– Tôi đảm bảo nếu Phó Chủ tịch Hạ có chuyện các anh cứ việc hỏi vấn tôi.
– Ngài là anh lớn của Phó Chủ tịch Hạ, vậy ngài là Bí thư tốt. Chúng tôi tin ở ngài. Các anh em, Bí thư Khâu nói có lí lắm, chúng ta nên giải tán thôi. Lấy hành động thực tế báo đáp Phó Chủ tịch Hạ.
Khâu Tự Phong bị đám công nhân nói là Bí thư tốt là do Hạ Tưởng, cũng không thấy xấu hổ một chút nào, ngược lại còn tự thấy mặt hơi nóng sốt. Hắn biết mình còn lâu mới là Bí thư tốt. Mấy năm ở huyện An, hắn chẳng làm ra việc gì có hồn cả, huống chi là những việc lớn. Toàn là do Hạ Tưởng một lòng nghĩ cho huyện An, kéo đầu tư về huyện, lại đích thân giám sát làm đường nên mới xảy ra chuyện hôm nay.
Đám người dần dần giải tán hết, Khâu Tự Phong nhìn Mai Hiểu Lâm yên lặng đứng bên cạnh, trong lòng kinh ngạc. Sao cô ấy lại như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, không chút căng thẳng? Không phải cô ấy và Hạ Tưởng có mối quan hệ tốt sao? Hôm nay Hạ Tưởng xảy ra việc lớn thế này, cô ấy lại là người bình tĩnh nhất?
Khâu Tự Phong không biết rằng, tính cách con người Mai Hiểu Lâm cũng có mặt rất ngoan cường. Ngày trước cô ấy cũng vấp phải tình huống xảy ra trong núi, sau khi biết Hạ Tưởng chỉ là bị cảm lạnh, sốt, thấy nghỉ ngơi là khoẻ lại nên nghĩ cũng không có gì đáng lo ngại cả. Ngược lại thấy Khâu Tự Phong ăn nói làm lay động lòng người nên cũng có chút xúc động. Trong lòng nghĩ, gần đây hắn ta đã thay đổi không ít, xem ra là bị Hạ Tưởng ảnh hưởng rồi. Không ngờ tên Hạ Tưởng này cũng có sức ảnh hưởng đấy chứ, có thể làm thay đổi từ cái căn bản tới suy nghĩ của một con người, có thêm bản lĩnh mới.
Có điều, sau khi Mai Hiểu Lâm đặt chân vào phòng bệnh, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hạ Tưởng, trên đầu vẫn còn vài ngọn cỏ xanh chưa bị lấy hết, mặt dính bùn, râu chưa cạo, tóc bù xù, khuôn mặt gầy gò thì trong lòng đột nhiên bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, nguyên nhân của lửa giận đến từ Đặng Tuấn Kiệt.
Nếu không phải do Đặng Tuấn Kiệt sinh sự thị phi, nếu không phải do Đặng Tuấn Kiệt cố ý phá hoại, nếu không phải do hắn gậy nhiễu sự đoan, Hạ Tưởng có lẽ sẽ không phải đích thân tới hiện trường thi công, cũng không phải căng thẳng giám sát thi công. Nếu Hạ Tưởng không có mặt ở hiện trường thì không sẽ không phải chịu hậu quả của hôm nay.
Mai Hiểu Lâm nhìn hai má Hạ Tưởng hóp lại, đôi mắt nhắm nghiền, trong lòng dậy lên sự thương cảm. Giận Hạ Tưởng quá ngốc nghếch, thời khắc quan trọng thế sao lại nhường cơ hội sống cho kẻ khác? Nhỡ anh ấy có chuyện gì thì biết bao người phải rơi nước mắt vì anh? Biết có bao nhiêu người phải chịu đau khổ?
Chỉ là, Hạ Tưởng chỉ là đồng nghiệp với cô, sự quan tâm lo lắng của cô hình như đang vượt quá giới hạn đồng nghiệp với nhau? Lòng Mai Hiểu Lâm trở nên rối ren.
Hạ Tưởng hôn mê ba ngày ba đêm, trên thực tế sức khoẻ hắn là thiếu ngủ trầm trọng, cộng thêm làm việc quá sức, sau đó là cảm cúm, sốt phát tác mới dẫn tới hôn mê bất tỉnh, đây chỉ là biểu hiện tự điều chỉnh của cơ thể mà thôi.
Cái mà Hạ Tưởng không biết là trong ba ngày hắn hôn mê đó, bệnh tình của hắn không những tác động lên tinh thần của vô số người, ở huyện An và thành phố Yến còn xảy ra nhiều chuyện lộn xộn khác .
Đầu tiên là sau khi Lý Đinh Sơn biết được Hạ Tưởng gặp chuyện, lo lắng đi thẳng một mạch trong đêm tới bệnh viện huyện, chứng kiến dung mạo hốc hác, hôn mê bất tỉnh của Hạ Tưởng, suýt chút nữa rơi nước mắt. Ngay lúc đó yêu cầu chuyển Hạ Tưởng đến bệnh viện tốt hơn.
Viện trưởng Văn không màng đến thân phận Trưởng ban thư ký thành uỷ của Lý Đinh Sơn, kiên quyết phản đối:
– Phó Chủ tịch Hạ là Chủ tịch huyện An chúng tôi, kỹ thuật bệnh viện tuy hơi kém một chút, nhưng bệnh của Phó Chủ tịch Hạ không nghiêm trọng lắm, anh ấy cần nhất là nghỉ ngơi, chứ không phải là bị dày vò thêm lần nữa. Tôi lấy kinh nghiệm mười mấy năm làm y và tư cách viện trưởng mười mấy năm ra đảm bảo, Phó Chủ tịch Hạ nếu có bất kỳ vấn đề nào xảy ra thì tìm tôi tính sổ.
Lần đầu tiên Lý Đinh Sơn nổi cáu:
– Tìm ông tính sổ? Nếu thật mà xảy ra chuyện gì, ông có chịu trách nhiệm nổi không?
Hàm ý của lời nói là ông không bao giờ bì được với tầm quan trọng của Hạ Tưởng.
Tuy nhiên sau khi nghĩ kỹ lại, lại thấy Hạ Tưởng hô hấp ổn định, ngủ rất sâu, xét thấy lời của viện trưởng Văn cũng có lý nên Lý Đinh Sơn không nói thêm gì nữa, trong đêm quay trở lại thành phố Yến.
Sáng sớm hôm sau, Lý Đinh Sơn không màng đi làm mà tới tìm Sử lão bàn luận. Hắn cũng biết nguyên nhân của sự việc là do Đàm Long xúi bẩy Đặng Tuấn Kiệt khiến cho Hạ Tưởng gặp khó khăn. Hắn đề xuất với Sử lão rồi quyết định trong công việc, trong phạm vi hợp tình hợp lý, và trong quyền hạn của mình sẽ gây khó dễ Đàm Long, vì việc hắn ta làm thật quá đáng.
Sử lão khoát tay, cười ha hả:
– Tiểu Hạ còn trẻ, có sức vóc có thể chịu đựng được, hơn nữa cậu ta cũng không phải không thu hoạch được gì. Hoà mình với công chúng, đồng cam cộng khổ với công nhân sẽ rất có ích cho sự trưởng thành của cậu ta sau này. Phải thấu hiểu nhiều hơn nỗi cơ cực của nhân dân mới trở thành một vị quan tốt được. Chỉ có thật lòng quan tâm đến suy nghĩ, đời sống của nhân dân thì một người không cần biết làm đến chức vị nào, mới có thể thật sự làm đến mức lòng ôm thiên hạ và tâm liền với nhân dân.
Ánh mắt Sử lão nhìn xoáy vào thiên không, đầu lắc lắc:
– Muốn làm một vị quan tốt thật gian nan biết bao? Không chỉ phải đối mặt với thế lực cản trở khắp nơi, mà cho dù anh thật sự đứng ở vị trí cao rồi, nếu không thấu hiểu dân tình, đôi lúc ý tưởng của anh rất tốt nhưng kết quả việc anh làm, người dân chưa chắc đã được hưởng sự tốt đẹp mang lại, có thể nói là có sự nhiệt tình nhưng lại rơi vào khoảng không. Chỉ có người ngay từ cơ bản ban đầu biết hoà mình với dân chúng, mới nghĩ ra phương pháp sát với thực tế, vì dân chúng mưu cầu phúc lợi.
Nói xong, Sử lão lại cười hiền hoà:
– Đinh Sơn, không nên nhất thời nóng giận, con quan tâm đến tiểu Hạ là rất tốt, nhưng nếu vì thế mà đá chọi đá với Đàm Long thì hơi mất bình tĩnh rồi. Từ chuyện xảy ra với tiểu Hạ, có thể thấy chàng trai này không tệ, khiến ta phải nhìn nhận lại. Có thể trong lúc cấp bách cứu người đúng là đáng để ta phải tâm phục khẩu phục, là người có tâm huyết.
– Về phần Đàm Long, bây giờ thực lực của con chưa đủ, không cần vội vàng ra mặt. Bố nghĩ, sẽ có người thay Hạ Tưởng ra mặt.
Không vội vàng như Lý Đinh Sơn, Trần Phong biết tin xong, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng nghe đến Hạ Tưởng vẫn bình an vô sự lại lắc đầu cười, đánh điện đến văn phòng Hồ Tăng Chu.
– Thị trưởng Hồ, chuyện Hạ Tưởng chắc ông cũng nghe rồi hả? Có phải Thành uỷ nên công khai biểu dương rầm rộ một chút không? Gần đây, nguồn cán bộ hoà mình với nhân dân, xung phong lên tuyến đầu cơ sở ngày càng ít đi rồi, nên tạo dựng một tấm gương gương mẫu, cũng là để phấn chấn tinh thần, tăng thêm tính đoàn kết.
Hồ Tăng Chu vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoàng việc Hạ Tưởng suýt bị nước lũ cuốn trôi, vẫn đang trách cứ Hạ Tưởng quá liều lĩnh, quá kích động. Thân là cán bộ lãnh đạo, sao có thể lấy thân thí hiểm? Lãnh đạo là ngay lúc quan trọng nhất phải đứng ở nơi an toàn nhất, chỉ đạo mọi người thoát khỏi nguy hiểm, đây lại tự mình nhảy ra giữa dòng lũ cứu người. Trong cái giận có cái thương, là cấp dưới được ông ta coi là tri kỷ thư pháp đầu tiên, với ông ta mà nói ở thành phố Yến, Hạ Tưởng hơn bất kể ai trong lúc quan trọng có thể thu hút sự chú ý của ông ta nhất.
Trước đề nghị của Bí thư Trần, Hồ Tăng Chu giơ cả hai tay tán thành, hắn gật đầu, nói:
– Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Trần, có cần tôi ra mặt, đại diện Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, đích thân đến thăm hỏi đồng chí Hạ Tưởng?
Trần Phong nhìn Hồ Tăng Chu dò xét, ông cũng loáng thoáng nghe qua Hồ Tăng Chu có ấn tượng tốt với Hạ Tưởng, nhưng hình như chưa được tốt đến nỗi chủ động nói ra sẽ đến bệnh viện thăm Hạ Tưởng. Ông ta có chút khó hiểu, đồng thời cũng hơi kinh ngạc, cái tên Hạ Tưởng này từ lúc nào mà lại thân cận với Hồ Tăng Chu vậy chứ?
– Đồng chí Hạ Tưởng là cán bộ đi từ thành phố Yến, cũng có tình cảm thân với tôi, tôi không đích thân đến thăm đồng chí ấy sẽ dễ bị người ta nói tôi không có tình người.
Trần Phong cười ha ha, nói:
– Nếu Thị trưởng Hồ cũng có ý đến thăm đồng chí Hạ Tưởng, chi bằng hai người chúng ta cùng đi, ý anh thế nào?
Hồ Tăng Chu giật mình, Bí thư và Thị trưởng cùng lúc ra mặt tới thăm Hạ Tưởng, thể diện Hạ Tưởng thật đúng là không hề quá, nghĩ tới tin đồn Bí thư Trần thích lôi kéo lòng người, thường có hành động làm người khác ngạc nhiên nên liền bình thường trở lại, nói:
– Được, cứ làm theo anh nói. Có điều việc Thành uỷ biểu dương đồng chí Hạ Tưởng, cụ thể thế nào để Trưởng ban Thư ký Lý phụ trách tốt hơn chứ?
Đương nhiên Hồ Tăng Chu mừng rỡ hết cỡ, để Lý Đinh Sơn lo việc này thì chắc chắn không có sai sót gì cả.
– Gần đây thành uỷ có nhiều hoạt động, Trưởng ban Thư ký Lý bận bịu tổ chức, phối hợp công việc giữa các hạng mục, e là không rời ra được. Tôi thấy nên để Phó thị trưởng Đàm phụ trách việc này sẽ tốt hơn. Đồng chí ấy thị sát huyện An về, chắc sẽ rõ tình hình huyện An hơn.
Trần Phong cười, ánh mắt trưng cầu nhìn Hồ Tăng Chu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |