Quan Trường – Quyển 4

Phần 192

Lời của Trần Phong nửa đùa nửa thật, Hạ Tưởng cũng biết chính vì từ trước tới nay hắn chưa bao giờ cầu Trần Phong giúp cho điều gì, nên Trần Phong mới cố ra vẻ hào phóng mở miệng nói. Có điều giữa hắn và Trần Phong đã có sự ăn ý rồi, nhiều sự việc đều có chung lợi ích và cách nhìn nhận giống nhau, không thể nói là hắn cầu cứu Trần Phong giúp đỡ, mà nên nói là ăn nhịp với nhau mới đúng lý hơn.

– Nào có chuyện vừa mới tặng quà xong đã đòi người ta giúp đỡ đâu ạ. Bí thư Trần, hình như tôi đâu có thực dụng như vậy đâu, phải không ạ?

Tuy nói như thế thôi, Hạ Tưởng vẫn là chuyển qua đề tài khác, hỏi:

– Chủ tịch huyện An Mai Hiểu Lâm sắp điều về Bắc Kinh, sau khi cô ấy đi, ngài có sắp xếp thế nào về cục diện huyện An ?

Trần Phong khẽ gật đầu:

– Tôi biết cậu không yên tâm cục diện huyện An, chắc chắn cũng có người để đề cử. Vừa rồi mở cuộc họp hội ý nghiên cứu vấn đề huyện An, Tăng Chu, Tiên Phong và Tiến Giang đều tham gia, cậu thử nói xem thái độ bọn họ thế nào?

Thử nghiệm của Trần Phong đối với Hạ Tưởng không khó gì, hắn cười cười:

– Phó Bí thư Phó chắc chắn là có ứng cử rồi, nếu ông ta ra sức ủng hộ Phó chủ tịch thường trực huyện lên tiếp nhận chức Chủ tịch huyện, chắc chắn sẽ cùng lúc đề bạt Bí thư Đảng uỷ Phòng Ngọc Huy xã Đán Bảo lên làm Phó thường vụ. Thị trưởng Hồ có lẽ sẽ chủ trương để Trương Kiện giữ chức Chủ tịch huyện, còn những ứng cử viên khác ông ấy không để tâm đến. Ở huyện An Trưởng ban Phương có ít lợi ích, cơ bản sẽ phụ họa ý kiến của ngài.

Trần Phong không tỏ ý kiến trước dự đoán của Hạ Tưởng mà lại hỏi:

– Vậy cậu nghĩ tôi sẽ sắp xếp thế cục huyện An thế nào?

– Bắt lớn thả nhỏ.

Ít nhiều thì Hạ Tưởng cũng đoán được suy nghĩ của Trần Phong. Ông ta hiện là Uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ, thế cục trong huyện thế nào không thể không để tâm tới, nhưng chắc chăn ít suy xét, chú ý hơn ngày xưa nhiều, cơ bản chỉ quan tâm ứng cử viên cho chức vụ Bí thư huyện uỷ và Chủ tịch huyện, cũng vì nhiều chuyện quá không để tâm hết được nên chỉ có thể bắt lớn thả nhỏ.

– Bí thư huyện uỷ cũng đến lúc về hưu, chỉ cần ngài sắp xếp người đáng tin cậy đảm nhận chức Bí thư là được rồi, những những chức vụ khác ngài cũng không cần để tâm đến.

– Vậy cậu nói xem, ai thích hợp lên đảm nhiệm chức Bí thư huyện uỷ?

– Giang Thiên!

Lời của Trần Phong đã mang rõ sự ám chỉ mạnh mẽ, Hạ Tưởng chả lẽ lại không nghe ra? Hơn nữa, suy nghĩ ban đầu của hắn cũng cảm thấy Giang Thiên đảm nhận chức Bí thư là thích hợp nhất rồi.

Trần Phong gật đầu vừa ý:

– Không sai, cậu cũng thông minh lắm, đã đoán được ý của tôi. Phó Bí thư Phó đúng là muốn đề bạt Phòng Ngọc Huy, có điều y lại đề bạt Phòng Ngọc Huy làm Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện. Tôi và Tiến Giang đều không biểu hiện thái độ gì cả. Tiến Giang nói riêng với tôi là, e là Hạ Tưởng cũng có chút ý tưởng, đợi xem cậu ta nghĩ thế nào.

– Cám ơn sự yêu mến của Trưởng ban Phương.

Hạ Tưởng vội vàng biểu lộ thái độ cảm ơn nên có.

– Chỉ cảm ơn Tiến Giang mà không cảm ơn tôi, cậu thiên vị, lệch phương hướng quá rồi, tôi có ý kiến.

Trần Phong giả bộ không vui.

– Bí thư Trần, nhưng Trưởng ban Phương đâu có miếng ngọc quý trong tay đâu ạ.

– Ha ha…

Trần Phong tự đắc cười, lại lôi miếng ngọc cầm trong tay, nói:

– Cậu định xếp ai đi?

– Chung Nghĩa Bình.

Hạ Tưởng nói thật mục đích của hắn.

– Cậu ta từng làm việc ở tổ cải tạo thôn nội đô, năng lực làm việc nổi bật, con người đáng tin cậy, hiện giờ đang là cấp phòng, nếu như cậu ta đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, thêm chức Ủy viên thường vụ thì cũng có thể hô ứng với Giang Thiên trên Hội nghị thường vụ. Nếu lỡ như có ngày Trương Kiện và Giang Thiên chia rẽ thì Giang Thiên không đến nỗi bị cô lập.

– Chung Nghĩa Bình?

Trần Phong cúi đầu suy nghĩ mới nhớ ra y là ai.

– Cũng không tệ, người mà cậu chấm thì có thể tin được, như vậy, khi nào Phó Bí thư Phó đề bạt ai làm Phó chủ tịch huyện thì ta phải nhượng bộ một chút rồi.

Sau khi đã bàn định quan điểm cơ bản xong, Trần Phong đột nhiên chuyển đề tài, nói:

– Mô hình Bất động sản Giang Sơn cũng được, tiểu Hạ, cậu thông minh lắm, trốn đằng sau rèm đến nỗi đến Đàm Long cũng không thể tra ra ai là người đứng sau làm chủ.

Trong lòng Hạ Tưởng cả kinh, Trần Phong đúng là kinh khủng, dù sao cũng là lão làng trong chốn chính trị, không những biết hắn là người đứng sau, y còn có thể nhìn một cái là biết được đấy là mô thức của hắn. Nghĩ như vậy rồi hắn thấy đấy là chuyện tự nhiên, với năng lực của Trần Phong lẫn mối quan hệ hiện giờ của y và Phương Tiến Giang, không khó để biết được một số nội tình câu chuyện. Với lại, bản thân hắn cũng không có ý định giấu diếm Trần Phong.

– Lúc ấy khi thành lập, tôi cũng định báo cáo qua với ngài, có điều vẫn do dự mấy lần, không đủ dũng khí để nói.

Hạ Tưởng nói thật lòng, khi đó đúng là hắn không dám đề xuất với Trần Phong chuyện cổ phần.

– Cậu không đề nghị là đúng đó, nói ra rồi không cẩn thận tôi lại phê bình cậu một trận rồi.

Vẻ mặt Trần Phong nghiêm túc nói:

– Tiểu Hạ, nói thật là, tôi không có yêu cầu gì khác đối với cậu, chỉ một điểm duy nhất là, đợi sau khi Trần Công tốt nghiệp đại học xong, tôi sẽ để nó theo cạnh cậu, cậu phụ trạch dạy bảo nó nên người nhé.

Hạ Tưởng vẻ mặt đau khổ:

– Hay là tôi tặng ngài thêm một miếng ngọc nữa nhé.

Trần Phong cười ha hả:

– Khỏi giở chiêu này với tôi, chuyện của Trần Công chắc chắn sẽ phải cậu phụ trách rồi, không thì tôi sẽ cho cậu biết tay.

Con trai lãnh đạo theo sau mình không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu như tính tình giống như Phương Cách thì còn dễ xử, nếu là kiểu con ông cháu cha thì phiền phức to. Hạ Tưởng có tiếp xúc qua với Trần Công, là một kiểu mọt sách, nhưng Trần Phong lại một lòng muốn cậu ta theo nghiệp chính trị, e là sẽ khó ăn lắm. Hạ Tưởng tình nguyện thà cho Trần Phong mười phần trăm cổ phần Bất động sản Giang Sơn cũng không muốn cho Trần Công theo cạnh mình.

Nhưng Trần Phong đã mở miệng rồi thì phiền phức, đau đầu đến mấy hắn cũng phải đồng ý. Hắn chỉ còn nước phải nói:

– Vậy được ạ, nhưng tôi phải nói rõ trước là nếu Trần Công bị tôi mắng hoặc bị giáo huấn đến nỗi khóc, cậu ta có về nhà kể lể thì ngài cũng không được tính sổ với tôi đâu nhé.

Trần Phong giả vờ giận:

– Câu nói này xem tôi có phải người nhỏ nhen như vậy không? Tôi không hiểu chuyện như vậy không? Được, cậu cũng đừng dài dòng nữa, phải đi tìm ai thì đi tìm đi, tôi còn bận việc khác, không giữ cậu lâu thêm. Còn nữa, việc cậu ở Bất động sản Giang Sơn phải bí mật hơn, gần đây Đàm Long đang điều tra người thân trực hệ của các cán bộ lãnh đạo có tham gia kinh doanh, đừng để hắn tóm được đuôi là ổn.

Trần Phong càng không khách khí với hắn thì nói chuyện càng tùy ý hơn, càng không coi hắn là người ngoài. Hạ Tưởng đứng dậy định đi thì quay người lại, tự rót lấy một cốc trà, uống một hơi:

– Nói chuyện nửa ngày trời, tôi khát quá mượn chút nước của Bí thư Trần để uống.

Trần Phong trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:

– Tôi cũng biết Công ty thiết kế của Tào Thù Lê nhà cậu, nghe nói là bên Ủy ban kỷ luật có người ra mặt tìm đến? Tôi còn chưa kịp hỏi Thác Phu, cậu tự đi hỏi cậu ta xem. Sau này những chuyện nhỏ này cậu giải quyết tốt hơn, đứng để người khác bới được lỗi sai. Tuy là không phải chuyện lớn gì, nhưng cứ khiến người ta lo lắng thì cũng phiền hà có phải không?

Trong lời nói nghe có vẻ đang oán giận nhưng thực tế lại chứa đầy sự quan tâm, trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy ấm áp, đáp lại một tiếng, gật đầu cung kính đi ra ngoài.

Hạ Tưởng vừa đi Trần Phong liền cười, lắc lắc đầu, tự nói với mình:

– Cái cậu tiểu Hạ này, đúng là khiến người khác yêu mến, hi vọng Trần Công có thể đi theo cậu ta học được nhiều thứ khác, tăng thêm sự từng trải. Còn chuyện trước mắt, tin chắc cậu ta có thể tự giải quyết ổn.

Hạ Tưởng đến văn phòng của Hồ Tăng Chu, hàn huyên vài câu thì chuyển qua bàn về chuyện biến động nhân sự ở huyện An. Hạ Tưởng cũng biết việc hợp tác giữa Trần Phong và Hồ Tăng Chu hiện giờ phần nhiều là sự chia rẽ, cũng hiểu rõ vừa rồi Trần Phong đã nói ra ý đồ của ông ta, và không sợ hắn tiết lộ với Hồ Tăng Chu nên Hạ Tưởng đã tường thuật lại suy nghĩ của Trần Phong cho Hồ Tăng Chu nghe.

Đương nhiên hắn không quên nhắc đến vấn đề của Chung Nghĩa Bình.

Hồ Tăng Chu thì càng không có ấn tượng gì về Chung Nghĩa Bình, nhưng đã là người của Hạ Tưởng, hắn lại mở miệng giới thiệu thì vị trí Ủy viên thường vụ vẫn là để ra cho hắn, nên Hồ Tăng Chu gật đầu:

– Tôi tán thành đề nghị của Trưởng ban Phương là được.

Điều kiện trước tiên là, bắt buộc phải thông qua Ban tổ chức cán bộ đề bạt. Vấn đề đề bạt khó đó cũng chính là vấn đề của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cười thể hiện lòng cảm ơn, để Phương Tiến Giang đề bạt thì chuyện Chung Nghĩa Bình càng không phải vấn đề nữa. Bây giờ Bí thư và Thị trưởng đều đồng ý rồi, nếu có thêm Trưởng ban tổ chức đề bạt nữa thì sẽ thành kết cục đã được định, sẽ không có ai phản đối. Chuyện mà Bí thư và Thị trưởng bắt tay sắp xếp, đa số là mọi người giơ tay tán thành, không có ai là ngu ngốc đối nghịch lại với hai người họ.

Trừ khi Bí thư và Thị trưởng chia rẽ mới xảy ra sự tranh luận nghiêm trọng.

Điểm dừng của Hồ Tăng Chu và Trần Phong quả là không giống nhau, nói chuyện với Hạ Tưởng được vài câu thì chuyển sang nhắc đến việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.

– Vốn là muốn đợi thời cơ đến, và cũng muốn thành phố Yến trở thành thành phố thí điểm thứ hai, ai ngờ đột nhiên xuất hiện ở đâu ra tiếng phản đối kết cấu sản nghiệp. Đúng rồi tiểu Hạ, cậu cũng viết bài phản bác lại Trình Hi Học trên báo Thanh Niên, rất có dũng khí, có điều có hơi liều lĩnh không? Tôi nghĩ Ban tuyên giáo chắc chắn sẽ không hài lòng với chuyện này đâu.

Hồ Tăng Chu là người thế nào chứ, đối với việc trong chính trị vừa nhìn là biết ngay. Khi nhìn thấy bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến biểu thị sự hoài nghi về việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thì ông ta liền lập tức cảnh giác, nghĩ tới việc Trình Hi Học sớm một bước viết bài trên Nhật báo quốc gia, trong lòng liền nổi lên sự so đo. Theo sau đó lại thấy Hạ Tưởng và Cốc Nho cùng lúc đăng bài phản bác trên báo Thanh Niên và báo Kinh tế, Hồ Tăng Chu liền âm thầm lắc đầu cảm than, tiểu Hạ còn trẻ quá, nông nổi, bị người ta biến thành tay súng rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 8
0 Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, bản thân hắn đã tiêu hao kinh người, liên tục thi triển vũ kỹ thật sự làm hắn tiêu hao rất lớn, nếu không phải khí hải đan điền của hắn cường đại biến thái, Vũ tướng cửu trọng bình thường đừng mong chống đỡ nổi. Tới đi, mượn ngươi tế đao! Khóe môi Lục Thiếu Du lộ nụ cười quỷ dị. Địa Kiếm quyết, đi! Vũ Suất nhị trọng hét lớn một tiếng, kiếm ảnh bao phủ toàn bộ thân hình, kiếm ảnh trực tiếp xuyên phá hư không đánh thẳng về hướng Lục Thiếu Du. Huyết Lục, hôm nay tới lượt ngươi! Nháy mắt một đạo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 13
0 Nam nữ cầm đầu nhìn nhau, đầu nữ nhân kia nói: Ngươi tu vi gì? Nếu tu vi ngươi cao hơn ta, chúng ta sẽ cho ngươi qua, tu vi không bằng chúng ta thì lưu mạng lại. Miêu Nghị lạnh nhạt nói: Kim Liên cửu phẩm! Nam tử cầm đầu nói: Lộ ra cho chúng ta xem. Miêu Nghị im lặng, tên gia hỏa này đầu toàn cơ bắp, lão tử đã nói mình là Kim Liên cửu phẩm, còn dám bảo lão tử lộ ra cho xem, lập tức xụ mặt nói: Xem ra các ngươi muốn tìm cái chết! Lần đầu tiên nhìn thấy có tu sĩ nhân loại đến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Đường Môn – Quyển 1
Phần Đường Tam gật đầu, đồng thời hướng về Tiểu Vũ ở sau lưng đang muốn đi theo hắn khoát tay. Lúc này mới nhanh chóng cùng với Phất Lan Đức hướng bên trong học viện đi đến. Phòng làm việc của Phất Lan Đức cũng là chổ ở của lão. Cách không xa thao trường ngày hôm qua Đường Tam giao thủ cùng Triệu Vô Cực. Trong phòng bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một ít đồ vật dùng cho cuộc sống mà thôi. Phất Lan Đức tiến đến phía sau bàn làm việc ngồi xuống, nhìn Đường Tam trong mắt đột nhiên toát ra ánh mắt phức tạp, “Đại sư vẫn khỏe chứ?” Đường Tam gật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng