Uống trà tu thân, thư phòng tứ dịch có thể dưỡng tính, hai vị lãnh đạo tỉnh chẳng lẽ là nhắc nhở chính mình, về sau tới văn phòng Tỉnh ủy rồi, phải tĩnh tâm lại, không cần mạnh mẽ, chỉ cần tu thân dưỡng tính tốt là được phải không ?
Hạ Tưởng tỏ vẻ rất cảm ơn hai vị lãnh đạo.
Hôn lễ đã định vào ngày lành tháng tốt, ngày 25 tháng 12 năm 2002. Cha mẹ và Hạ An từ Đan Thành cũng kịp chạy về hỗ trợ, Hạ Tưởng đã an bài cho bọn họ ở tại tiểu khu Đông Long. Đối với việc Hạ Tưởng kết hôn, vợ chồng Hạ Thiên Thành cao hứng cười toe toét, vẫn hy vọng một ngày con trai có thể thành gia lập nghiệp, cuối cùng xem như tâm nguyện đã thành.
Kiếp trước Hạ Tưởng có đến chết cũng chẳng kết hôn, càng không thỏa mãn ý muốn có cháu bế bồng của bố mẹ, làm cho bố mẹ rất thương xót. Lần này, một là hắn quyết làm cho cha mẹ yên tâm, hai là để cho Tào Thù Lê có một cuộc hôn nhân đảm bảo, ba là cùng với cô thành người một nhà và cũng là tốt cho sự yên ổn của hắn.
Hơn nữa, bản thân là hắn là người trong chốn quan trường, nếu như mãi không yên bề gia thất thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con đường làm quan, cho dù không phải hoàn toàn như vậy.
Hạ An cũng thấy thật cao hứng. Cảm thấy vui mừng vì rốt cuộc Tào Thù Lê trở thành người nhà họ Hạ. Hứa Ninh cũng vui, bởi vì Hạ Tưởng một khi kết hôn, cô và Hạ An cũng có thể bất cứ lúc nào đi vào thánh đường hôn nhân.
Trên thực tế, Hứa Ninh cũng chờ đợi đến lo lắng. Chờ không kịp đến ngày phải khẩn trương gả cho Hạ An, danh chính ngôn thuận trở thành vợ Hạ An. Hứa Ninh đối với việc cô có thể thành vợ Hạ An cảm thấy rất vui mừng. Hiện tại, càng ngày càng thấy cảm phục con mắt siêu phàm của cô. Từ lâu cô đã chấm Hạ An. Khó ai có thể biết được Hạ An có một anh trai hơn người. Hiện tại Hạ An thực sự nổi tiếng ở thành ủy thành phố Đan. Có không ít các cô gái đồng sự vây quanh ngầm có, công khai có nịnh nọt xum xoe.
Hứa Ninh có cảm giác nguy cơ đến gần. Đừng có nói đã yêu Hạ An mấy năm, nếu chẳng may cô dâu đã trở thành người khác, vậy có thể nói cô sẽ trở thành người sầu thảm nhất thế giới này. Vì thế mà Hứa Ninh muốn nhanh chóng kết hôn với cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Có thể nói, tin tức kết hôn của Hạ Tưởng lan truyền, làm cho vợ chồng Hạ Thiên Thành vô cùng vui mừng, đến người nhà của Hứa Ninh cũng cảm thấy vui mừng như ăn tết vậy. Trước kia, bọn họ đứng trước mặt vợ chồng Hạ Thiên Thành thì khí thế hừng hực, hiện nay tự nhiên cũng hạ đi vài phần. Khí thế nhà họ Hạ quả là lợi hại. Hơn nữa, ai chẳng biết, thị trưởng thành phố Đan sắp nhận chức bí thư thành ủy. Hạ An lại lại là người tâm phúc của thị trưởng, đương nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên.
Hạ Thiên Thành trước kia nói, Hạ Tưởng không kết hôn thì Hạ An dù rầu rĩ cũng phải chờ đợi. Hiện tại, Hạ Tưởng sẽ kết hôn, Hứa Ninh bất cứ lúc nào có thể gả cho nhà họ Hạ. Sao không làm cho bọn họ mừng rỡ phát điên ?
Hạ Tưởng không biết việc hôn nhân đại sự của hắn còn có tác động xa đến tâm tư của người nhà Hứa Ninh ở thành phố Đan.
Tào Vĩnh Quốc tuy là bí thư thành ủy thành phố Bảo nhưng chuyện kết hôn của con gái là đại sự, nên cũng trở về trước hai ngày.
Việc kết hôn đại sự của con gái bí thư thành ủy, rất nhiều người ở thành phố Bảo đều hỏi thăm địa điểm hôn lễ, chuẩn bị đến lúc đó thì lên thượng lễ, cũng là thừa cơ lấy lòng bí thư thành ủy một chút. Tòa nhà thành ủy thành phố Bảo đều biết rằng, bí thư Tào bình thường rất giản dị, gần gũi, nhưng khi cần làm việc gì, chỉ cần phù hợp với nội quy, tiêu chuẩn dù có không đủ điều kiện, hắn cũng sẽ nới rộng tiêu chuẩn cho. Nhưng chỉ có điều, hắn chưa bao giờ nhận lễ vật. Rất nhiều nhân viên cấp dưới và đồng nghiệp vì nể phục bí thư Tào, liền chuẩn bị đến thành phố Yến chúc mừng.
Tào Vĩnh Quốc cùng biết rằng trong quan trường, mọi người thường xuyên lui tới không thể tránh né được, cũng không thể chống đỡ được sự nhiệt tình của mọi người, bèn nói ra địa điểm kết hôn. Nhưng có một điểm, không nhận tiền. Phàm tất cả những người mang tiền đến đều không được bước chân vào cửa.
Tuy là nói như vậy, nhưng tâm tư của mỗi người lại khác nhau. Không ít người nghĩ rằng Tào bí thư chẳng qua làm bộ làm tịch vậy thôi. Con gái nhà quan nào khi gả chồng, hay con trai nhà quan nào đi lấy vợ mà không nhận tiền biếu chứ ? Nếu không nhận tiền biếu, chẳng lẽ trả lại tiền về sao ?
Ngày cưới tới gần. Nhà họ Tào và nhà họ Hạ hai nhà ngồi lại với nhau thảo luận chi tiết. Sau khi bàn bạc thỏa đáng xong, Hạ Tưởng liền đi theo Tào Vĩnh Quốc vào thư phòng.
Hạ Tưởng nghĩ bác Tào sẽ chỉ giáo vài câu thấm thía. Không ngờ, bác Tào chỉ cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
– Khẳng định là sẽ không ít người tặng tiền biếu, nhận sẽ không tốt. Có biếu sẽ có hiềm nghi tặng tiền, không nhận cũng không được. Cùng trong quan trường với nhau, không thể không giáp mặt mọi người được, Tiểu Hạ, cháu nói làm sao bây giờ ?
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Bác Tào không cần lo lắng. Cháu đã sớm nghĩ ra đối sách, cam đoan vừa không thu tiền biếu, lại không cho làm cho mọi người khó xử.
Bác Tào không muốn thu tiền biếu. Hạ Tưởng vô cùng tán thành. Người làm quan không thể gặp, tuy nhiên rằng nói là thu tiền biếu là có thể kiếm một khoản. Cái khác không nói chứ, bằng hữu trong giới công thương, chỉ cần hắn không từ chối, tiền biếu có thể thu về vài trăm ngàn tệ, thậm chí đến một triệu tệ.
Cho dù tất cả mọi người tán thành loại thu nhận này, nhưng Hạ Tưởng lại không muốn thu. Đối với tiền bạc hắn không nhiều tham muốn, cũng bởi vì hiện tại không thiếu tiền. Nếu chỉ nghĩ đến tiền thì chỉ cần ra thương trường là kiếm được tiền. Hiện tại công ty thiết kế của Tào Thù Lê mỗi năm có thể kiếm trên dưới một triệu tệ không thành vấn đề.
Nếu Hạ Tưởng muốn kiếm tiền, thì hắn cũng là nhà thiết kế hàng đầu. Hắn dám đảm bảo như vậy. Một năm cũng thoải mái đút túi vài triệu tệ. Nhưng hiện tại thì khác, người trong quan trường cũng không tránh khỏi lời ra tiếng vào.
Sở dĩ Hạ Tưởng nghĩ đến mấu chốt trong quan điểm của bác Tào, không thu tiền biếu là vì hắn nhìn xa hơn hệ lụy về sau. Bác Tào không thể nói là quan thanh liêm trong sạch như nước, nhưng nhìn những tiện nghi mà gia đình họ Tào dùng trong những năm gần đây có thể thấy là một gia đình bình thường, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống mình vẫn còn hơn khối người. Nói cách khác bác Tào không phải là người tham của.
– Ồ.
Bác Tào cảm thấy hứng thú.
– Nói nghe coi.
Hạ Tưởng liền mở nút:
– Không cần bác Tào bận tâm đến, rồi đến lúc đó bác sẽ biết.
Tào Vĩnh Huyện mỉm cười hiền từ.
– Lại còn giấu bác hả. Được, tôi sẽ không quản.
Sau khi ngồi xuống, hai người liền bàn bạc thế cục của tỉnh và kế sách ứng phó. Việc Hạ Tưởng bị điều đến văn phòng tỉnh ủy làm Tào Vĩnh Quốc rất bực tức, ông còn tìm Lô Uyên Nguyên tố khổ. Lô Uyên Nguyên cũng là bất đắc dĩ nói với Tào Vĩnh Quốc. Hai bí thư một chủ tịch tỉnh, lại thêm một trưởng ban tổ chức đều gật đầu, ai sẽ phản đối ? Hơn nữa, phản đối cũng không hiệu quả. Tuy nhiên Hạ Tưởng tới tỉnh ủy cũng không phải chỉ có một mình, ở đây rất gần gũi mọi người, nói không chừng lại là chuyện tốt.
Tào Vĩnh Quốc nghĩ thấy cũng phải, cảm thấy mình quan tâm quá nên bị loạn, không có suy nghĩ kỹ tổng thể cho tương lai của một cả một sự kiện
Tào Vĩnh Quốc láng máng nghe nói bí thư Thôi đề nghị điều Hạ Tưởng đến tỉnh ủy. Y đương nhiên không nghĩ rằng Thôi Hướng muốn điều Hạ Tưởng về bên mình, bồi dưỡng trọng điểm, chắc chắn là muốn để đó không dùng. Nhưng vấn đề là, vì sao bí thư Thôi lúc nào cũng muốn nhằm vào Hạ Tưởng chứ ?
Tào Vĩnh Quốc đương nhiên không đoán được ý của Thôi Hướng.
Thôi Hướng nhằm vào Hạ Tưởng, thứ nhất là do Trần Phong. Thứ hai là do từ sau khi Hạ Tưởng vào tổ cải tạo thôn nội đô, từ khi xuất hiện trong tầm mắt của y, hắn luôn tác động vào khắp các phe phái, kéo theo một loạt sự việc, gián tiếp dẫn đến cải tổ lại phố Yến và tỉnh Yến.
Có thể nói, Hạ Tưởng là điểm mấu chốt của phần đông thế lực, là một nhân vật kỳ bí tập hợp nhiều phương thế lực.
Quan trọng nhất chính là, Hạ Tưởng còn có thể trở thành vật cản lớn nhất cho chiếc ghế chủ tịch tỉnh mà hắn nhòm ngó, vì thế cách tốt nhất là trước khi Hạ Tưởng vẫn chưa lớn mạnh, thì đá hắn ra. Hạ Tưởng dù rằng có năng lực có tài hoa, Thôi Hướng đôi khi cũng có ý tưởng muốn sử dụng Hạ Tưởng, nhưng sau đó hắny lại gạt bỏ cách nghĩ của mình.
Hạ Tưởng quá tinh ranh, cũng quá thông minh, rất khó bị người khác khống chế. Nếu như không thể lợi dụng được Hạ Tưởng, hắn sẽ đứng trên mặt đối lập của y, hắn có quan hệ thân mật với Trần Phong, cũng có qua lại với Phó Chủ tịch tỉnh Mã, mối quan hệ với Tống Triều Độ càng không bình thường, Thôi Hướng mừng thầm, mấy vị thường uỷ có mối quan hệ rất tốt với Hạ Tưởng, đều không có ngôn quyền quá lớn trong vấn đề nhân sự.
Y dám mạnh dạn thúc đẩy kế hoạch của mình, không sợ Phó chủ tịch tỉnh Mã và Tống Triều Độ ghi hận với y, nguyên nhân cũng là do y có điểm tự tin. Đầu tiên, y là Phó bí thư chuyên trách của Tỉnh ủy, là nhân vật thứ 3 ở tỉnh uỷ, tiếng nói rất có trọng lượng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |