Cao lão đánh giá Trình Hi Học rất khách quan.
– Tuy nhiên, ông ta nguyên là một học giả, sau đó lại say mê danh lợi, cũng viết ra mấy quyển sách, đọc cũng được nhưng sau đó trong nghiên cứu học thuật thì cũng không có thêm điểm gì, chỉ là hay tham gia các hoạt động giao lưu, vì thế danh khí càng ngày càng lớn.
Hạ Tưởng gật gật đầu nói:
– Người có học thức thì thường có sĩ diện, chẳng qua sau khi tiến vào con đường làm quan thì lại ném học vấn sang một bên. Cho dù học vấn vẫn còn nhưng bản tâm đã mất, không còn lập trường khách quan nữa, như vậy thì dù học vấn cao đến đâu cũng trở nên phí công.
Giọng Cao lão tràn đầy đồng cảm:
– Đây cũng là nguyên do mà các học giả của nước ta không đoạt được giải thưởng Nobel nào cả. Độc lập, khách quan, công chính, đây là con đường để nghiên cứu học vấn. Nói thì dễ, nhưng ở trong hoàn cảnh trong nước thì làm được rất khó. Trình Hi Học lựa chọn như vậy thì cũng đúng thôi, trong nước có mấy người có thể kiên trì được lập trường khách quan của mình? Anh có thể kiên trì lập trường của anh, nhưng anh không nói ra được tiếng nói của chính mình thì cũng là vô dụng.
Cả đời Cao lão chỉ nghiên cứu học vấn, không theo đuổi chính trị nên đối với việc này tràn đầy nhận thức. Ông xúc động lại chuyện cũ, trong lòng không khỏi cảm thán.
Khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng đi tới.
Hạ Tưởng vội vàng chạy lên phía trước để nghênh đón Diệp Thạch Sinh, hắn lại còn chủ động giới thiệu Cao lão cho Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh cũng đã nghe qua tên của Cao lão, biết rằng ông ta ở trong giới thiết kế là một nhân vật đức cao vọng trọng, là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu nên Diệp Thạch Sinh cũng vô cùng khách khí. Tất cả các chính khách đối với sự khách khí của các học giả thì đều có chung một nhận thức, học giả chính là đại biểu cho một loại khí tiết, đại biểu cho một nền văn hoá, tôn kính học giả chính là tôn trọng văn hóa dân tộc.
Hạ Tưởng hướng dẫn mọi người theo cửa hông nhà hàng để lên phòng ăn đã được sắp xếp. Mở cửa sổ phòng ăn, đối diện là công viên Rừng Rậm, cây cối um tùm một màu xanh biếc. Tuy là ban đêm, bởi vì hiệu quả ánh sáng của hệ thống đèn được cố ý xây dựng của Sâm Lâm Cư, dưới ánh sáng ngọn đèn thì màu xanh của cây cối và ánh sáng xanh của bóng đèn như đan vào nhau, như lạc vào thế giới trong mộng, so với ánh sáng đèn của thành phố thì đẹp hơn không biết mấy lần.
Vẻ mặt Diệp Thạch Sinh như có một niềm vui bất ngờ, ông ta đi đến trước cửa sổ, hít sâu một luồng không khí mới lạ, tươi mát rồi khen:
– Tôi bây giờ mới biết thành phố Yến cũng có một nơi đẹp như vậy. Trong sự náo nhiệt tách ra được sự tĩnh lặng, Hạ Tưởng, vậy mà cậu không sớm nói cho tôi biết có một chốn đẹp như công viên Rừng Rậm này mà lại cố tình cất giấu, có phải là đã hơi ích kỷ không?
Lời nói nửa giận dỗi, nửa trêu đùa đã kéo khoảng cách lại gần hơn, Hạ Tưởng cung kính đáp:
– Bí thư Diệp, cũng không phải là tôi không báo với ngài, mà do đúng là ngài trăm công ngàn việc, suốt ngày bận rộn, làm việc quá vất vả. Tuy nhiên, nếu ngài để ý thì phong cảnh thì cũng phụ thuộc vào trạng thái của con người. Ngài là Bí thư Tỉnh ủy, tâm tư như thế nào thì phong cảnh sẽ hiện ra trước mắt ngài như vậy.
Lời nói của Hạ Tưởng mang hai ý nghĩa, ám chỉ Diệp Thạch Sinh tự mình làm chủ mọi việc, không cần phải bị động đi theo người khác.
Diệp Thạch Sinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng. Ông ta nghĩ thầm rằng trước kia vì sao lại không phát hiện ra ánh mắt sắc sảo của Hạ Tưởng, có thể nói đây là một người rất thông minh.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng ngồi ở ghế đối diện, Cao lão và Tiền Cẩm Tùng chia nhau ngồi bên phải và trái của Diệp Thạch Sinh. Chỉ chốc lát sau, Sở Tử Cao tự mình bưng đồ ăn đi lên. Cặp mắt của Diệp Thạch Sinh rất sắc, liếc qua một cái là biết Sở Tử Cao không phải là người tầm thường, ông ta liền hỏi:
– Anh không phải là nhân viên phục vụ, đúng không?
Vẻ mặt Sở Tử Cao tươi cười đáp:
– Kính chào Bí thư Diệp ạ! Tôi là ông chủ của Sâm Lâm Cư, nghe nói ngài đại giá tới đây, sợ nhân viên phục vụ tay chân lóng ngóng nên tự mình đưa đồ ăn lên đây ạ.
Diệp Thạch Sinh bất mãn trừng ánh mắt liếc Hạ Tưởng một cái:
– Hạ Tưởng, không phải là đã nói với cậu không nên gây phiền toái cho người khác rồi sao?
Hạ Tưởng vội giải thích:
– Có thể Bí thư Diệp không biết, Sở Tử Cao là bạn tốt của tôi. Ông ta đưa đồ ăn tới đây, ngược lại thì rất an toàn. Nếu để nhân viên phục vụ đưa đồ ăn vào thì chắc chắn sẽ có người nhận ra ngài, lúc đó truyền tin tức ra bên ngoài đại sảnh, mọi người xuất phát từ sự tôn kính và yêu mến ngài mà nhiệt tình tìm cách để đến vấn an ngài thì lúc đó lại càng rối loạn.
– Cậu nói cũng đúng. Được rồi, lúc nào đó cậu tìm cách cảm ơn Sở Tử Cao hộ tôi chút.
Diệp Thạch Sinh cười mắng một câu.
Không khí trong phòng diễn ra rất tốt, Hạ Tưởng âm thầm mừng rỡ, có một khởi đầu tốt đẹp thì mọi chuyện kế tiếp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Sở Tử Cao sắp xếp mọi thứ chu đáo rồi liền thức thời nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại mấy người, Diệp Thạch Sinh lên tiếng khởi động, lúc này mọi người mới bắt đầu cầm đũa.
Bởi vì không biết thói quen của Diệp Thạch Sinh nên Hạ Tưởng cũng không dám chủ động kính rượu. Trong chốc lát, Tiền Cẩm Tùng chủ động kính rượu Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh cũng không cự tuyệt. Vì thế, Hạ Tưởng mới đánh bạo kính mời Diệp Thạch Sinh một chén, Diệp Thạch Sinh không uống, cứ bưng chén rượu nhìn vào hai mắt Hạ Tưởng rồi nói:
– Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu, trả lời mà tốt thì tôi mới uống chén rượu mời này của cậu.
Hạ Tưởng kính cẩn cười đáp:
– Xin Bí thư Diệp cứ nói.
– Bài viết phản bác lại Trình Hi Học của cậu ở trên báo Thanh niên là do chính cậu viết?
– Đúng như vậy, là do tôi tự mình viết ra.
Hạ Tưởng đáp.
– Đã như vậy, nếu tôi cho cậu tổ chức lực lượng truyền thông ở trong tỉnh phát biểu phản bác lại bài viết của chuyên gia đăng trên tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến thì cậu có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ này không?
Hạ Tưởng còn chưa kịp trả lời thì Tiền Cẩm Tùng cài cắm một câu:
– Bí thư Diệp đã quyết định đồng chí Cát Sơn là Phó Trưởng ban Thư ký tỉnh ủy kiêm nhiệm chức vụ Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo, phụ trách công tác phát ngôn, tuyên truyền của tổ lãnh đạo.
Hạ Tưởng lập tức hiểu ra vấn đề, hắn nói ngay tức khắc:
– Chỉ cần có thủ lĩnh phụ trách công tác phát ngôn và truyền thông thì tôi sẽ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ phụ trách việc tổ chức lực lượng viết bài phản bác.
– Có tự tin quá không?
Diệp Thạch Sinh như vô tình liếc mắt nhìn Cao lão một cái, ông ta còn nói:
– Không chỉ là có bài viết, mà phải viết thật hay để làm cho đối phương im miệng không trả lời được. Phải làm cho đối phương từ bỏ việc luận bàn quan điểm này và chịu thua, cậu có thực hiện được việc này không?
Hạ Tưởng nói:
– Bí thư Diệp, ở trước mặt ngài thì tôi ăn ngay nói thật, trong các cuộc tranh luận trong học thuật thì từ trước đến nay không bao giờ phân ra cao thấp và thắng bại. Cho dù đối phương đuối lý thì đối phương cũng tìm cách nào đó để nói ba xạo cho qua chuyện.
Diệp Thạch Sinh sửng sốt, các cán bộ khác từ trước đến nay, nếu trong trường hợp này sẽ lập tức vỗ ngực mạnh ở trước mặt ông ta, mồm sẽ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, cam đoan làm cho lãnh đạo vừa lòng. Vậy mà câu đầu tiên của Hạ Tưởng lại nói rằng kết quả thắng bại sẽ không phân biệt được, rốt cuộc là có ý tứ gì? Ông ta lập tức có chút bất mãn nói:
– Mọi việc khó khăn muốn thành công đều bắt nguồn từ sự cố gắng, ý của cậu là cậu không có năng lực đảm nhiệm công tác này?
Câu nói này rất nặng nề làm sắc mặt Tiền Cẩm Tùng hơi thay đổi.
Hạ Tưởng vẫn như cũ, vẻ mặt không thay đổi gì, ngược lại còn cười nói:
– Xin Bí thư Diệp đừng nóng giận, dưới sự phân công công tác của ngài thì chắc chắn tôi sẽ toàn tâm toàn ý để hoàn thành nhiệm vụ. Ý tứ của tôi là thật ra chúng ta và đối phương tranh đấu lý luận với nhau là vì tranh thủ dư luận của nhân dân ủng hộ, chỉ cần duy trì cục diện giằng co là tốt rồi, chỉ cần ảnh hưởng càng lớn, bên cạnh đó tạo ra những hiệu quả chấn động thì sẽ đạt được mục đích của chúng ta.
Hạ Tưởng còn chưa nói xong thì Diệp Thạch Sinh không kiềm chế được, chen vào hỏi:
– Mục đích là gì? Tôi muốn cuộc tranh tài trong tuyên truyền này phải thắng lợi toàn diện, không phải làm ra một cục diện lúng ta lúng túng hoặc là thế hòa.
– Bí thư Diệp, cho dù chỉ đơn thuần sử dụng lý luận suông để giành chiến thắng thì cũng không giải quyết được vấn đề. Trong việc này, không phải đối phương tự chủ động khơi mào sự việc, chủ động khởi xướng cuộc chiến tuyên truyền này hay sao? Nếu vậy thì chúng ta sẽ ứng chiến, sẽ cũng bọn họ tranh luận trên báo chí. Càng tranh luận thì người chú ý đến điều chỉnh kết cấu sản xuất lại càng nhiều, càng nhiều người chú ý thì tác dụng thúc đẩy việc điều chỉnh kết cấu sản xuất lại càng lớn. Bởi vì việc điều chỉnh kết cấu sản xuất chính là đánh vỡ thành trì quan điểm lỗi thời và thay bằng ý thức cạnh tranh, tạo ra một thị trường công chính, vì dân chúng mà đưa đến những phúc lợi cho họ. Chắc chắn điều này sẽ làm cho càng nhiều người dân ủng hộ chúng ta. Nếu không có bọn họ chủ động khơi mào cuộc chiến tuyên truyền thì cho dù dân chúng có nghe nói qua việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì cũng chỉ biết thoáng qua, không hiểu được được việc này có quan hệ, liên quan gì đến chính mình, từ đó sẽ không có sự chủ động trong công việc.
Hạ Tưởng chậm rãi nói, vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |