– Tiểu Hạ, hôm nay nhân ngày vui của cậu. Tôi chân thành chúc mừng cậu, đồng thời cũng cảm ơn cậu đã làm tất cả mọi chuyện cho tôi. Tôi kính cậu một ly.
Hạ Tưởng vội vàng không ngừng tiến lên trước, rồi kính:
– Phó Chủ tịch tỉnh Mã nói quá lời rồi, ngài là lãnh đạo, lại là bề trên, sao lại có đạo lý để ngài kính cháu được ? Ngài mau ngồi xuống, ngài đứng, thật cao quá, cháu thấy hơi có áp lực tâm lý.
Mã Vạn Chính ha hả mà mỉm cười, ánh mắt càng thêm yêu quý:
– Tiểu Hạ, hôm nay tôi đã hiểu rõ hơn nhiều về cậu. Theo những lời tâm huyết mà Đinh Sơn nói, tôi có thể nghe được và hiểu cậu là một người bằng hữu đáng tin cậy, tôi kính cậu một chén rượu, theo lý thường là nên làm.
Tống Triêu Độ và đám người Trần Phong ngơ ngác nhìn nhau. Không rõ vì sao đột nhiên ngay cả Mã Vạn Chính cũng nói ra lời cảm ơn với Hạ Tưởng, khiến mọi người đang ngồi đều nhất thời giật mình. Lý Đinh Sơn nói như vậy cũng đúng, vì dù sao mọi người có quan hệ thân cận với hắn đều biết rõ. Nhưng Mã Vạn Chính và Hạ Tưởng thì rốt cuộc vì sao mà lại đến cùng nhau, tất cả mọi người đều không hiểu rõ lắm. Không hiểu rõ cũng không nên hỏi, trên quan trường đều phải tuân theo một quy tắc đã được ước định. Chẳng qua khiến đường đường một Phó chủ tịch thường trực tỉnh tự mình kính rượu Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp Cục, thật là ngoài sự dự đoán của mọi người.
Ngay cả Tào Vĩnh Quốc cũng kinh ngạc không kém.
Ánh mắt Phương Tiến Giang hoài nghi mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, không thể không lắc đầu, bất đắc dĩ cười. Y đã cảm thấy thật không ngờ đối với sự xuất hiện của Mai Thái Bình trong ngày hôm nay, không nghĩ tới lại chưa từng ngạc nhiên như vậy, ngay cả đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng xuất hiện rồi lại kính rượu hắn.
Hạ Tưởng này, thật đúng là một tiểu tử làm cho người ta không thán phục không được. Hiện tại hắn đã tới Phòng tin tức của Văn phòng Tỉnh ủy, muốn hay không cũng sẽ điều Phương Cách tới, đi theo bên cạnh hắn để học hỏi thêm.
Vương Bằng Phi thản nhiên nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt. Y có thể đoán được rằng chỉ sợ Mã Vạn Chính và Hạ Tưởng cũng đã từng giống như chuyện của Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng. Hạ Tưởng có thể đem chuyện hắn trợ giúp người khác giấu được sâu như thế, lại một lòng một dạ, lại có phẩm hạnh, tuyệt đối là một người đáng tin cậy.
Hôm nay ở lại, thật đúng là tốt. Vương Bằng Phi âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa được xem trò hay, lại có thể khiến chính mình hiểu thêm về cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, vì thế mà cảm thấy thật vui mừng.
Hạ Tưởng thấy Mã Vạn Chính nói như vậy, cũng biết từ chối không được, liền lại làm một ly:
– Cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Mã !
Tống Triêu Độ nghĩ đến quá trình mình lật đổ Cao Thành Tùng. Kể từ sau khi biết Hạ Tưởng, ông ta liền cảm thấy đúng là cơ hội đã tới. Chỉ cần Hạ Tưởng nhúng tay vào chuyện gì, về cơ bản đều theo chiều hướng có lợi cho sự phát triển của ông ta. Thậm chí có thể nói nếu không có Hạ Tưởng hao tổn tâm trí nắm được bằng chứng trong vụ án Lệ Triều Sinh, nếu không có Hạ Tưởng giữ chặt Cao Kiến Viễn, nếu không có Hạ Tưởng ở ngoài chu toàn với việc của Từ Đức Tuyền, Vũ Phái Dũng, ông ta cũng không có năng lực ở phía sau màn mà ung dung sắp đặt, đem một phần tài liệu về Cao Thành Tùng đưa tới Bắc Kinh.
Về cơ bản, nếu không có Hạ Tưởng ngay từ đầu khuyên bảo Lý Đinh Sơn theo con đường chính trị, Sử lão cũng sẽ không nể tình, ở thời khắc mấu chốt ra tay trợ giúp ông ta, khiến ông ta ngồi ổn định ở vị trí thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh. Từ đầu đến cuối, bóng dáng Hạ Tưởng có ở khắp mọi nơi.
Mà Hạ Tưởng lại chưa từng có kể công, kiêu ngạo, yêu cầu ông ta chuyện gì. Ngay cả việc Hạ Tưởng bị Thôi Hướng điều đến văn phòng Tỉnh ủy, bị cố ý chèn ép và để đó không trọng dụng, hắn chưa từng có nói với mình một câu oán giận. Thực ra Tống Triêu Độ cảm thấy đôi khi đối với Hạ Tưởng mà nói, những gì ông ta làm được thật không đủ.
Hạ Tưởng đối với việc Lý Đinh Sơn và Mã Vạn Chính đề cao quả thật hơi kinh sợ, dù sao ngay trước mặt phần đông lãnh đạo, như vậy khiến hắn ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cũng may Tống Triêu Độ thay hắn giải vây, Tống Triêu Độ đứng lên nói:
– Mọi người cùng nhau kính Tiểu Hạ một ly, chú rể hôm nay chính là người quan trọng nhất. Chúng ta có thể cùng ngồi một chỗ, thứ nhất là vì hôn lễ của Tiểu Hạ, thứ hai cũng là vì cậu ấy biết đối nhân xử thế, cậu ấy rất quan trọng đối với chúng ta, vì thế chúng ta vì cậu ấy mà động viên một chút.
Mọi người cùng nhau đứng dậy, kính Hạ Tưởng một ly. Hạ Tưởng lần đầu tiên bị nhiều cán bộ cấp quan trọng kính rượu như vậy, mà trong người đã thấy có men say, hơn nữa lãnh đạo đã mời rượu hắn dám không uống sao ? Cuối cùng vì thật sự đã say quá nên ngã xuống bàn rượu.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, phát hiện Tào Thù Lê nằm ở bên người hắn, trừng đôi mắt mở to rồi tò mò nhìn, nhìn không chớp mắt với hắn. Cô mặc áo ngủ, dáng người phập phồng, nằm nghiêng nghiêng ở trên giường cách Hạ Tưởng một đoạn, trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào.
– Em cười cái gì ?
Hạ Tưởng bóp đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Say rượu khi tỉnh mới biết bị đau đầu, không uống say thì sao mà biết. Hắn nghiêng người, còn chưa kịp nói gì. Cô bé đã để một chén nước trong tay hắn.
Hạ Tưởng uống một ngụm, bỗng nhiên chán nản nói:
– Thật đáng tiếc, trong đời người chỉ có một đại hỷ sự chính là trong một đêm động phòng hoa chúc, anh không ngờ lại say quá đến nỗi bất tỉnh, thật là quá thất bại.
Cô bé biết Hạ Tưởng muốn nói cái gì, cười khúc khích:
– Vừa lúc, em tránh được một đêm, đỡ phải bị anh quấy rầy.
Hạ Tưởng nhìn nhìn thời gian, mới có tám giờ sáng, liền đột nhiên nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới, đem cô bé đặt ở dưới thân, nhe răng cười độc ác nói:
– Trời còn sớm, hiện tại anh đem em tử hình ngay tại chỗ vẫn còn kịp.
Cô bé hoảng sợ, vội vàng hai tay ôm ngực nhỏ giọng hô:
– Anh tha cho em đi.
Hạ Tưởng bị vướng tay còn chưa kịp tiến thêm một bước nữa, chợt nghe thấy bên ngoài có người nói vào:
– Hai đứa thức dậy đi, cô dâu chú rể mới cưới không thể ở trên giường mãi thế được.
Được rồi, lại không có cơ hội rồi, Hạ Tưởng từ trên người cô bé xuống dưới, vẫn chưa hết ý mà nhìn cô vài lần. Cô bé rụt rè mà an ủi hắn nói:
– Đừng nhìn em thế, sớm muộn gì cũng là của anh, lại chạy không được, nóng vội là không ăn được đậu phụ nóng đâu.
Rốt cục cũng có một câu được hiểu như là cử chỉ phong tình. Hạ Tưởng thiếu chút nữa đã lệ nóng lưng tròng. Thật không dễ dàng, đã hơn một năm truyền dạy về một phương diện nào đó với cô… vậy mà chỉ mới khai phá cho cô nhận rõ được quan hệ giới tính, cũng cố gắng lắm mới dạo chơi được một chút trên hai ngọn núi của cô. Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết, một người phụ nữ chưa từng trải qua người đàn ông, sẽ không hiểu được làm thế nào để có được sự hấp dẫn, khiêu khích để quyến rũ đàn ông. Nhưng Hạ Tưởng cũng muốn trước tiên khiến cô bé có một chút hiểu biết về những kiến thức phổ thông nhất và đề cao nó. Là người vợ ở chung với hắn sớm chiều, cũng phải hiểu biết một số phương diện thực tế mới được.
Bởi vì uống say nên Hạ Tưởng và Tào Thù Lê tối hôm qua không quay về phòng tân hôn mà ở lại Tào gia. Buổi sáng mọi người trong nhà cùng nhau nếm qua điểm tâm, liền dự định sẽ đi khu nhà Đông Long thăm hỏi vợ chồng Hạ Thiên Thành và Hạ An, Hứa Ninh.
Ngày hôm qua Hạ Tưởng ở hôn lễ đã thay đổi cách xưng hô gọi bác Tào và cô Vương là bố và mẹ, tuy nhiên khi mở miệng vẫn là chưa gọi quen nên vẫn gọi sai. Tào Vĩnh Quốc không nói gì, Vương Vu Phân hơi không vui mà nói:
– Mẹ nuôi dưỡng con gái nhiều năm như vậy giờ gả cho con, Tiểu Hạ, con kêu một tiếng mẹ thấy khó khăn quá sao, nếu không gọi được thì không cần cố gắng như vậy.
– Mẹ, giọng mẹ sao nghiêm khắc thế, mẹ nói chuyện không thể nhẹ nhàng chút sao ?
Tào Thù Lê thấy không vui liền nói một câu.
Vương Vu Phân không thể không tức giận, mới kết hôn đã quên mẹ rồi. Con gái đúng là nuôi không mà, đang muốn phê bình Tào Thù Lê thêm mấy câu, thì Tào Thù Quân nói:
– Mẹ, thái độ của mẹ có chút vấn đề nhé. Từ xưa đến nay, một người con rể tương đương với một nửa con trai, nửa con trai đấy, mẹ có hiểu ý không ? Chính là mẹ đối với anh ấy tốt một chút, anh ấy sẽ hiếu kính với mẹ vài phần. Mẹ đối với anh ý không tốt, anh ấy sẽ đối với con gái của mẹ không tốt. Cho nên từ trước tới nay, mẹ vợ thông minh thì đều đối xử với con rể dịu dàng, săn sóc, nói chuyện cũng phải khách khí một chút, nếu không con rể sẽ thấy bị tổn thương, cuối cùng bị tổn thương chính là vật báu của mẹ – con gái mẹ đấy.
– Con học ở đâu cái kiểu nói đường ngang ngõ tắt vậy ?
Vương Vu Phân càng tức giận, tuy nhiên lửa giận chuyển dời đến Tào Thù Quân
– Mẹ chỉ là thuận miệng mà nói với Tiểu Hạ, chỉ đùa một chút. Hai chị em các con tốt thật, kẻ xướng người hoạ, giúp đỡ người ngoài nói mẹ mình, thật sự là không nên nuôi các con mà.
Tào Thù Quân nhìn Hạ Tưởng nháy mắt, lại nhìn Vương Vu Phân với vẻ kiêu ngạo:
– Còn sẽ còn học nhiều cái nữa cơ ạ ? Một việc nhỏ tự mình có thể cân nhắc. Mẹ, mẹ còn nói như vậy nữa, con và chị sẽ đứng về phía anh rể, chứng minh anh rể rất được lòng người. Anh rể là người ngoài sao ? Mẹ đã xem anh rể trở thành người ngoài, lại còn muốn người ta gọi là mẹ, đây là đạo lý gì vậy ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |