Viện trưởng sửng sốt, không hiểu được đang có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ông ta ý thức được hình tượng của mình đang che ô không tốt lắm, lập tức ném cái ô xuống, tiến lên nâng một góc của cáng, liên tiếp truyền đạt một loạt mệnh lệnh:
– Triệu tập tất cả mọi người lại, khám gấp. Tìm các bác sỹ giỏi nhất, đưa hết các loại thuốc tốt nhất tới đây, mau, nhanh lên.
Viện trưởng Văn không để ý tới phản ứng vừa rồi theo bản năng của ông ta đã tạo ra một ấn tượng thật tốt trong lòng mọi người. Hơn một trăm người đứng ở trong mưa, không nhúc nhích, chỉ có Hùng Hải Dương và lão Tiền đi theo vào phòng cấp cứu rồi cũng bị y tá đuổi ra ngoài. Vị viện trưởng Văn sau khi hỏi thăm liền hiểu biết sơ qua tình huống phát sinh liền tự mình mặc blue trắng để khám và chữa bệnh cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chỉ là do mưa to quá làm phát bệnh thương hàn, thêm phần cảm mạo nên bị phát sốt, lại bị thoát lực nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh. Viện trưởng Văn liền tự mình trị liệu cho Hạ Tưởng, chờ thu xếp hồi sức cho Hạ Tưởng xong, mới đang định lau chút mồ hôi, còn chưa kịp ngồi xuống thì lập tức có một y tá tìm tới ông ta, vội vàng nói:
– Viện trưởng Văn, ngài mau đi ra một chút, hơn một trăm người kia ở trong bệnh viện, nói thế nào cũng không đi, cứ đứng lỳ ở giữa sân, làm dọa người ta sợ chết khiếp.
Viện trưởng bệnh viện vội vàng chạy ra bên ngoài, thấy cảnh tượng trước mắt lập tức sợ tới ngây người.
Lúc này ông ta thấy hơn một trăm người, giống như thân cây bạch dương đứng sừng sững ngoài sân, không ai dùng ô mà che cả, cũng không ai động đậy, tất cả đứng thẳng tắp dưới mưa, một chút thanh âm cũng không có. Hơn một trăm người không tạo ra một âm thanh nào cả, điều này tạo ra áp lực về thị giác và tâm lý rất lớn cho người khác. Vị viện trưởng thấy vậy sợ tới mức thiếu chút nữa phải ngồi bệt xuống đất, vội hớt ha hớt hải nói:
– Tại sao mọi người còn chưa đi ? Mọi người, mọi người còn muốn thế nào ? Nơi này là bệnh viện.
Viện trưởng bệnh viện phải tự mình khuyên nhủ, bảo nhóm công nhân về trước đi, chuyện tình của Phó Chủ tịch huyện Hạ thì để tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ tốt lên, còn hiện tại thì cũng chưa thể tỉnh lại. Không ngờ lời nói của ông ta cũng không làm ai lay động cả, không ai di động dù chỉ bước chân, ánh mắt tất cả mọi người nhìn thẳng về lầu hai, nơi Hạ Tưởng tĩnh dưỡng, giống như đang nhìn về phía một nơi rất thần thánh.
Thấy cảnh này, vị Viện trưởng bệnh viện chấn động về mặt tâm lý.
Ông ta làm Viện trưởng cũng đã nhiều năm, gặp tới rất nhiều loại người bệnh, có người khi tới đây cũng khóc lóc thảm thiết, cũng gặp những người giả vờ ân cần quan tâm. Nhưng một trăm người trước mắt thì khác hẳn, bọn họ không nói câu nào nhưng ánh mắt và động tác tỏ ra rất thành kính Hạ Tưởng, đây là sự biểu lộ thực lòng phát ra từ phế phủ, không có chút nào giả dối.
Phó Chủ tịch huyện Hạ làm ra việc lớn gì long trời lở đất mà nhóm công nhân này lại thành kính và kính trọng đến như vậy ?
Trong nháy mắt, Hạ Tưởng trong mắt vị Viện trưởng cao hẳn lên. Một Phó Chủ tịch huyện mà khiến nhóm công nhân thay phiên nhau cõng, trên dọc quãng đường núi hơn mười kilomét chỉ dùng sức người để cõng, mạo hiểm chịu khổ dưới trời mưa to thế mà bọn họ một nửa câu oán hận cũng không có. Bọn họ còn nghĩ Phó Chủ tịch huyện Hạ giống như trở thành chính thân nhân của bọn họ. Vị Viện trưởng bệnh viên huyện An này làm việc ở đây không dưới mười mấy năm cũng chưa từng gặp qua một lãnh đạo của huyện nào có được sự kính yêu của dân chúng đến thế.
Ánh mắt của ông ta ươn ướt, tiếng hô như nghẹn lại:
– Xin mọi người an tâm, nếu chữa trị không dứt bệnh của Phó Chủ tịch huyện Hạ thì bộ xương cốt của tôi đây cũng sẽ cấp cho mọi người.
Một câu nói vừa rồi làm rất nhiều người rơi lệ, lão Tiền rốt cuộc không kìm nổi, “Bịch” một tiếng quỳ rạp trước mặt vị Viện trưởng:
– Viện trưởng, xin ngài nhất định phải cứu chữa Phó Chủ tịch huyện Hạ cho tốt. Nếu cần truyền máu thì chúng tôi xin hiến tặng. Nếu chúng tôi có cái gì có thể cứu sống được Phó Chủ tịch huyện Hạ thì xin cứ lấy, kể cả mạng tôi cũng được.
– Tôi cũng có máu !
– Tôi cũng có !
– Tất cả chúng tôi đều có thể cho máu.
Hai tay của vị Viện trưởng run rẩy nâng lão Tiền lên, ông ta là người sinh trưởng tại huyện An nên biết tính cách của của người huyện An, nếu không phải Hạ Tưởng thực sự làm cho bọn họ cảm động, thực sự làm cho bọn họ tôn kính thì cho dù có người tới thuyết phục bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không làm như vậy tại bệnh viện.
Tấm lòng của những người này đã bị Phó Chủ tịch huyện Hạ thuyết phục, cảm hóa.
Mặc kệ vị Viện trưởng khuyên bảo như thế nào nhưng không người nào chịu rời đi, đến lúc không còn cách nào khác ông ta đành gọi điện thoại thông báo cho Ủy ban huyện.
Không bao lâu sau, Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm cùng với một số ủy viên thường vụ khác đi đến. Cùng đi còn có Trưởng huyện công an Kỷ Khải Đông dẫn theo hơn mười cảnh sát, nhanh chóng như điện chớp đuổi tới. Kỷ Khải Đông thấy hơn một trăm người tụ tập ở đây, lập tức trong lòng hoảng sợ, e rằng sẽ gặp chuyện không may vội vàng gọi điện gọi tiếp viện nhưng lại bị Khâu Tự Phong ngăn lại.
Khâu Tự Phong giọng điệu trầm trọng nói:
– Không cần, Trưởng công an huyện Kỷ, cậu chẳng lẽ không nhìn ra bọn họ đứng ở đó là vì cái gì ? Bọn họ là vì chờ tin tức Phó Chủ tịch huyện Hạ tỉnh lại, bọn họ không phải là người xấu, mà thực ra là người rất tốt.
Khâu Tự Phong nói tới đây liền ngừng lại, hắn năm nay từng này tuổi rồi thế mà đây là lần đầu tiên gặp một cảnh cực kỳ xúc động đến thế.
Hạ Tưởng ban đầu thì bị y xem là cái đinh trong mắt, sau khi mấy lần giao phong với nhau đều bất lợi thì sau đó đành phải bất đắc dĩ cùng hợp tác với Hạ Tưởng, có thể nói y vẫn bị vây bởi trạng thái bị động. Cho dù hiện tại, y và Hạ Tưởng hợp tác rất ăn ý, nhưng ở tận sâu trong lòng thì y vẫn xem Hạ Tưởng là một đối thủ, ít nhiều đối với sự xuất thân của Hạ Tưởng thì còn có ý tứ khinh thị. Khâu Tự Phong vẫn thầm cảm thấy, cho rằng đây là do Hạ Tưởng có nhiều điều kiện ở thành phố Yến này, chứ thật ra hắn không có nhiều bản lĩnh chân chính.
Nhưng tới giờ phút này thì y hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, đã bị thuyết phục bởi sự hấp dẫn trong nhân cách của Hạ Tưởng.
Nếu nói trước kia y chỉ cảm thấy Hạ Tưởng tuy rằng thông minh nhưng mọi chuyện đều tính kế khôn khéo quá mức, nhưng hôm nay khi y biết được tại sao Hạ Tưởng lại hôn mê, nhìn thấy hơn một trăm người đứng sừng sững như những cột trụ trước mắt, vì Hạ Tưởng mà đứng đợi ở trong mưa thì trong tim hắn giống như bị kim đâm mà đau đớn, một sự áy náy và tự trách ở trong lòng càng lúc càng bùng lên. Đến tận giờ phút này, Khâu Tự Phong rốt cuộc thừa nhận quả thật y có rất nhiều chỗ không bằng Hạ Tưởng. Không bằng Hạ Tưởng ở biểu thị tấm lòng chân thành, không bằng Hạ Tưởng ở chỗ cảm hóa mọi người, không bằng Hạ Tưởng ở tấm lòng tha thứ, không bằng Hạ Tưởng ở điểm biết khó khăn mà vẫn xông lên, mà đã làm là làm tới cùng với mọi quyết tâm và dũng khí.
Lần đầu tiên, Khâu Tự Phong cảm thấy ướt át trong mắt của mình, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, cảm thấy mình bại vì giá trị con người và lòng bất khuất của Hạ Tưởng, bại mà vẫn phải tâm phục khẩu phục.
Y đứng trong mưa, mặc cho mưa gió xối xả trên đầu y, mặc cho mưa gió làm ướt đi bộ quần áo đẹp đẽ được mặc trên người. Y ngăn người thư ký định che ô cho y, đứng cùng chỗ, cùng đối diện một cách gần gũi với nhóm công nhân. Y lớn tiếng nói:
– Các đồng chí, tôi là Bí thư huyện ủy Khâu Tự Phong, là người anh, là người bạn tốt của Phó Chủ tịch huyện Hạ. Vào lúc này đây, lấy tư cách là người bạn lâu năm, vào lúc này đây với tư cách là một Bí thư huyện ủy, tôi đảm bảo với mọi người, nhất định sẽ toàn lực cứu chữa, chữa trị cho Phó Chủ tịch huyện Hạ khỏi hẳn bệnh, phải làm cho anh ta mạnh mẽ như rồng như hổ rồi tới gặp mặt mọi người. Tôi hy vọng các đồng chí quay về công trường, Phó Chủ tịch huyện Hạ cũng không muốn nhìn thấy mọi người đứng dưới mưa như thế này, lại càng không muốn mọi người bị bệnh mà làm ảnh hưởng đến tiến độ của công trình. Là người anh của Phó Chủ tịch huyện Hạ, tôi cảm giác được sự hổ thẹn sâu sắc, đây là bởi vì tôi không chiếu cố tốt cậu ấy, để cậu ấy xảy ra việc đại sự như thế này thì bản thân tôi cũng có trách nhiệm. Lúc này, tôi xin hướng các đồng chí xin lỗi và cho tôi được kiểm điểm. Hy vọng các đồng chí tiếp nhận lời xin lỗi của tôi !
Nói xong, Khâu Tự Phong cúi đầu với mọi người.
Bí thư huyện ủy tự mình cúi đầu với mọi người làm tất cả nhóm công nhân trở nên xao động. Rốt cuộc, có người đánh bạo tiến về phía trươc một bước hỏi:
– Bí thư Khâu, ngài dám cam đoan Phó Chủ tịch huyện Hạ không có việc gì xảy ra chứ ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |