Tỉnh Yến, thời cổ còn có tên là Trực Lệ, ý tứ của từ Trực Lệ này chính là lệ thuộc một cách trực tiếp vào Bắc Kinh. Thời triều Thanh, Tổng đốc Trực Lệ so với các Tổng đốc tỉnh khác đều cao hơn nửa cấp, vị trí cực kỳ trọng yếu. Hiện tại tuy rằng cấp bậc tỉnh Yến chỉ duy trì mức ngang bằng với tỉnh khác nhưng trong chính trị thì tỉnh Yến vẫn giữ vai trò trọng yếu, là tỉnh duy nhất ở vị trí cửa ngõ Thủ đô, là lá chắn cuối cùng của Thủ đô.
Trong các thành thị của cả nước thì thành phố Yến cũng là thành phố sát gần Bắc Kinh nhất.
Bởi vậy, nhất cử nhất động của tỉnh Yến cũng đều được Bắc Kinh theo dõi. Trong lòng tất cả các cán bộ lớn nhỏ của tỉnh Yến đều giữ thái độ là phải bước đúng hướng đi của Bắc Kinh. Nhất là Diệp Thạch Sinh là Bí thư tỉnh ủy, sao dám không có sự lo lắng đề phòng đối với việc điểm danh phê bình của tờ Tin tức hàng ngày Quốc gia? Căn cứ và tính cách lúc trước của ông ta để suy tính, Phó Tiên Phong đưa ra giả thuyết là Diệp Thạch Sinh thẹn quá hóa thành giận, từ đó thêm kiên định ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản xuất. Nhưng ý kiến này đã bị Thôi Hướng và Mã Tiêu đồng thanh phản đối, tỏ vẻ rằng không có khả năng như vậy.
Hơn nữa Thôi Hướng còn tìm cơ hội và đã một lần tiếp xúc nói chuyện với Mã Vạn Chính. Tuy rằng bọn họ nói chuyện không nhiều lắm nhưng Mã Vạn Chính cũng mơ hồ toát ra vẻ buồn lo với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất, nói ra một cách hàm súc là vì tính cách của Diệp Thạch Sinh có chỗ thiếu hụt, không đủ để chống đỡ với quy mô thực hiện việc điều chỉnh kết cấu sản xuất. Hiện nay trên thượng tầng đã có thanh âm phản đối, có lẽ Diệp Thạch Sinh sẽ sinh ra suy nghĩ thoái lui.
Tuy nhiên, Mã Vạn Chính cũng tỏ vẻ bất mãn với cách thực hiện của Mã Tiêu, ám chỉ rằng sự kiện tờ báo Tin tức hàng ngày tỉnh Yến dù có thể làm cho Diệp Thạch Sinh co người lại. Mã Vạn Chính còn ám chỉ rằng Hạ Tưởng là một đồng chí tốt, tranh đấu thượng tầng chính trị thì dù như thế nào thì cũng không nên đề cập tới cậu ta, bất kể triển vọng của việc điều chỉnh kết cấu sản xuất như thế nào thì ông ta cũng không hy vọng có người nào lấy tiền đồ của Hạ Tưởng để múa bút. Nếu có người muốn chỉnh Hạ Tưởng thì dù như thế nào ông ta cũng là người đầu tiên không đồng ý.
Mặt ngoài thì Thôi Hướng không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng Mã Vạn Chính này đúng thật là người quân tử, chỉ nói về sự việc chứ không nên đề cập đến con người, mục đích chỉ nhằm vào việc điều chỉnh kết cấu sản xuất mà không nhằm vào con người Hạ Tưởng. Thôi Hướng cũng rất khó hiểu, bởi vì Hạ Tưởng đã đứng ở phía lập trường đối lập với Mã Vạn Chính, trợ giúp Tống Triêu Độ bước tiến lên ngai vàng Chủ tịch tỉnh, chẳng khác nào là đi ngược con đường với Mã Vạn Chính. Thế mà tại sao Mã Vạn Chính còn giữ gìn Hạ Tưởng đến như vậy? Thật sự Hạ Tưởng tốt đến vậy sao?
Hạ Tưởng dựa vào cái gì? Có điểm nào đáng giá mà khiến đường đường một Phó Chủ tịch thường trực tỉnh như Mã Vạn Chính lại tự miệng mình nói ra không được có người khác động chạm vào? Rốt cuộc Hạ Tưởng có chỗ dựa nào?
Thôi Hướng cũng không có cách nào khác bởi y cực kỳ hận Hạ Tưởng. Hạ Tưởng càng được mọi người giữ gìn thì lại càng là chướng ngại vật lớn nhất của y, bởi vì căn cơ Hạ Tưởng càng ổn định mà y lại càng cố hết sức để trù dập Hạ Tưởng, như vậy lại càng rơi vào tình thế dùng chân đá vào bức tường bằng thép vững chắc.
Phó Tiên Phong muốn lợi dụng việc Liên Nhược Hạm để sửa trị Hạ Tưởng nhưng hiện tại cũng chưa có tin tức gì xác thực. Bởi vì Liên Nhược Hạm ở nước ngoài nên chuyện của cô ta cũng khó biết rõ ràng, tỉ mỉ. Tuy nhiên, y cũng nghe nói Liên Nhược Hạm đã sinh cho Hạ Tưởng một đứa con, việc này đang trong bước xác minh là thật hay là giả. Nếu quả thật Liên Nhược Hạm sinh con thì có thể đây là sản phẩm của Hạ Tưởng, đến lúc đó chỉ cần đem sự tình của Liên Nhược Hạm báo cho bố cô ta, tiếp đó lại dùng con đường khác để việc này rơi vào trong tai của ông cụ Ngô gia. Nếu vậy thì Hạ Tưởng chắc chắn là phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Chỉ mong đứa bé đó đúng là con của Hạ Tưởng, thậm chí Thôi Hướng đang âm thầm chờ mong. Nghe ý tứ từ Phó Tiên Phong thì ngoại trừ sức mạnh của ông cụ Ngô gia không phải bàn đến nữa, ngay ba của Liên Nhược Hạm là Ngô Tài Dương cũng là người rất có tính cách, hơn nữa là người có thủ đoạn cực cao. Ông ta đang là quan to nhất của một tỉnh, sao có thể lại dễ dàng tha thứ cho việc con gái mình không danh không phận đi theo Hạ Tưởng? Lại còn sinh cho Hạ Tưởng một đứa con? Ông ta không giận tím mặt thì mới là lạ.
Thôi Hướng làm đủ các công tác chuẩn bị trước, vì thế lúc này mới tràn đầy tin tưởng đi đến gặp Diệp Thạch Sinh. Y thật không ngờ mình vừa gặp mặt Diệp Thạch Sinh đã bị Diệp Thạch Sinh chỉ tay mắng thư ký xối xả.
Ông ta mặt ngoài thì mắng Ma Thu làm việc không tốt, nhưng ẩn ý thì đang mắng y và Mã Tiêu làm sự tình trên báo Tin tức hàng ngày tỉnh Yến ở sau lưng ông ta.
Thôi Hướng cũng nghĩ tới việc mở miệng giải thích sự kiện trên tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến, nhưng thấy Tiền Cẩm Tùng đang có mặt ở đây nên lời nói ra đến cổ lại phải cố nuốt vào. Y nói:
– Cẩm Tùng đang ở đây à? Có việc báo cáo Bí thư Diệp hay sao?
Tiền Cẩm Tùng liền nghe ra ngay ý tứ của Thôi Hướng, việc có mặt của ông ta ở đây không tiện cho việc báo cáo công tác của Phó Bí thư Thôi với Bí thư Diệp. Vì thế, ông ta liền gật khẽ đầu với Thôi Hướng rồi nói với Diệp Thạch Sinh:
– Bí thư Diệp, tôi về trước đây.
Diệp Thạch Sinh đang suy nghĩ nên cũng không nói ra lời, chỉ gật gật cái đầu. Lúc Tiền Cẩm Tùng đi đến trước cửa thì bỗng nhiên Diệp Thạch Sinh lại nói ra một câu:
– Cẩm Tùng, nghe nói khách sạn Sâm Lâm Cư ở công viên Rừng Rậm rất được, cũng vừa lúc tối nay tôi không có việc. Nếu cậu rảnh thì tối nay ngồi chung một lúc, thế nào?
Tiền Cẩm Tùng hơi sửng sốt rồi như minh bạch cái gì đó, lập tức cười nói:
– Nếu Bí thư Diệp có nhã hứng thì không thành vấn đề, nhất định tôi sẽ hầu tiếp. Để tôi đi sắp xếp việc này.
Sắc mặt của Thôi Hướng hơi biến đổi, trong bụng hiểu được ngụ ý của Diệp Thạch Sinh. Thứ nhất là nói cho y biết quan hệ giữa ông ta và Tiền Cẩm Tùng là không tồi, thứ hai là ám chỉ rằng ông ta muốn đi tới Sâm Lâm Cư ở công viên Rừng Rậm để ăn cơm. Mà công viên Rừng Rậm là sản nghiệp của Tập đoàn Viễn Cảnh và Tập đoàn này thì ai cũng biết là có quan hệ với Hạ Tưởng. Lời nói của lãnh đạo đúng là làm cho những người khác phải liên tưởng rất phong phú, càng phải hình dung để lý giải càng rõ ý đồ của lãnh đạo càng tốt.
Tâm trạng của Thôi Hướng từ từ trầm xuống, dự cảm của y cho thấy cuộc nói chuyện ngày hôm nay với Diệp Thạch Sinh có lẽ là sẽ rất phức tạp.
Quả nhiên, Tiền Cẩm Tùng vừa đi khỏi thì Diệp Thạch Sinh liền đưa ngay tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến đưa trước mặt Thôi Hướng, giọng điệu cực kỳ khó chịu nói:
– Phó Bí thư Thôi, có chuyện gì xảy ra với Mã Tiêu vậy? Cậu ta làm Trưởng ban Tuyên giáo có vẻ là rất tự do tự tại, có còn tính tổ chức và kỷ luật nữa không?
Thôi Hướng bị khí thế của Diệp Thạch Sinh nhất thời đè xuống, không tự chủ được trong lòng trở nên sợ sệt. Y nghĩ thầm rằng quả nhiên ở lâu trên địa vị cao nên khí chất rất thay đổi, một khi phát tác lên thì đúng là tràn ra một sự uy nghiêm vô hình. Y vội vàng với vẻ mặt ngưng trọng nói:
– Là do tôi sai, Bí thư Diệp, tôi xin kiểm điểm với ngài, đây vốn là công tác của tôi có sai lầm. Thực ra đồng chí Mã Tiêu cũng đã gặp tôi để thảo luận việc này, cũng bởi vì Ban Tuyên giáo Trung ương và thủ trưởng Trung ương thông qua những con đường khác nhau để tỏ vẻ sự chú ý đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất tỉnh Yến, dường như đối với việc các phương tiện truyền thông ra mặt ủng hộ cho việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì cấp trên rất bất mãn. Bọn họ cho rằng chân lý càng phân tích sẽ càng tỏ tường, vì thế chúng ta nên lấy Trung ương làm chuẩn. Ngay cả Tin tức hàng ngày Quốc gia cũng đã đăng bài viết của học giả Trình Hi Học, hơn nữa thành viên của tổ lãnh đạo tỉnh Yến là Hạ Tưởng cũng đã phát biểu bằng một bài viết phản bác lại trên tờ Thanh niên. Trong khi đó các phương tiện truyền thông của tỉnh Yến mà lại không có chút động tĩnh nào thì cũng không thể chấp nhận được. Ý kiến của đồng chí Mã Tiêu là hiện tại công việc điều chỉnh kết cấu sản xuất đã đạt được một số thành công, tuy nhiên chúng ta lại rất gần với Bắc Kinh nên một khi thủ trưởng đã tỏ vẻ chú ý thì các phát triển truyền thông của tỉnh Yến chúng ta không tổ chức cuộc thảo luận thì cũng không được, với lại cần phải tỏ vẻ nhất trí cao độ với Trung ương thì mới tốt.
Diệp Thạch Sinh mặt mày lạnh tanh nghe Thôi Hướng giải thích, chậm rãi hút một hơi thuốc, ánh mắt nheo lại, tỏ vẻ đầy vững chắc với bộ dạng đầy tự tin.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |