Hạ Tưởng nghiêm trang nói:
– Em quên mất rằng anh thích nhất là nằm trên một chỗ cực kỳ mềm mại, không chịu đứng lên, vô cùng lưu luyến.
– Anh…
Liên Nhược Hạm tỉnh ngộ lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức ửng đỏ.
Cô nhéo cho Hạ Tưởng mấy cái và nói:
– Đồ lưu manh, đồ háo sắc, đồ xấu xa.
Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng. Rất may là mấy người phụ nữ của hắn cũng đều không tệ lắm, đều có xuất thân rất gia giáo. Kể cả là Tiếu Giai cũng không bao giờ nói ra lời thô tục nào khó nghe, cho nên lúc mắng hắn thì cả ba cô gái gần như đều giống nhau, không ngoài ba câu trên.
Cao Tấn Chu cho hắn hoạt động tự do trong vòng thời gian ba ngày. Hạ Tưởng còn có một khoảng thời gian tươi đẹp ba ngày bên cạnh Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm ở trong một khu nhà cao cấp của nước Mỹ, một biệt thự có ba tầng, trước cửa là gara và thảm cỏ, phía sau còn có một vườn trồng rau, tổng diện tích đất chiếm giữ khoảng chừng 1000 m2. Hạ Tưởng hâm mộ đến chảy nước miếng ra, nói thẳng với Liên Nhược Hạm là cô hoàn toàn đã bị trào lưu tư tưởng của chủ nghĩa tư bản phương Tây làm cho sa đọa, hủ hóa. Liên Nhược Hạm liền phản bác:
– Anh đừng làm ra vẻ giả bộ không hiểu, em kiếm tiền của người Mỹ, ở trong nhà của nước Mỹ, thuê người Mỹ làm công cho mình. Như vậy, một người Trung Quốc như em có hưởng thụ thì cũng không có gì, trên thực tế là đang làm vẻ vang cho nước nhà, anh có biết điều đó không ?
– Đã biết !
Hạ Tưởng làm ra vẻ như vừa bừng tỉnh, lãnh ngộ được tư tưởng lớn.
– Nếu trong thời gian anh xuất ngoại khảo sát thế này mà lừa gạt được mấy cô gái nước Mỹ ngây thơ thì cũng xem như vì nước nhà mà làm các điều vẻ vang, có phải không vậy ?
Liên Nhược Hạm mở to hai mắt ra nhìn, cái miệng của cô hơi mở ra, bộ dạng vừa cười vừa có ý tứ khiêu khích.
– Thiếu nữ ngây thơ ? Ha ha.
Bỗng nhiên, cô cất tiếng cười to.
Hạ Tưởng khó hiểu hỏi:
– Làm sao vậy ? Anh nói điều gì sai à ?
– Anh nói không sai, nước Mỹ cũng có các thiếu nữ ngây thơ, tuy nhiên trên cơ bản là anh phải đi tìm hiểu ở trong các nhà trẻ.
Liên Nhược Hạm áp vào người Hạ Tưởng, ánh mắt của cô trở nên mê ly.
– Anh nói xem, em gia nhập quốc tịch nước Mỹ, sau đó làm bộ là thiếu nữ ngây thơ, bị anh lừa gạt đưa về nước. Anh xem thử như vậy thì anh có cảm giác thành tựu không ?
Hạ Tưởng luôn luôn tự nhận thấy mình cũng có sức phòng vệ đối với người đẹp, thậm chí ở chung nhà với Tào Thù Lê đã hơn nửa năm mà cũng không bắt cô lại, vào dạng cũng là người có định lực lớn. Nhưng hắn cảm thấy rất khó hiểu, khi đối mặt với Liên Nhược Hạm giả giả thật thật thì hắn luôn không thể kháng cự, rất dễ dàng bị cô châm lên ngọn lửa trong lòng.
Có lẽ, Liên Nhược Hạm luôn tồn tại vẻ đẹp mê người cả bên trong lẫn bên ngoài, làm cho trái tim người đàn ông luôn muốn chinh phục.
Hạ Tưởng liền không nói nữa, ôm chầm lấy Liên Nhược Hạm, hung hăng ném cô lên cái giường xa hoa, làm bộ nhe răng cười độc ác.
– Ha ha, trước khi nói tới việc xuất khẩu thiếu nữ ngây thơ thì phải kiểm tra xem rốt cuộc có bao nhiêu sự ngây thơ đây ?
Liên Nhược Hạm làm bộ kinh hoàng lúng túng, hô lên cứu mạng. Vừa kêu lên được hai tiếng thì thanh âm liền đã thay đổi trở thành chất giọng phức tạp, đầy sự rên rỉ.
Hạ Tưởng thèm khát không ngừng bú liếm, cắn nhẹ lên âm hộ của Nhược Hạm, dù còn cách một màng vải quần lót những cũng đủ kích thích khiến cô rên rỉ không ngừng.
Chiếc quần lót vốn mỏng tanh lại bị thấm ướt nước miếng của Hạ Tưởng nên mất đi chức năng che chắn, làm hiện rõ đám lông đen nhánh thưa thớt đang vô lực trong việc che dấu cái mu âm hộ vốn căng mọng nhô cao hơn hẳn các cô gái bình thường khác.
Bú liếm chán chê, Hạ Tưởng dùng miệng cắn chiếc quần lót, kéo xuống phía dưới. Liên Nhược Hạm cũng phối hợp rất ăn ý, nhổm mông lên để Hạ Tưởng dễ dàng dùng miệng cởi chiếc quần lót màu nude của cô.
Phía trên người Liên Nhược Hạm dù vẫn còn nguyên hiện trạng nhưng phía dưới đã phô ra không còn sót thứ gì.
Hạ Tưởng trườn người lên, ghì đầu xuống dán chặt miệng lên cặp môi xinh xắn của Liên Nhược Hạm, lưỡi lùa sang quấn quýt lấy lưỡi của cô, một nụ hôn dài bất tận tràn ngập mùi nhục dục.
Miệng dính chặt không rời, ở phía không biết từ lúc nào dương vật của Hạ Tưởng đã đút vào âm hộ của Nhược Hạm, liên tục ra vào trong cái âm hộ không ngừng co bóp mỗi lần dương vật ma sát lên thành âm hộ.
…
Môi rời môi, Hạ Tưởng điều chỉnh lại tư thế, hai tay đưa xuống dưới mông Nhược Hạm xoa bóp một hồi rồi lấy đó làm điểm tựa, gia tăng tốc độ, đẩy mạnh một hơi mấy chục cái rồi bắn mạnh một loạt tinh trùng vào sâu trong âm hộ của cô.
Âm hộ liên tục cảm nhận những cú thúc có phần thô bạo của Hạ Tưởng làm Nhược Hạm sướng đến không thể nào thở nổi, từng tiếng rên đứt quãng “ưm… a…ứm…” phát ra từ đôi môi xinh xắn của cô. Khi cảm nhận được loạt tinh trùng nóng hổi tưới thẳng lên hoa tâm cũng là lúc cô mất kiểm soát, âm tinh phún ra hòa quyện với tinh trùng của Hạ Tưởng…
…
Không biết khi nào, bên ngoài trời mưa đã lách tách rơi, gió nhẹ mưa phùn, các cành cây lay động, dường như cùng đang diễn xuất một bản tình ca bất hủ.
– Anh nói thành thật xem, vụng trộm với em ở đây có phải là có chút chột dạ không ? Có phải là sợ em ở bên này có người nên cố tình đến bất ngờ để tập kích ?
Thanh âm của Liên Nhược Hạm có chút lười biếng, ẩn chứa sự cực kỳ vui sướng và thỏa mãn, xen lẫn trong tiếng mưa.
– Anh nói xem, có phải là anh đã tính toán trước rằng ngày hôm nay của em là ngày nguy hiểm không ?
– Trong thời gian một năm qua anh như thế nào ? Có đúng là thực lòng nghĩ tới em không ? Còn nữa, anh và cô bé Lê đã có rồi phải không ? Đã có bước đột phá mới chưa ?
Liên Nhược Hạm liên tục đặt ra câu hỏi, Hạ Tưởng đột nhiên phát hiện ra phụ nữ và đàn ông trước khi có chuyện ấy dường như tương phản nhau. Trước khi xảy ra chuyện ấy, phụ nữ thường rụt rè, tế nhị, có nhiều vấn đề không dám nói trực tiếp. Nhưng sau khi đàn ông sở hữu được rồi, thì tâm lý phụ nữ lại muốn chiếm bằng được người đàn ông.
Hạ Tưởng tay không ngừng xoa nắn lấy cặp vú cô, miệng cố gắng trả lời từng câu một. Đối với Liên Nhược Hạm thì hắn vẫn tồn tại cảm giác áy náy trong lòng nên cố gắng hết sức lực để chiếu cố cô. Trên thực tế, Liên Nhược Hạm cũng chưa từng bắt hắn phải làm gì, chỉ cần yêu cầu hắn đối xử với cô tốt là được. Mà một cô gái thông minh thì ngay trước mặt đàn ông, cô chỉ cần đối xử cho tốt, không cần người đàn ông phải báo đáp lại, một ngày nào đó, người đàn ông sẽ bị tình cảm của cô làm cho lay động.
Nói chung, đàn ông thường thích nghe lời phụ nữ, nhưng thường phải khi nào người đàn ông đó thích người phụ nữ rồi từ từ anh ta trở nên bắt đầu nghe theo lời nói của cô gái đó.
Cứ như vậy, bên ngoài mưa phùn rả rích rơi, trong một buổi chiều ở nước Mỹ, bên trong khu nhà cao cấp của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm không ngừng ái ân, chỉ trừ lúc ăn tối thì từ chiều đến tận tờ mờ sáng hôm sau dương vật Hạ Tưởng hoạt động hết công suất, truyền sạch tinh trùng trong người sang âm hộ của Liên Nhược Hạm.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng theo Liên Nhược Hạm đi thăm các thắng cảnh của San Francisco. Không còn các áp lực phức tạp như trong nước, lúc này Liên Nhược Hạm giống như một cô gái đang trong tình yêu cuồng nhiệt, thỉnh thoảng kéo Hạ Tưởng xuống hôn những nụ hôn nồng thắm. Cô cùng Hạ Tưởng chầm chậm bước đi trên đường, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên, ánh sáng tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp mê người, trên cơ thể cô phơi bày ra thần thái chưa bao giờ có.
Hạ Tưởng liền nhớ tới câu “Mưa làm đất thêm đầy sức sống”.
Hắn bỏ hết tất cả các tạp niệm, toàn tâm toàn ý du ngoạn cùng Liên Nhược Hạm. Dù sao cũng khó có được cơ hội hai người ở chung với nhau mà không cần phải kiêng dè ánh mắt của người khác. Hắn cũng bỏ qua thân phận Phó Chủ tịch huyện của hắn, tạm thời quên rằng mình là người trong chốn quan trường, ở nơi đất khách tha hương, một lần đi theo tiếng gọi của tình cảm chân thật.
Xét về tuổi tác thì Hạ Tưởng đang vào thời kỳ xuân sắc nhất của đời người, hơn nữa Hạ Tưởng còn là người hồi sinh từ kiếp trước. Nếu một người đàn ông đang ở độ tuổi tràn trề sức xuân, tính cách và sự hiểu biết lại chín chắn và thành thục, chỉ với hai điều kiện này thì gần như tất cả các cô gái không còn sức kháng cự.
Giờ khắc này, sức hấp dẫn Hạ Tưởng bắt đầu tỏa ra làm cho Liên Nhược Hạm như uống phải thuốc mê mà như say như dại.
Đương nhiên, đối với người phụ nữ mà mình yêu cũng yêu say đắm lại mình thì Hạ Tưởng cũng có chút đắc chí. Ai cũng đều hy vọng mình có số làm quan, có đường tình may mắn. Tuy rằng Hạ Tưởng không quá bác ái, nhưng cũng là người đàn ông, cũng có tư tâm về nữ sắc, theo bản năng tâm lý thì cũng muốn đòi hỏi trong cả đời của người đàn ông phải có ba người phụ nữ thì mới tính là đầy đủ.
Trong cuộc đời người đàn ông, có những người phụ nữ chỉ để trân trọng và che chở, có người phụ nữ chỉ để cho sự quý trọng và thương hại, có những phụ nữ lại để cùng sống với mình cả đời, mà có những phụ nữ chỉ dùng để cho sự hoài niệm và nhớ mong.
Vào lúc ăn tối, Liên Nhược Hạm mới chính thức nói cho Hạ Tưởng biết cô đã gia nhập quốc tịch Mỹ.
Hạ Tưởng đúng là không giật mình chút nào, hắn rất tán thành việc Liên Nhược Hạm gia nhập quốc tịch nước ngoài, mặc kệ là nước Mỹ hay bất cứ nước nào khác, miễn là có quốc tịch ở nước ngoài, có thân phận là Hoa kiều là được. Với thân phận này, khi quay trở về nước sẽ được thêm sẽ có những đãi ngộ riêng và có các chính sách chiếu cố. Cho dù với thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm không cần phải có các chiếu cố đặc thù, nhưng việc Liên Nhược Hạm gia nhập quốc tịch Mỹ, theo tư tâm của riêng hắn thì điều này có lợi về mặt lâu dài cho tình cảm và quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm.
Trên thực tế, hành động của Liên Nhược Hạm cũng xuất phát chủ yếu là từ ý tưởng này.
– Em đã nghĩ rồi, không thể không có danh phận với anh, nếu vậy thì rất tiện nghi cho anh, làm cho anh đắc ý quá. Em muốn anh và em cử hành hôn lễ tại nước Mỹ, anh có đồng ý việc này không ?
Liên Nhược Hạm cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, giọng nói của cô khá điềm đạm, lúc nói có vẻ bình thản. Nhưng trên thực tế, vẻ khẩn trương trên khuôn mặt và ánh mắt lộ ra ở trên khuôn mặt đã bán đứng cô, cô rất khẩn trương, lo lắng Hạ Tưởng không đồng ý.
Lúc này Hạ Tưởng đang phân cao thấp với một miếng thịt bò ốp lết, trong miếng thịt bò của hắn thì có tám phần chín hai phần sống. Hắn đúng thật không thể chịu nổi miếng thịt bò nướng chín mà khi cắt ra còn có máu ở giữa miếng thịt bò. Nhân loại tiến hóa đến thời đại cao cấp rồi thế mà cứ giống như thời ăn tươi nuốt sống vậy, cho dù là có tám phần thịt chín. Hắn cũng hiểu và có phần không thể chấp nhận được cách ăn của người Mỹ. Hắn dùng dao cắt đi phần sống của miếng thịt, chỉ ăn những phần chín, nhấm nháp mấy cái rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết vì sao người trong nước đều thích ăn đồ ăn Tây. Nói thật, so về truyền thống thì đồ ăn Tây không thể nào sánh được với sự tuyệt vời với đồ ăn của Trung Quốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |