Liên tưởng tới sự có mặt của Tiền Cẩm Tùng tại đây khi y bắt đầu tiến vào thì Thôi Hướng minh bạch được điều rằng hiện tại Tiền Cẩm Tùng đã trở thành mưu sĩ cho Diệp Thạch Sinh, nhưng vấn đề là trước kia y cũng chưa bao giờ phát hiện ra Tiền Cẩm Tùng có trí tuệ chính trị cao siêu đến như vậy? Ông ta tới tỉnh Yến đã hai, ba năm rồi, vẫn luôn tỏ vẻ bình thường, như thế nào đột nhiên lại trở nên cao minh đến như vậy?
Nếu thực sự việc này đệ trình lên thảo luận tại hội nghị thường vụ, từ tư thái của Diệp Thạch Sinh, lại nhìn thấy điệu bộ của mưu sĩ Tiền Cẩm Tùng, chưa kể chuyện này đã được Phạm Duệ Hằng và Mai Thái Bình gật đầu thì không cần phải đoán đến khả năng được thông qua hay không nữa.
Thua cuộc? Thôi Hướng rất uể oải, tờ Tin tức hàng ngày Quốc gia cho đăng bài viết của Trình Hi Học cùng với tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến tạo thế, lại còn nêu rõ ra đây là chủ ý của thủ trưởng, vậy sao mà không đè được bước tiến của Diệp Thạch Sinh? Vì sao một Diệp Thạch Sinh luôn yếu đuối, bảo thủ lại đột nhiên cứng rắn, mạnh mẽ đến như vậy? Chẳng lẽ ông ta có cái gì đó để dựa vào?
Tâm tư Thôi Hướng không ngừng xao động, đứng trước cảnh tượng chân thật trước mắt thì lúc này y mới phát hiện ra được rằng mặc dù Diệp Thạch Sinh có yếu đuối lại như cũ, có nhu nhược như cũ thì ông ta cũng danh chính ngôn thuận là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một. Lời nói của ông ta mọi thời khắc đều có thể gây ra một áp lực uy nghiêm vô hình, làm cho người khác không thể không thoái nhượng.
Làm sao bây giờ? Trong lúc nhất thời Thôi Hướng rơi vào tình thế khó xử. Nếu nhận thua như vậy thì sau này làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt Diệp Thạch Sinh? Về sau làm sao lập uy trong Tỉnh ủy? Điều chính yếu chính là lúc này mà nhận thua thì chẳng khác nào buông tha cho ưu thế mà thật vất vả mới lập nên được. Nhưng không nhận thua thì việc này sẽ được đệ trình lên hội nghị thường vụ, sau một phen giơ gươm múa kiếm, đối mặt với sự nhất trí cao của Bí thư và Chủ tịch tỉnh thì chắc chắn các ủy viên thường vụ đang đứng trung gian sẽ ủng hộ cho Bí thư và Chủ tịch tỉnh, cuối cùng cũng là kết cục thất bại.
Nhận thua và không chịu nhận thua thì kết quả như vậy, cũng đều làm y không cam lòng.
Thôi Hướng cắn răng một cái, cuối cùng đưa ra một quyết định:
– Tôi cũng đã suy nghĩ lại một cách thận trọng thì thấy rằng đồng chí Phong Lợi đảm nhận chức vụ Cục trưởng Cục Cựu cán bộ kỳ cựu là thích hợp. Tôi tán thành việc này, tôi đề nghị đồng chí Trịnh Quan Quần là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Yến tiếp nhận chức vụ Phó Trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
– Trịnh Quan Quần?
Diệp Thạch Sinh đúng là không có ấn tượng với Trịnh Quan Quần, nhưng ông ta rất rõ ràng rằng Trịnh Quan Quần là người của Thôi Hướng. Đây là Thôi Hướng đang muốn lấy lùi làm tiến, đồng ý khai đao Phong Lợi nhưng lại muốn sắp xếp người của y vào tiếp nhận chức vụ này, điều này tương đương với việc là tất cả mọi người đều phải cùng lùi một bước.
– Cậu báo danh đồng chí này với Ban Tổ chức cán bộ, sau đó đồng chí Thái Bình sẽ dựa theo trình tự tiến hành khảo tra xét duyệt, nếu phù hợp điều kiện thì sẽ từ Ban Tổ chức cán bộ đề cử.
Để cho Mai Thái Bình đồng ý đề cử chắc chắn là sẽ khó khăn, tuy nhiên Thôi Hướng sẽ nghĩ ra biện pháp để thỏa hiệp cùng với Mai Thái Bình. Chỉ cần Mai Thái Bình bỏ tay buông tha, lại có Mã Tiêu kiên quyết ủng hộ cùng với sự đề cử mạnh mẽ của y thì cũng có thể Diệp Thạch Sinh phải chiếu cố một chút, lùi đi một chút.
Chính trị là phải cân bằng và thỏa hiệp các vấn đề mới có thể giữ gìn cục diện an toàn đoàn kết, Diệp Thạch Sinh nâng cao sự việc của tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, đây không phải là một thỏa hiệp hay sao?
Tuy nhiên, Thôi Hướng cũng rõ ràng rằng thật ra cuộc đấu tranh bây giờ mới là lúc bắt đầu, trọng điểm của bước tiếp theo nằm ở cuộc chiến tuyên truyền trên tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến, để xem ai đưa ra đủ lý lẽ chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên, cuộc chiến tranh lý luận này không phải là trò chơi cân bằng chính trị mà là một cuộc chiến tranh bằng ngòi bút không thấy khói thuốc súng, không thấy ánh đao bóng kiếm, nhưng độ tàn khốc chắc chắn không thua kém cuộc chiến đấu đối mặt giương thương múa kiếm chút nào.
Hơn nữa còn phải xem thử ai có tài viết lách, có đủ lý luận hơn để thuyết phục được người khác.
Thôi Hướng cũng không phải không tự tin với việc ra mặt cho Trình Hi Học. Có Mã Tiêu đã mời các chuyên gia học giả hạng nhất soạn bài, toàn bộ các giáo sư tiến sỹ tại các trường đại học tỉnh Yến thì đã bị bọn họ thu nạp vào cùng chiến tuyến. Cho dù Diệp Thạch Sinh là Bí thư Tỉnh ủy thì cũng không mời được học giả số một. Ông ta nghĩ muốn thắng lợi trong cuộc chiến tuyên truyền này thì cũng chỉ sợ là nằm mơ nói hão mà thôi.
Thôi Hướng cáo từ rời đi, y không biết chính là việc y vừa mới rời khỏi văn phòng của Diệp Thạch Sinh thì vẻ mặt Diệp Thạch Sinh liền trở nên trắng bệch, ngồi bệt trên ghế, không còn chút tinh lực nào nữa, cả nửa ngày cũng không thấy động đậy. Sau một thời gian, ông ta mới khôi phục được một chút tinh thần, khẽ lắc lắc đầu nói:
– Làm Bí thư Tỉnh ủy cũng không dễ dàng, nếu không cứng rắn một chút đúng là không thể trụ vững.
Diệp Thạch Sinh một mực kiên cường duy trì thái độ cứng đối cứng với Thôi Hướng là đã rút kinh nghiệm từ lần trước, không thể tiếp tục yếu đuối được nữa. Bởi vì ông ta cũng biết lần va chạm này rất quan trọng trong kế lớn lập uy tại Tỉnh ủy từ nay về sau, không thể nhượng bộ được. Hơn nữa, ông ta cũng biết nhược điểm của mình, chỉ cần lộ ra chút yếu đuối thì lập tức sẽ bị Thôi Hướng xỏ dây vào mũi kéo đi. Cuối cùng thì Thôi Hướng chịu lui bước, ông ta cũng thắng hiểm được một ván.
Nhưng sau trận chiến này thì cũng làm cho Diệp Thạch Sinh tự tin hơn với cục diện mà ông ta nắm trong tay từ nay về sau. Tuy nhiên, Diệp Thạch Sinh cũng rất tinh tường nhận thức được rằng sự thắng lợi này được xây dựng trên cơ sở hai nhân vật lớn có thực quyền là Phạm Duệ Hằng và Mai Thái Bình ủng hộ. Nếu hai người bọn họ và ông ta đứng chung một chỗ thì trên cơ bản cục diện đã được ấn định.
Tâm tình Diệp Thạch Sinh bình tĩnh lại một chút, hít sâu mấy hơi rồi nói vọng ra bên ngoài:
– Ma Thu, điện thoại báo cho Cẩm Tùng một chút, bảo cậu ta sắp xếp ăn cơm chiều nay đi.
Ma Thu gõ cửa tiến vào, cung kính nói:
– Bí thư Diệp, vừa rồi Trưởng ban Thư ký đã điện thoại tới, nói là ông ta đã an bài tốt cả rồi. Tuy nhiên, ông ta lại hỏi rằng Hạ Tưởng rất quen thuộc với Sâm Lâm Cư, có nên gọi Hạ Tưởng cùng đi ăn không?
Diệp Thạch Sinh hơi trầm ngâm rồi nói:
– Cũng được.
Ma Thu gật đầu, tiếp đó đi ra gian phòng làm việc phía ngoài của mình, lúc này Diệp Thạch Sinh lại nói thêm một câu:
– Cậu cũng cùng đi đi.
Ma Thu ngây người sửng sốt, biết Diệp Thạch Sinh là vì chuyện vừa rồi mà chiếu cố y, trong lòng không khỏi nóng lên. Bởi sau sự kiện Cao Thành Tùng thì Trung ương yêu cầu các cấp lãnh đạo rất nghiêm khắc trong việc đối xử và sử dụng thư ký, vì thế Diệp Thạch Sinh và y cũng rất hiếm khi ra ngoài cùng với nhau. Vẻ bề ngoài là thư ký trực tiếp cho Bí thư Tỉnh ủy, nhưng trong lòng Ma Thu cực kỳ rõ ràng rằng giữa y và Diệp Thạch Sinh luôn duy trì khoảng cách không gần mà cũng không xa.
Vẻ mặt Ma Thu cảm động gật gật đầu, thấy sắc mặt Diệp Thạch Sinh không tốt lắm liền quay trở ra gian ngoài rót cho ông ta một chén trà rồi đưa đến.
Hạ Tưởng còn tại văn phòng đang suy đoán thái độ của Diệp Thạch Sinh, cũng đang cân nhắc việc sau khi tan tầm sẽ tranh thủ thời gian để gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm một chút để thương lượng về vấn đề họ của đứa bé. Mắt hắn vừa nhìn thấy giờ tan tầm, đang muốn thu thập một lại tài liệu, vừa lúc ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt Tiền Cẩm Tùng tươi cười đứng ở cửa.
Vẻ mặt Tiền Cẩm Tùng vui vẻ ôn hòa chào hỏi mọi người, sau đó lập tức đi đến trước mặt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cung kính chào hỏi một câu, còn chưa kịp nói thêm câu gì thì Tiền Cẩm Tùng đã nói:
– Cùng tôi đi ăn cơm đi. Đúng rồi, có phải xin phép vợ ở nhà không nhỉ?
Cổ Ngọc ở một bên cười nói:
– Không để Trưởng ban Thư ký lo lắng, tôi đã giúp Trưởng phòng Hạ gọi điện thoại để xin phép rồi ạ.
Hạ Tưởng bất mãn trừng mắt liếc nhìn Cổ Ngọc một cái, ý bảo cô đừng có quấy rối. Tiền Cẩm Tùng cũng không khỏi phải liếc mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc. Tuy nhiên, ông ta rất nhanh thu hồi ánh mắt lại, cười nói:
– Như thế nào vậy? Đồng chí tiểu Hạ lo rằng Thù Lê ghen hay sao? Không cần quan tâm, đến lúc đó có tôi thay cậu làm chứng.
Khó mấy khi được Trưởng ban Thư ký nói đùa như vậy, Hạ Tưởng liền rộng lượng nói:
– Thù Lê nhà tôi thông tình đạt lý, không bao giờ ăn dấm chua. So với Lam Miệt nhà Phương Cách thì tốt hơn rất nhiều, có phải vậy không Phương Cách?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |