Ấn tượng về Đàm Long của Hồ Tăng Chu cũng không tốt đẹp gì. Bí thư Trần đã đề ra ý kiến thì ông ta phụ theo là vừa nên đồng ý luôn.
Đàm Long nghe quyết định của Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ xong, suýt nữa giận nổ phổi, kích động, gần như muốn thốt ra lại ngậm phải một ngụm cự tuyệt, may là ngay lúc đó hắn kịp bình tĩnh, mặt không cảm xúc nhận quyết định. Vì hắn biết, cho dù hắn và Phạm Duệ Hằng quan hệ có tốt đến đâu, nhiệm vụ do Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố phân công cho thì Chủ tịch tỉnh Phạm cũng không có quyền can dự. Bởi vì nếu đến Bí thư và Thị trưởng còn không chỉ huy được tên Phó thị trưởng Thường trực thì cái chức vị này coi như là chấm hết.
Nếu mà Bí thư và Thị trưởng liên kết đề nghị với Tỉnh điều hắn đi, cho dù hắn có là người nhà của Bí thư Tỉnh uỷ, là con trai ruột đi chăng nữa, e rằng thời gian hắn ở thành phố Yến này cũng chẳng còn bao lâu nữa. Trên trường chính trị, vị trí, quyền lực cùng với có hậu đài vẫn có quy tắc phải tuân thủ, phải nhìn toàn cục, nếu không phục tùng thì chẳng còn đường mà đi nữa.
Làm sao đây? Nhịn! Đàm Long nuốt cục giận, nhấc điện thoại gọi cho Đặng Tuấn Kiệt, rồi phê bình hắn một trận ra trò. Cũng tại kinh nghiệm, trí óc chính trị của Đặng Tuấn Kiết quá thấp mới gây ra chuyện phiền toái này. Bây giờ thì tốt rồi, tác thành cho thanh danh và danh vọng của Hạ Tưởng, khiến cho hắn đường đường một Phó thị trưởng Thường trực cũng bị vạ lây, bị Trần Phong và Hồ Tăng Chu đẩy ra làm trò cười cho người ta xem.
Sao tên Hạ Tưởng lại mạng lớn như vậy? Sao không chết đuối luôn đi? Đàm Long ác ý thầm oán Hạ Tưởng.
Chó chết!
Chỉ là Đàm Long chửi Hạ Tưởng xong liền có người gõ cửa. Cửa khẽ mở, Phương Tiến Giang bước vào.
Sắc mặt không giống với hàng ngày, hôm nay Phương Tiến Giang với bộ dạng nghiêm nghị giải quyết công việc, vừa bước vào liền vứt tệp tài liệu lên trên bàn, giọng bất mãn, nói:
– Lão Đàm, anh cũng là đồng chí bao năm rồi, sao lại phạm vào lỗi rõ ràng như vậy? Cũng may là để tôi phát hiện được, nếu mà rơi vào tay Phó ban khác, không biết họ sẽ nhìn anh thế nào?
Nói xong, Phương tiến Giang khoát tay, cũng không đợi Đàm Long nói cái gì liền quay người bước đi.
Đàm Long sững sờ tại chỗ. Đây là….. Ăn phải thuốc súng hay sao hả? Giọng điệu dám nghênh ngang như vậy?
Hắn cầm tài liệu lên xem, chỉ nhìn qua vài cái thì bực tới mức hai mắt đen kịt lại, tức giận xé nát tập tài liệu thành giấy vụn, vứt vào thùng rác, chửi:
– Cái thá gì chứ? Đây mà cũng gọi là lỗi? Cố ý cười chê người khác thì nói rõ, mẹ nó chứ, lại muốn kiếm chuyện với mình đây mà, làm như tao dễ ức hiếp lắm hả?
Thì ra là một đám cán bộ cấp Cục phó đề bạt, trong đó có một người là họ hàng xa với Đàm Long, đang là trưởng phòng ở một huyện hơi xa thành phố Yến, đề bạt cấp Cục phó, thăng lên làm Phó chủ tịch huyện. Giai đoạn trước vốn rất thuận lợi, Ban tổ chức cán bộ đã phê duyệt.
Phó trưởng ban Hạ Diệt Thác cũng chính miệng đồng ý, không vấn đề gì, chắc chắn qua. Nghĩ đến bị Phương Tiến Giang lọc ra, cảm giác như đang sống sờ sờ lại bị chặn ngang cổ họng.
Thật ra họ hàng của hắn không phải có chuyện lớn gì, chỉ là có một lần bị cảnh cáo xử phạt. Thời gian chấp hành phạt là một năm, còn một tháng nữa là hết hạn. Theo quy định, hễ là người bị phạt cảnh cáo, trong một năm không được thăng chức trong Đảng bộ và tiến cử với tổ chức Đảng ngoài chức vụ Đảng ngoài cao hơn so với chức vị đang tại nhiệm. Tuy nhiên, chuyện gì cũng đều có trường hợp đặc biệt, đúng lúc gặp dịp đề bạt lớp cán bộ mới, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì quá uổng. Đàm Long liền nhờ người làm giả ngày tháng xử phạt cảnh cáo, không ngờ vẫn bị con mắt lửa Phương Tiến Giang bới ra.
Phương Tiến Giang là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, là nhân vật số một của Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ, thường xử lý các việc cất nhắc cán bộ cấp dưới. Hắn thường không đích thân xem danh sách, trừ khi có trường hợp đặc biệt. Từ khi nào mà Trưởng ban bận rộn Phương lại tỉ mỉ, quan tâm đến việc cất nhắc Phó cục trưởng cũng nghiêm khắc kiểm tra lí lịch cán bộ? Đàm Long chửi mẹ nó, rõ là Phương Tiến Giang đang cố ý gây khó dễ hắn, chuyên bới lỗi của hắn chính là không muốn cho người của hắn qua.
Nhưng hắn nào có cách nào khác? Nếu sự việc bị đưa lên Tỉnh, Phương Tiến Giang không những không sai mà có khi còn được tiếng làm việc cẩn thận, nghiêm túc. Đàm Long nổi cơn tam bành, ức mà không có chỗ phát tiết, đành đi vòng quanh trong phòng.
Đều tại tên Hạ Tưởng, đều tại hắn. Được lắm, quan hệ rộng chứ gì? Duyên tốt chứ gì? Không tin là không có cách điều mày rời khỏi thành phố Yến, xem mày còn nghĩ được cách khác không? Đàm Long nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã nghĩ ra sách đối phó.
Có điều trước khi Đàm Long kịp thực thu kế hoạch, hắn nhận được một tin mà chính hắn không thể tin, không thể tự giải thích được. Đó là danh sách giao lưu một số cán bộ, và cái tên Đặng Tuấn Kiệt rõ mồn một nắm trên đó.
Hơn nữa Đặng Tuấn Kiệt bị đưa đến huyện Hải, phía đông thành phố Yến, vẫn đảm nhiệm chức vụ Uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện. Tuy nói là điều chuyển ngang bằng chức vụ nhưng huyện Hải lớn hơn huyện An nhiều, giàu có, dồi dào, giá trị kinh tế huyện An không thể sánh bằng, xếp vị trí đứng đầu danh sách trong Tỉnh. Với lại Đàm Long nghe được, việc này lại do chính Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ Mai Thái Bình một tay sắp xếp.
Giống như Đặng Tuấn Kiệt mà được chuyển qua đó rồi sẽ mạnh hơn nhiều so với ở huyện An, dễ lập thành tích, lại ít chịu bó buộc, đúng là chuyện đại tốt. Mai Thái Bình và Đặng Tuấn Kiệt đâu có biết nhau sao lại tốt với Đặng Tuấn Kiệt như vậy? Hay là Đặng Tuấn Kiệt có hậu đài mà không ai biết? Đàm Long nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra, liền gọi điện cho Phòng Ngọc Huy hỏi rõ tình hình.
Phòng Ngọc Huy cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Dù là Hạ Tưởng có tỉnh lại, nghe được tin này xong cũng chưa chắc hiểu ý đồ của Mai Thái Bình. Mai Thái Bình không thèm để ý đến ý kiến phản đối của người khác, kiên quyết chuyển Đặng Tuấn Kiệt đến huyện Hải, đương nhiên là không phải vì tiền đồ của tên đó. Mai Thái Bình cũng chẳng lòng tốt đến vậy, nhất là khi ông ta nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm gọi tới, khi nghe Hạ Tưởng suýt chút nữa mất mạng cộng với sự thêm thắt của Mai Hiểu Lâm, tất cả tội lỗi đều quy lên đầu của Đặng Tuấn Kiệt, Mai Thái Bình dần nổi lên lửa giận.
Muốn chơi ngầm sao? Khoé miệng Mai Thái Bình khẽ nhếch cười. Nhớ lại năm nào khi còn ở Bắc Kinh, thủ đoạn ngầm nào mà ông ta chưa từng chơi? Chiêu mánh khoé nào mà chưa từng thử qua? Một tên Phó chủ tịch huyện bé tẹo lại dám cả gan làm loạn đến mức độ này, là ức hiếp Hạ Tưởng không có người che đỡ?
Mai Thái Bình có ấn tượng cực tốt với Hạ Tưởng, vì nguyên do là Mai Hiểu Lâm, yêu chim yêu cả lồng không cho phép ai bắt nạt Hạ Tưởng. Ông ta chỉ ngồi có một lát đã nghĩ ra cách trừng trị. Chuyển Đặng Tuấn Kiệt đến huyện Hải, không phải hắn kiêu ngạo, thích đi đầu sao? Được, thử để hắn đến huyện Hải khiêu chiến với quyền lực của Bí thư và Chủ tịch huyện xem sao.
Mai Thái Bình có quen biết với Bí thư huyện Hải, giống với Khâu Tự Phong cũng đến từ Đảng Thái tử Bắc Kinh, nhưng khác với Khâu Tự Phong ở chỗ cách đối nhân xử thế của hắn cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, không những bá đạo hống hách mà còn cực kỳ thủ đoạn, có thể trừng trị người khác đến nỗi không lời nào miêu tả nổi.
Còn Chủ tịch huyện huyện Hải tuy xuất thân từ nông dân, nhưng do bao năm đúc luyện từ tầng thấp nhất, hành vi khôn khéo, trơn tru, làm việc không để lọt sơ hở, là một kẻ cực khó đối phó. Huyện Hải có hai người đó, Đặng Tuấn Kiệt sau khi được chuyển đến có mà không bị chúng xỏ đến chết mới lạ.
Nghĩ đến đây Mai Thái Bình không khỏi thở dài, nhớ lại cảnh tranh đấu ở Bắc Kinh thấy cách Hạ Tưởng đối xử với đối thủ chưa đủ cứng rắn, nhiều lúc nhân nhượng thái quá. Lúc nào cần mạnh thì phải đối chọi gay gắt, không khoan nhượng.
Ông ta quyết định tìm dịp tìm Hạ Tưởng nói chuyện, để cậu ta hướng theo mình giải quyết sự việc.
Quả nhiên đúng như điều Mai Thái Bình dự đoán, sau khi Đặng Tuấn Kiệt được chuyển tới huyện Hải, đã tìm tới Chủ tịch huyện đầu tiên làm quen. Không lâu sau đó là bị Bí thư lôi kéo. Cuối cùng bị hai người đó đá qua đá lại, đùa bỡn trong bàn tay, rơi vào thảm cảnh qua cầu rút ván. Lại sau đó sau khi bị Bí thư chán rồi, liền tìm cách vạch trần chuyện hắn thời còn giúp Chủ tịch huyện những chuyện xấu xa. Vì để bảo vệ mình Chủ tịch huyện đẩy hết trách nhiệm cho hắn. Đặng Tuấn Kiệt trở thành vật hi sinh chính trị bi thảm.
Ba ngày sau, Hạ Tưởng dần hồi tỉnh lại, tuy không có trở ngại gì nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Lúc này mới có người báo tin cho Tào Thù Lê. Cô bé sợ đến mức khuôn mặt thất sắc, vội vàng đi từ thành phố tới. Nhìn thấy Hạ Tưởng gầy đi, trong lòng đau đớn. có điều cô ấy không chút oán giận Hạ Tưởng, cũng cố nén không rơi nước mắt. Cô không muốn Hạ Tưởng đang bệnh phải quay ra an ủi mình. Cô bé hiểu chuyện lặng lẽ chăm sóc Hạ Tưởng, tiếp thêm cho hắn sự an ủi và ủng hộ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |