượng ép được. Cô ấy mà không muốn ở cơ sở nữa, cho dù chú lát sẵn đường, xây sẵn cầu, cô ấy không muốn đi cũng không có tác dụng. Thôi thì cô ấy đã muốn về Bắc Kinh lại rồi thì để cô ấy về.
Mai Thái Bình gật đầu bất lực:
– Chủ yếu là nó không chịu nói nguyên nhân khiến tôi khó chịu không chịu nổi. Tôi nghĩ rằng nó sẽ nói với cậu, không ngờ đến cậu cũng chẳng hay biết gì. Thôi đành kệ nó vậy, không phải ai cũng muốn tốn công phí sức chịu đựng trong chính trường, chỉ là đáng tiếc khi lãng phí một cơ hội tốt lớn. Nhưng nói đi nói lại, cậu từ huyện An nhảy đến Tỉnh uỷ cũng là lỡ qua cơ hội tốt.
Có thể nói là nếu như Hạ Tưởng có thể ở huyện An thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ làm thêm một nhiệm kỳ Chủ tịch huyện, để có được cơ bản vững chắc trước, nhưng mỗi cái đều có mặt lợi, mặt hại riêng. Ở huyện An làm Chủ tịch huyện, nhìn vào lý lịch sẽ rất mượt mà, nhưng bây giờ đến Tỉnh uỷ làm, không những được lên cao nhìn xa, gia nhập vào công tác tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, và còn tiến thêm một bước lọt vào tầm mắt của tầng cao hơn. Chủ yếu là nâng cao cơ sở lý luận của bản thân, hiểu sâu sắc hơn về phương châm chính sách quốc gia, so với điểm khởi đầu thì cao hơn mấy phần.
Hơn nữa vì việc mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sẽ mang đến tỉnh Yến không khí mới. Tổng thể mà nói, so với sự hạn chế của cục diện ở huyện An thì tầm nhìn ở tỉnh Yến sẽ lớn hơn rất nhiều, những cống hiến bỏ ra cũng không thể so sánh nổi.
Trong khi nói chuyện lại nhắc tới chuyện của Ban tuyên giáo. Mai Thái Bình cũng có biết đôi chút chuyện Mã Tiêu ở Ban tuyên giáo gây khó dễ cho công việc tổ lãnh đạo, cách nghĩ của ông ta là:
– Chính trị chính là đều có cách nghĩ và lợi ích của mỗi bên, Mã Tiêu ỷ thế có nhà họ Phó làm chỗ dựa, vươn tay hơi dài một chút. Lần này thừa cơ Bí thư Diệp đi công tác nơi khác nên đột nhiên phất cờ tuyên chiến. Tuy rằng hắn ta có bên trên bày mưu tính kế cho nhưng cũng quá là không coi Diệp Thạch Sinh ra gì. Đợi đến khi Diệp Thạch Sinh quay về, phỏng chừng sẽ có kịch hay để xem đây.
Tâm trí Hạ Tưởng loé lên:
– Trên Hội nghị thường vụ, trong lúc quan trọng mời Trưởng ban Mai phát biểu một chút về suy nghĩ của mình. Gần đây Bí thư Diệp rất ủng hộ tổ lãnh đạo, không nên đả kích tính tích cực đối với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của ông ấy.
Mai Thái Bình không tỏ ý kiến mà hỏi lại:
– Cậu có lòng tin vào triển vọng của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không?
– Từ khi đến Tỉnh uỷ làm, cháu có không ít thời gian rảnh rỗi nên cũng học hỏi được một chút lý luận, lại tiếp tục học lên nghiên cứu sinh ngành kinh tế học. Hiện giờ trong cả nước các phương, khắp chốn đều không ngừng điểu chỉnh thêm cải cách, tuy điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sẽ gặp phải những trở ngại nhất định nhưng cháu khẳng định sẽ tiếp tục kiên định tiến hành.
Mai Thái Bình khẽ gật đầu:
– Tôi không rành về kinh tế, có điều cũng hiểu cậu làm việc rất có chừng mực, hơn nữa chuyện thuyết phục Kodak đầu tư cũng là sự kiện rất lớn, rất giỏi giang khiến tôi giật mình ngạc nhiên.
Tiếp đó ông ta lại chuyển đề tài:
– Hiểu Lâm đi rồi, chức Chủ tịch huyện An sẽ bị trống ra, nghe nói Bí thư cũng sắp đến kỳ rồi, có thể nói huyện An đang trống nhiều vị trí, cậu có ý tưởng gì không?
Vừa đúng lúc Hạ Tưởng có ý tưởng, lại gặp dịp Mai Thái Bình đề cập tới liền nói:
– Chức Bí thư có lẽ sẽ điều người từ nơi khác đến, chức Chủ tịch huyện thì cất nhắc người địa phương lên, lại gây ra sự chú ý của các nơi rồi…. Hiểu Lâm có tiến cử ai với Thành uỷ không ạ?
– Nó để tôi tham vấn ý kiến của cậu.
– Trương Kiện!
Hạ Tưởng không chút do dự nói.
– Phó bí thư Trương Kiện là người của Thị trưởng Hồ, lai lịch kinh nghiệm của anh ta cũng đủ rồi, cũng vững vàng, thành thục hơn rồi. Khi cháu còn ở huyện An, anh ta hết sức phối hợp với Chủ tịch huyện Mai.
– Hiểu Lâm nói, cậu chắc chắn sẽ đề cử Trương Kiện, ha ha…người nó tiến cử cũng là Trương Kiện. Hai cậu đúng là không cùng hẹn mà trùng ý.
Mai Thái Bình cười.
Với những người khác, người thì Hạ Tưởng không yên tâm, người thì không đủ tư cách, chỉ có Trương Kiện là ứng cử viên thích hợp nhất mà hắn nhận thấy.
Tuy nhiên việc bổ nhiệm Chủ tịch huyện vẫn chưa lọt vào mắt Mai Thái Bình, nếu như không phải Mai Hiểu Lâm ở huyện An, có lẽ đến Trương Kiện là ai ông ta cũng không biết rõ, chỉ là nhắc qua một chút. Mai Thái Bình quay trở lại vấn đề điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.
Buổi chiều không có mấy việc, Hạ Tưởng vốn định hỏi bao giờ Diệp Thạch Sinh quay về, nghĩ tới Tiền Cẩm Tùng cũng hộ tống Diệp Thạch Sinh đi thăm nơi khác, mơ hồ nhớ ra Tống Triều Độ nói qua hai ngày sau sẽ về, hắn liền biết là trước khi Bí thư Diệp quay về thì tổ lãnh đạo sẽ vẫn bình yên. Cục thế tỉnh Yến cũng vẫn là thế cục sắp vỡ nhưng chưa vỡ nên cũng sắp xếp công việc của Cổ Ngọc và mấy người khác xong xuôi, hắn lái xe đến Thành uỷ.
Hạ Tưởng trực tiếp đến văn phòng làm việc của Trần Phong, gõ cửa bước vào. Trần Phong đang ngồi uống trà, vừa thấy Hạ Tưởng bước vào liền tươi cười nói:
– Hạ Tưởng đến, việc tốt theo. Tiểu Hạ, tôi trông mòn con mắt vì cậu đấy.
Trần Phong vẫn yêu thích kiểu khoa trương, và diễn. Hạ Tưởng đã quen với kiểu nhiệt tình thật thật, giả giả ấy rồi nên cười:
– Bí thư Trần, sau tôi nghe như trong lời ngài còn có hàm ý khác vậy, giống như có ý đồ gì với tôi không bằng? Có chuyện gì ngài cứ chỉ bảo trực tiếp, không biết chuyện gì nên tôi hơi sợ.
Trần Phong cười ha hả, đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Tưởng:
– Từ lần trước sau khi tôi nói với cậu muốn có một miếng ngọc cầm tay, thì cậu luôn không chủ động lộ mặt ra với tôi, từ đó thấy được hôm nay cậu tới chắc chắn là có ngọc rồi, đúng không?
Hạ Tưởng vốn định giấu thêm một lúc nữa thì lại bị Trần Phong bóc trần, chỉ còn cách cười bất đắc dĩ, lấy miếng ngọc ra, nói:
– Con mắt của Bí thư Trần quả là tinh nhạy, đứng trước ngài, tôi chẳng giấu nổi một chút riêng gì.
Trần Phong không thèm để ý đến Hạ Tưởng đang trách cứ, đưa tay đỡ lấy miếng ngọc, hai tay lần lượt vuốt phẳng một cái, khen:
– Ngọc tốt, thế nước cực tốt, phẩm hạng thượng đẳng, chất lượng hảo hạng. Tiểu Hạ, thể diện cậu hơi bị lớn đấy, miếng ngọc này không nói giá trị xa xỉ của nó, chỉ sợ người bán ngọc cũng không nỡ bán đi. Ngọc này tuyệt đối không phải hạng tầm thường, rất đáng giá để cất giấu.
Trần Phong thích đến nỗi không buông tay, vội trở lại chỗ ngồi, bộ dạng vội vàng như thể sợ Hạ Tưởng đổi ý đòi lại không bằng.
Trần Phong nghịch miếng ngọc một chốc mới cẩn thận cất kỹ đi, trong lòng cảm thấy mỹ mãn nói:
– Được, quen biết câu lâu rồi, đây là lần đầu tiên nhận quà từ cậu. Nói đi tiểu Hạ, có chuyện gì muốn tôi giúp cứ nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |