– Đàn ông phải tôn trọng phụ nữ. Tôn trọng phụ nữ sẽ làm cho các cô ấy hài lòng. Lam Miệt nhà tôi cũng rất tín nhiệm tôi, nếu cô ấy không tín nhiệm thì sao hôm nào cô ấy không phải bỏ thêm tiền trong ví của tôi.
Câu nói này làm ngay cả Tiền Cẩm Tùng cũng phải mỉm cười, ông ta cũng biết lai lịch của Phương Cách nên nói:
– Vợ chồng với nhau phải như lạt mềm buộc chặt, phải có độ co giãn nhất định thì mới tốt. Nếu mà quản nghiêm quá, cột chặt quá thì chín quá hóa nẫu, rất dễ bị gãy.
Phương Cách dập chân làm bộ nghiêm túc:
– Trưởng ban Thư ký thật là cao kiến, tôi xin thụ giáo. Lúc nữa quay về nhà tôi sẽ giáo dục Lam Miệt nhà tôi, nói cho cô ấy biết phải biết nghe lời Đảng thì mới không phạm phải sai lầm.
Tiền Cẩm Tùng đối nhân xử thế cũng hòa nhã, không có chút trịch trượng quan cách gì, cùng mọi người cười nói mấy câu rồi mới cùng Hạ Tưởng rời ra khỏi văn phòng. Bọn họ vừa đi khỏi thì Chung Nghĩa Bình liền xúc động nói:
– Làm quan chức thì phải học tấm gương như Trưởng ban Thư ký Tiền Cẩm Tùng, học thức uyên thâm, nụ cười luôn nở rộ, làm cho người khác tràn đầy vui vẻ.
Phương Cách liền tiến lên vỗ vào bả vai Chung Nghĩa Bình:
– Thực không phát hiện ra một người luôn luôn trung thực như cậu lại không ngờ cũng giấu tài, không để lộ ra mình là một cao thủ nịnh bợ. Đáng tiếc là mọi người đi rồi thì cậu mới chụp đuôi để nịnh, sao không nịnh sớm hơn đi?
Cổ Ngọc dường như không bị câu nói của Phương Cách làm bật cười, cô ngoảnh mặt làm ngơ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Tiền Cẩm Tùng đang rời xa, bất giác nghĩ thầm trong đầu rằng hôm nay gặp mặt mà như thế nào lại cảm giác rằng Tiền Cẩm Tùng có vẻ khác với thường ngày.
Hạ Tưởng xuống tầng, nghe thấy Tiền Cẩm Tùng thông báo nguyên do cùng nhau đi ăn cơm. Tâm tư của Hạ Tưởng khẽ động, hắn nói:
– Tôi có suy nghĩ này muốn xin chỉ thị của Trưởng ban thư ký.
– Có chuyện gì cứ nói, trước mặt tôi đừng giở giọng kiểu như vậy.
Tiền Cẩm Tùng cười ha hả nói.
– Tôi nghĩ là nên mời thêm một người, chắc chắn ông ta là người mà Bí thư Diệp muốn gặp.
– Là ai? Sao cậu lại biết Bí thư Diệp muốn gặp người này?
Tiền Cẩm Tùng có vẻ hứng thú hỏi han.
– Là Cao lão, ông ta là ba của Phó Chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu. Ông ta là chuyên gia thiết kế cực kỳ nổi danh trong cả nước, có thể nói là nhân vật đứng ở vị trí Thái Sơn Bắc Đẩu trong ngành thiết kế. Hơn nữa, hiện tại ông ta còn là Tổng công trình sư của Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng là cố vấn kinh tế của tập đoàn này. Đối với kết cấu kinh tế của nước ta trong thời điểm này và việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì chắc chắn ông ta cũng có những lý giải riêng.
Tuy rằng Tiền Cẩm Tùng không lộ ra tin tức có liên quan đến việc họp hội ý, nhưng từ thái độ tươi cười của ông ta thì Hạ Tưởng có thể kết luận được rằng Diệp Thạch Sinh đã lựa chọn phương thức chiến đấu.
Nếu lựa chọn phương thức chiến đấu thì tất nhiên cần các chuyên gia trên các phương diện. Tuy rằng Cao lão không phải là học giả kinh tế, nhưng dựa vào danh vọng và tiếng tăm của ông ta thì cũng có đủ lực ảnh hưởng để kêu gọi. Tuy Hạ Tưởng không biết lập trường của Cao lão, nhưng hắn tin tưởng với ánh mắt sáng như đuốc của mình thì Cao lão chắc chắn có thái độ ủng hộ đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất.
Tiền Cẩm Tùng có chút suy nghĩ rồi nói:
– Để tôi nói chuyện thử với Bí thư Diệp một chút.
Hạ Tưởng cũng không nhàn rỗi, vội chạy sang một bên để gọi điện thoại cho Cao lão. Nếu Diệp Thạch Sinh đồng ý gặp Cao lão thì cũng phải tạo cho Cao lão có một khoảng thời gian chuẩn bị thì mới tốt. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng tin rằng Cao lão sẽ nguyện ý muốn gặp mặt Diệp Thạch Sinh một lần, bởi Cao Tấn Chu đã đến tỉnh Yến một thời gian cũng không phải là ngắn nhưng trên cơ bản là vẫn chưa gia nhập vào được đội ngũ cốt cán. Có cơ hội đến gần Diệp Thạch Sinh, Cao lão vì Cao Tấn Chu nên cũng phải vui mừng mà ra mặt.
Quả nhiên, Cao lão nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, nghe thấy Hạ Tưởng thuật lại thì ông ta rất cao hứng. Ông nói:
– Chỉ cần Bí thư Diệp có tiếng, lại có mặt mũi của Hạ Tưởng thì tất nhiên tôi sẽ hầu tiếp.
Vừa buông điện thoại nói chuyện với Cao lão xuống thì Tiền Cẩm Tùng chạy lại thông báo:
– Bí thư Diệp đồng ý.
Hạ Tưởng nhanh chóng đi đến Sâm Lâm Cư trước để chuẩn bị một chút. Tuy rằng Diệp Thạch Sinh muốn tới ăn cơm một cách kín đáo, nhưng dù sao Bí thư Tỉnh ủy cũng không phải là người thường, rất dễ bị người khác nhận diện. Sở Tử Cao nghe thông báo là Bí thư Tỉnh ủy tới ăn cơm thì rất hoảng sợ, quan to thì y gặp không ít nhưng với Bí thư Tỉnh ủy thì đúng đây là lần đầu tiên được gặp mặt.
Hạ Tưởng chỉ yêu cầu ba vấn đề:
– Thứ nhất là đồ ăn phải tự tay anh kiểm tra, thứ hai anh là người phụ trách đưa đồ ăn lên, thứ ba là tìm lấy một cánh cửa hông để đi lên trên tầng, đừng làm kinh động những người khách khác.
Sở Tử Cao không ngừng đồng ý những điều kiện mà Hạ Tưởng đề ra, y vội vã chuẩn bị.
Không bao lâu sau thì Cao lão xuất hiện.
Cao lão ở ngay tại công trình Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư, rất gần với công viên Rừng Rậm. Ít nhất trong khoảng thời gian một tháng Hạ Tưởng và Cao lão chưa gặp mặt nhau, một già một trẻ vừa thấy mặt đã ríu rít không ngừng nói chuyện.
Công trình Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư đã tiến triển được một phần ba, tiến độ công trình có chút chậm bởi vì Cao lão muốn sản phẩm làm ra phải hoàn hảo nhất. Ý định của ông ta là thà chậm tiến độ một chút nhưng phải đưa ra được một sản phẩm hoàn hảo, ít nhất trong vòng mười năm vẫn giữ vị trí lớn trong tỉnh Yến thì mới được. Cao lão mười phần tin tưởng nói:
– Thà rằng không có lợi nhuận thì cũng tạo ra danh tiếng cho Tập đoàn Viễn Cảnh. Tôi tin tưởng rằng chỉ cần công trình Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư tung ra thị trường thì sẽ tiêu thụ rất nhanh.
Tập đoàn Viễn Cảnh duy trì nguyên tắc là công trình chưa triển khai được một nửa khối lượng công việc xây dựng thì chưa đưa vào tiêu thụ. Tuy nhiên, điều này cũng đã động chạm đến nhu cầu của các khách hàng. Vốn ý định của Tập đoàn Viễn Cảnh là thi công một cách tỉ mỉ, không đặt ra kỳ hạn, tiến độ để ảnh hưởng đến chất lượng của công trình. Nhưng rất nhiều nhà đầu tư khi đến nhìn thấy công trình thì nhận ra sản phẩm của Tập đoàn Viễn Cảnh quá mức dễ bán, sợ không tranh đoạt được, do đó mọi người đều chủ động giao tiền đặt cọc mua nhà, kết quả là lại gây ra hiệu quả khan hiếm sản phẩm.
Hạ Tưởng cảm thán trong lòng, bây giờ vào thời kỳ đầu của cơn sốt nhà đất, chỉ cần phê duyệt được đất thì chỉ trong một đêm có thể tạo ra một thương hiệu bất động sản. Có đất sẽ tìm được đội ngũ xây dựng mà hiện tại người xây dựng sản phẩm cũng là người xây dựng thị trường, vì để nhận được công trình thì chủ yếu là bọn họ phải dựa vào các mối quan hệ. Ban đầu, bọn họ dựa vào quan hệ để có đất, sau đó lập nên một dự án nhà ở lừa ngân hàng cho vay để xây dựng, chỉ trong chốc lát là nổi lên thành trùm bất động sản.
Thừa dịp Diệp Thạch Sinh còn chưa tới, Hạ Tưởng thuật lại sơ lược cuộc chiến đang diễn ra trong lĩnh vực tuyên truyền.
– Trình Hi Học này thì tôi cũng biết, cũng từng đã có quan hệ.
Ánh mắt của Cao lão nheo nheo lại, dường như đang hồi tưởng lại một câu chuyện xảy ra rất lâu rồi.
– Lúc mà ông ta chưa thành danh, lúc đấy ông ta còn không chưa phải là giáo sư của trường Đại học Trung Sơn mà chỉ là thầy giáo bình thường tại trường này. Lúc đó ông ta ở một chỗ cách chỗ làm khoảng ba mươi phút đi bộ, nhưng để đi làm thì hàng ngày ông ta đều phải bắt taxi. Mỗi ngày ông ta phải đi khoảng bảy chuyến taxi, người khác thì không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi thì biết rất rõ. Bởi vì bảy chuyến taxi này là ông ta đều đi đến Quốc vụ viện, mỗi ngày ông ta không chỉ dạy ở trường mà còn chạy lên trên đó tìm quan hệ. Từ sau những chuyện này thì tôi cảm thấy ông ta rất thích hợp để đi làm chính trị mà không phải là con đường nghiên cứu học vấn.
– Tuy nhiên, không nghĩ tới sau này ông ta lại trở thành giáo sư của trường Đại học Trung Sơn, có thể là ông ta không tìm được cửa để bám vào nên đành phải lui lại để toan tính về sau. Sau một thời gian dài làm giảng viên thì thấy ông ta vẫn luôn yên lặng, ở trong nghiên cứu khoa học thì cũng không thấy có thành tựu gì, ở trong lĩnh vực giảng dạy thì cũng không gì nổi bật. Nếu không phải sau một lần có một sự kiện chính trị nổ ra, Trình Hi Học liền bắt lấy cơ hội trời cho này, quyết đoán cho mọi người thấy lập trường của ông ta. Ông ta đã tung ra một bài viết dài để phát biểu lập trường của mình, từ đó chiếm được sự thưởng thức của thượng tầng bên trên. Từ đó về sau, Trình Hi Học tiến một bước như lên mây, sau khi tiếp cận với tầng lớp cao tầng lại phát biểu những luận giải phù hợp với tâm ý của các bậc bề trên, cuối cùng được các bậc bề trên tán thành và trở thành cố vấn kinh tế. Vì thế, thanh danh của ông ta mới quật khởi.
Hạ Tưởng hiểu được lịch sử quãng đường đi của Trình Hi Học thì không khỏi phải nở nụ cười:
– Giáo sư Trình là một người cực kỳ thông minh, biết mượn các đỉnh núi cao để đi lối tắt làm quan.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |