Hạ Tưởng sửng sốt không phải bởi vì ý tưởng của Liên Nhược Hạm bất thình lình đưa ra, mà là hắn bị miếng thịt bò mắc nghẹn trong cổ. Nhưng trong mắt Liên Nhược Hạm thì dường như hắn đang bị lời nói của cô dọa trở thành như vậy. Bình thường thì Liên Nhược Hạm tùy hứng, nhưng tính tình của cô cũng rất quật cường, hiện tại thấy bộ dạng giật mình của Hạ Tưởng như vậy thì cô liền ủy khuất, nước mắt không kìm nổi phải chảy ra, cô mím chặt môi nói:
– Nếu anh không muốn thì thôi, không cần phải bày ra bộ dạng khó khăn đến như vậy.
Hạ Tưởng cười khổ chỉ cổ họng, sau đó uống mấy hớp rượu nho thì mới nuốt trôi được miếng thịt:
– Không phải, thịt không chín, nhai không được, bị nghẹn.
Hắn lại thấy bộ dáng ủy khuất của Liên Nhược Hạm thì trong lòng mềm nhũn, nhớ tới việc cô từ trước đến nay vì mình mà chịu đựng hết mọi gian khổ, làm sao hắn có thể cự tuyệt ? Hắn liền không do dự gật đầu:
– Anh cầu còn không được. Lần đầu tiên anh gặp được tình huống một cô gái cầu hôn chàng trai nên anh phải khẩn trương đồng ý luôn. Nếu không, từ nay về sau không tìm được cơ hội tốt như vậy.
Liên Nhược Hạm cũng phải nín khóc mà bật cười, trừng mắt hung hăng nhìn Hạ Tưởng một cái.
– Anh mà không đồng ý với em thì em sẽ không tha cho anh.
Giọng điệu rất nghiêm khắc nhưng không có chút sức lực nào cả.
Ngày tiếp theo, Hạ Tưởng cùng với Liên Nhược Hạm tới một nhà thờ nhỏ, trước sự chứng kiến của mục sư, hai người đã trao nhẫn cho nhau. Mặc dù Hạ Tưởng cũng không phải là người theo đạo Thiên Chúa, nhưng bởi vì ở nước Mỹ thì chỉ cần một mục sư chủ trì nghi thức là được, cũng không cần các thủ tục rườm rà linh tinh gì khác. Liên Nhược Hạm chọn một nhà thờ ở một chỗ rất hẻo lánh, chắc là cũng xem xét đến việc làm sao giảm sự ảnh hưởng đến nhỏ nhất.
Nghi thức đơn giản mà trang trọng, lúc mục sư nói câu “Con có thể hôn môi của vợ con” thì Hạ Tưởng nhìn thấy trong mắt Liên Nhược Hạm như có màn nước, vẻ thần thái hạnh phúc trên mặt cô dâng trào, cả người cô như đắm chìm bên trong vầng hào quang tình yêu, tỏa sáng ra ngoài làm cho ai cũng trở nên vui sướng.
Một người con gái, thời khắc đẹp nhất chính là thời điểm chính thức làm vợ.
Ở nơi đất khách quê người, rốt cuộc Liên Nhược Hạm đã thực hiện được giấc mộng trong lòng cô là được gả cho Hạ Tưởng. Mặc dù trong nước vẫn chưa chính thức công nhận cuộc hôn nhân này, nhưng ít ra trong tâm lý thì cô có sự an ủi. Hơn nữa, cô đã lấy được quốc tịch nước Mỹ nên có thể yên tâm, thoải mái để Hạ Tưởng trở thành người chồng duy nhất của cô ở tại nước Mỹ này.
Hạ Tưởng lại tiếp tục vui vẻ với Liên Nhược Hạm thêm một ngày, đến lúc nhận được điện thoại của Cao Tấn Chu yêu cầu hắn quay trở lại với đoàn. Hạ Tưởng liền ước định với Liên Nhược Hạm, bảo cô nhanh chóng giải quyết công việc ở đây để quay về thành phố Yến trong thời gian sớm nhất.
Mà theo Liên Nhược Hạm nói với Hạ Tưởng thì hiện tại tài sản của cô tại nước Mỹ này đã đạt được tới 500 triệu USD. Mặc dù Hạ Tưởng đã chuẩn bị tư tưởng từ trước nhưng cũng phải kinh ngạc không ngừng. Thời đại sáng lập ra network cũng chính là thời đại thần thoại sáng lập ra của cải, đúng là cả đời này hắn không nghĩ được, không nghĩ là ở kiếp này giấc mộng lại được thực hiện trong tay của Liên Nhược Hạm.
Liên tưởng tới kiếp trước, mảng lĩnh vực này của ngành công nghệ chỉ trong mấy năm phát triển một cách thần kỳ, Google chỉ trong mấy năm đã trở thành tập đoàn mạnh của thế giới, vậy mà công ty của Liên Nhược Hạm còn tương đương với Google. Theo đà phát triển như thế này thì chỉ không đến vài năm sau, chẳng lẽ Liên Nhược Hạm sẽ tham gia vào câu lạc bộ những tỷ phú có trên 10 tỷ USD.
Nghĩ lại thì cũng có chút không thể tin nổi, mặc dù theo như Liên Nhược Hạm nói thì doanh thu bây giờ chỉ mới mấy trăm triệu.
Nhưng một khi phần mềm đã được sản xuất đại trà và được ứng dụng rộng rãi thì sẽ trở thành công ty hết sức quan trọng, có các quy phạm chế định và chuẩn mực về tư cách, có quyền phát ngôn, không đến mức ảnh hưởng đến thị trường toàn cầu nhưng cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi tham gia vào WTO, Trung Quốc thường xuyên bị nước Mỹ và châu Âu đè ép, chính là bởi vì trong tay không nắm được quy tắc của thị trường, không trở thành được người quy định các quy tắc trò chơi này. Muốn tham gia vào các thị trường thì nhất định phải tuân thủ các quy định, chế tắc do nước Mỹ và châu Âu đặt ra. Mà các nước này vĩnh viễn đặt lợi ích của nước mình lên cao nhất, nên khi muốn tham gia vào trò chơi thị trường thì đầu tiên phải bỏ ra một sự hi sinh rất lớn.
Các tập đoàn xếp số một là những tập đoàn quy định ra các chuẩn mực, xếp thứ hai là các tập đoàn làm ra các thương hiệu, thứ ba là các tập đoàn bán kỹ thuật, thứ tư là các tập đoàn làm ra các sản phẩm. Nếu một ngày kia, công ty của Liên Nhược Hạm có thể đứng ở trên cao trong ngành nghề này thì là lúc Hạ Tưởng có thể tham dự vào việc quy định các tiêu chuẩn, có thể là người Trung Quốc có đủ tư cách phát ngôn, có tiếng nói mạnh mẽ. Bởi vì, theo một ý nghĩa nào đó, thì nếu không được quy định ra các chuẩn mực tức là có ý nghĩa luôn là người đi sau mông người khác để học tập, chưa phải nộp học phí là may chứ đừng nói đến việc lên tiếng.
Hạ Tưởng liền đề ra các đại sách lược về việc đặt ra các chuẩn mực, nói cho Liên Nhược Hạm biết ý tưởng của hắn. Ý tưởng của hắn đã làm cho Liên Nhược Hạm dâng lên tình cảm mãnh liệt, cô cũng quên mất mình đã gia nhập vào quốc tịch Mỹ, hồn nhiên nói:
– Anh nói đúng, em đây là muốn kiếm tiền của người Mỹ, ở nhà của người Mỹ, mướn người Mỹ làm việc, sau đó đưa ra các chính sách có lợi cho việc phát triển của Trung Quốc.
Hạ Tưởng mỉm cười vui mừng:
– Vấn đề mấu chốt nhất chính là còn muốn được gả cho người Trung Quốc.
Để Liên Nhược Hạm quay về thành phố Yến thì cũng không phải vô cớ bởi vì còn có nguyên nhân là Cao Tấn Chu, còn có việc thành phố Yến bắt đầu việc di dời Nhà máy thép và Nhà máy Dược. Mùa thu năm nay sẽ bắt đầu phá bỏ cơ sở cũ, tin rằng, đến mùa thu này cũng là lúc sở hữu được đất của Nhà máy Thép và nhà máy Dược. Từ các hành động trong đoạn thời gian trước đây, chắc chắn Đàm Long cũng sẽ nhúng tay vào việc này.
Hơn nữa, căn cứ vào tài chính do Sở Giao thông phê duyệt lần trước thì cũng có thể thấy một chuyện là Phạm Duệ Hằng rõ ràng cũng có ý tứ chèn ép mình. Nếu chẳng may lúc đó Phạm Duệ Hằng tiếp tục tham gia vào việc này thì việc Tập đoàn Viễn Cảnh có lấy được đất hay không thì còn rất nhiều biến số nữa.
Nếu Liên Nhược Hạm trở về thì Tập đoàn Viễn Cảnh còn có người đứng đầu chỉ huy, đất của Nhà máy Dược và Nhà máy Thép sẽ chắc chắn phải lấy, nếu không việc xây dựng công viên Rừng Rậm sẽ trở thành trò cười, sẽ làm cho ý đồ tiến quân vào thành phố Yến của Tập đoàn Viễn Cảnh chịu một đả kích rất lớn, cũng làm cho Tập đoàn Viễn Cảnh muốn đứng vững bàn chân tại thành phố Yến trở nên khó khăn, thậm chí ảnh hưởng đến viễn cảnh tương lai của Tập đoàn Viễn Cảnh. Vì thế, không thể không thận trọng.
Liên Nhược Hạm cũng biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc này. Tập đoàn Viễn Cảnh là tâm huyết của cô, chắc chắn cô sẽ không thể ngồi yên, phải về một phen để vãn hồi lại mọi chuyện. Trong một tháng về đó, cô sẽ tổ chức lại, sắp xếp tốt nhất về nhân sự và phân phối lại cổ phiếu của Tập đoàn.
Từ biệt Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng quay trở về đoàn. Cao Tấn Chu vô cùng quan tâm đến Liên Nhược Hạm, hỏi Hạ Tưởng về tình hình hiện tại của cô như thế nào. Hạ Tưởng muốn biết xem tâm tư của Cao Tấn Chu bức thiết như thế nào nên đã nói ra tình hình thực tế. Biết được tháng sau Liên Nhược Hạm sẽ quay về nước, Cao Tấn Chu thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi cười nói:
– Tiểu Hạ, cũng chỉ có cậu khuyên nhủ được Nhược Hạm. Đúng là ánh mắt của ba tôi rất chuẩn, nói là chỉ cần mời cậu đi đến nước Mỹ, chắc chắn Nhược Hạm sẽ đồng ý quay về nước.
Hóa ra bên trong còn bóng dáng của Cao lão, quả nhiên gừng càng già lại càng cay, Cao lão đoán chắc được mình sẽ làm cho Liên Nhược Hạm quay về, cũng nhìn thấu được Liên Nhược Hạm vướng bận nhất là chuyện gì. Ở trước mặt một ông lão thành tinh như Cao lão thì Hạ Tưởng phát hiện ra hắn gần như không còn có chút bí mật nào nữa cả.
Đương nhiên, Cao lão không phải là thần thánh, có một số mạng lưới quan hệ có liên quan tới hắn thì tin rằng, cho dù khôn khéo tinh tường như Cao lão thì nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy được biểu tượng phía bên ngoài.
Cuối tháng 8, Hạ Tưởng theo đoàn khảo sát quay trở về thành phố Yến. Lúc này chợt nghe một tin tức làm người ta khiếp sợ, hạng mục công trình đường Sơn Thủy xuất hiện một sự cố rất lớn, một người công nhân sau khi rợt xuống khe suối thì bây giờ không biết sống chết thế nào, sống không thấy người, chết không thấy xác, đã mất tích !
Người nhà của người công nhân đó khiếu kiện, yêu cầu huyện phải có một câu trả lời rõ ràng, lại còn tổ chức mấy chục người nhà mang quần áo, di vật của người đó tới cửa trụ sở Huyện ủy yêu cầu huyện phải cho họ một công đạo, chết phải thấy thi thể, sống phải thấy người.
Đồng thời, trong đội ngũ công nhân đang thi công còn có người phát ra lời đồn đại, nói là trong lúc thi công đường đã đào xuyên qua một hang núi, hang này năm đó vô số dân chúng bị người Nhật Bản giết, chết đi nhưng oan hồn không tán, ai dám vào hang động thì các oan hồn này sẽ làm cho người đó sống không thấy người, chết không thấy xác.
Lời đồn đại được truyền bá một cách bài bản hẳn hoi, làm cho lòng người hoảng sợ. Hơn nữa, gia đình người bị mất tích không ngừng gây rối, khiếu kiện nên dưới sự đề nghị của Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy, Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện đành phải phê chuẩn công trình này tạm thời dừng lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |