Ngô Tài Giang cũng không ngốc, cũng có thể nhìn ra Liên Nhược Hạm có tình cảm đối với Hạ Tưởng, ngẫm nghĩ một chút vẫn nên nhắc nhở cô một câu:
– Hạ Tưởng là một người không tồi, nhưng có điều cậu ấy có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, và chủ yếu chính là cậu ấy đã đính hôn.
– Đúng là anh ấy chẳng những đã đính hôn mà đến Tết Nguyên đán sẽ kết hôn. Nhưng việc anh ấy đính hôn và kết hôn thì có quan hệ gì đến việc cháu giúp anh ấy ? Anh ấy đã từng giúp Tập đoàn Viễn Cảnh, về sau có thể trở thành trợ thủ của Ngô gia. Hiện tại anh ấy quan hệ với cả Khâu gia và Mai gia không tồi, cháu là vì nghĩ đến lợi ích của gia tộc, chú không nên suy nghĩ linh tinh.
Liên Nhược Hạm bỗng nhiên nhớ tới việc Ngô Tài Giang ở sau lưng phá rối đã làm cho Hạ Tưởng bị giữ vài ngày, khiến cô cũng phải đi tới nước Mỹ. Mặc dù cuối cùng Hạ Tưởng và cô đều trong họa gặp phúc, nhưng trong lòng cô vẫn thấy tức giận bất bình, chỉ vì Ngô Tài Giang hấp tấp mà tâm sinh bất mãn, mượn cơ hội liền phát ra.
Ngô Tài Giang hiểu tính cách của Liên Nhược Hạm, biết cô bé ngay cả lời ba nói cũng không nghe, lời nói của chình mình đối với cô bé lại càng không có uy lực gì, liền lắc đầu cười:
– Nhược Hạm, chú chỉ quan tâm đến cháu, chú cam đoan với cháu về sau sẽ không tham gia vào chuyện cá nhân của cháu. Cháu yêu thế nào, bị áp lực thế nào cũng kệ cháu, dù sao cháu cũng có một con mắt tinh tường, lại có năng lực có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng nếu tên của Hạ Tưởng được ông cụ biết đến, tính tình ông thế nào thì cháu cũng biết, chú cũng không ngăn được đâu.
– Chú không cần lo, có vấn đề gì cháu sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần chú đồng ý không nói chuyện này với ông cụ, nếu không cháu sẽ có cách làm Hạ Tưởng trợ giúp Mai gia và Khâu gia, sẽ đối đầu với Ngô gia ! Nói vậy chắc chú cũng hiểu được, gần đây Mai gia và Khâu gia thế lực tăng lên rất nhanh, hơn nữa Mai gia và Khâu gia đều thích Hạ Tưởng. Đừng buộc anh ấy phải đi theo hướng đối đầu với Ngô gia !
Liên Nhược Hạm bỗng nhiên kiên cường đứng lên, đối đầu với Ngô Tài Giang gay gắt.
Ngô Tài Giang không có cách nào nói với Liên Nhược Hạm, đành phải miễn cưỡng cười với Nhược Hạm,
– Cháu đối với chú như vậy để làm gì ? Đúng là trước kia chú đã sai thật là xin lỗi Hạ Tưởng, nhưng thực sự đó chỉ là hiểu lầm, hơn nữa mọi việc cũng đã qua, làm người phải nhìn vào chuyện tương lai, không nên nhìn mãi chuyện quá khứ như vậy. Hiện tại chú đối với Hạ Tưởng không có ác ý, chỉ muốn nhắc nhở cháu phải chú ý, đừng cho ông cụ biết chuyện này. Được rồi, chú sẽ không nói nhiều nữa, cháu chừng nào muốn quay về Bắc Kinh thì tới tìm chú, chú bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cháu.
Sau đó, Ngô Tài Giang lại muốn nghe ý kiến của Liên Nhược Hạm liền nói:
– Nếu điều Hạ Tưởng đến Bộ Ngoại thương cháu thấy thế nào ? Nghe nói cậu ấy rất có khả năng kinh doanh, ở Bộ Ngoại thương hẳn là có đất dụng võ.
Liên Nhược Hạm từ chối cho ý kiến, lúc cô đi rồi, Ngô Tài Giang tự giễu mà cười cười, tự nói:
– Chú sợ cháu gái thật, có ý tứ lắm. Tuy nhiên Nhược Hạm quả thật có cá tính, Nhị ca của ta không biết đi đến bao giờ mới quay về Bắc Kinh một chuyến, dường như anh ấy đã lâu không gặp ông cụ.
Điều khiến Ngô Tài Giang và Liên Nhược Hạm đều thật không ngờ chính là sau khi Ngô Tài Giang ra mặt nói với Bộ trưởng Bộ Ngoại thương Dịch Hướng Sư, mà Dịch Hướng Sư lại là người của Ngô gia, nghe tới việc điều động một cán bộ cấp Cục đến Bộ Ngoại thương cũng không có ý kiến gì, liền lập tức tỏ ý thực hiện ngay. Nhưng y khi chọn thời gian, vẫn còn suy nghĩ một chút. Bởi vì y nghe được tin Hạ Tưởng sắp sửa được điều tới Tỉnh ủy tỉnh Yến, liền đặc biệt chú ý đến ngày Hạ Tưởng tới đó. Thông qua một số người làm ở Tỉnh ủy Tỉnh Yến được biết chính xác thời gian Hạ Tưởng sẽ đi làm, liền ngay trong ngày đầu tiên Hạ Tưởng đi làm, ra công hàm thuyên chuyển công tác.
Làm như vậy chính là muốn làm khó Diệp Thạch Sinh, bởi vì năm đó y và Diệp Thạch Sinh có mối bất hòa. Dịch Hướng Sư vẫn cảm thấy ký ức đó còn rất mới, về sau khi làm việc vài lần với Diệp Thạch Sinh, đều nhớ đến lần cố tình làm ông ta khó xử mà nhớ mãi không quên. Hiện nay có một cơ hội tốt như vậy nếu không mượn cơ hội này thể hiện một chút, thì không phải là Dịch Hướng Sư
Thực ra Dịch Hướng Sư cũng không muốn đánh thẳng vào mặt Diệp Thạch Sinh, việc điều một cán bộ cấp Cục đi làm sao Diệp Thạch Sinh chấp nhận được. Y cũng muốn mượn cơ hội này thử Diệp Thạch Sinh một chút, xem có phải năm đó đã tính toán quá chi li với Diệp Thạch Sinh không. Vốn Diệp Thạch Sinh không nghĩ nhiều lắm, ai ngờ lại có Thôi Hướng ở dưới nhắc nhở, đã nghĩ ra dụng ý của Dịch Hướng Sư.
Kết quả trái ngược lại, trong sự ngẫu nhiên, rất nhiều người đứng sau màn đẩy qua đá lại, bởi vì nhiều người xuất phát từ chuyện bất đồng quan điểm mà làm cho mọi chuyện lệch lạc, nên tạo thành cục diện như thế này. Dù là Liên Nhược Hạm hay Ngô Tài Giang hay rất nhiều người khác, tất cả đều không tưởng tượng nổi thế cục lại giằng co như vậy.
Ngô Tài Giang không ngờ lại nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm. Đang buồn bực nghĩ rằng cô rất muốn điều Hạ Tưởng đến các bộ và ủy ban trung ương, còn chưa kịp nói chuyện gì, đã chợt nghe Liên Nhược Hạm nói:
– Chú ạ, Hạ Tưởng không muốn tới Bắc Kinh, mà cháu suy nghĩ một chút, cảm thấy hay là không đi thì tốt hơn, chuyện này dừng lại ở đây có được không ạ ?
Đầu tiên Ngô Tài Giang rất sửng sốt, lập tức không giữ được bình tĩnh liền nói:
– Nhược Hạm, công hàm thuyên chuyển công tác đã gửi đi, nói thu lại được là thu lại được sao, cháu tưởng là trò đùa à, chú nghe Bộ trưởng Dịch nói, Tỉnh ủy không để người đi. Ý Bộ trưởng Dịch là không để người đi thì ông ấy sẽ tạo áp lực khiến Diệp Thạch Sinh cảm thấy Ngô gia không phải là không có năng lực chèn ép y. Nếu ngay cả Diệp Thạch Sinh cũng không nể mặt Bộ Ngoại thương, chẳng phải là càng khiến một số tỉnh lớn ở phía Nam lại càng lên giọng khi nói chuyện sao ?
Ngô Tài Giang không phải thuận miệng mới nói như vậy, mà quả thật là có một số tỉnh lớn đối với chính sách của các bộ và ủy ban trung ương bằng mặt nhưng không bằng lòng, thậm chí còn công khai làm trái lại khiến Ngô Tài Giang rất tức giận. Trước đó không lâu Bộ Ngoại thương ở một hội nghị đã chỉ ra tỉnh Mỗ ở phương Nam có cơ cấu kinh tế không phù hợp. Kết quả là tỉnh Mỗ lập tức tổ chức một hội nghị, lên giọng tuyên bố sách lược kinh tế của bọn họ là chính xác và hiệu quả cho nên mới có thành tựu kinh thế như hiện nay. Điều này lại càng làm cho Dịch Hướng Sư càng giận dữ, đến Quốc vụ viện tìm Phó Thủ tướng để báo cáo.
Tuy rằng việc này sau đó cũng không giải quyết được gì nhưng cũng vẫn khiến trong lòng Ngô Tài Giang khó chịu, bởi vì tỉnh Mỗ ở phương Nam là thế lực của Khâu gia, mà lần này y muốn Dịch Hướng Sư điều nhân sự ở tỉnh Yến cũng là cảm thấy Diệp Thạch Sinh không đủ mạnh mẽ, cứng rắn, hẳn sẽ không nói gì. Không nghĩ rằng Diệp Thạch Sinh cũng cứng rắn thế, mạnh mẽ mà từ chối. Nếu bình thường, khi Tỉnh ủy từ chối công hàm thuyên chuyển công tác thì cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng đúng lúc này lại không đồng ý, thứ nhất là vì có Dịch Hướng Sư ở trong đó, thứ hai là gần đây Ngô Tài Giang cũng đang khó chịu với Khâu gia, các tỉnh lớn đối với các bộ và ủy ban trung ương không hề kính trọng, thái độ lại cực kỳ bất mãn. Biểu hiện rất bình thường của Diệp Thạch Sinh giờ lại trở thành hành vi quá ngạo mạn trong mắt Ngô Tài Giang.
Việc điều động Hạ Tưởng chỉ là việc nhỏ, nhưng Dịch Hướng Sư cũng muốn thử một lần xem thế nào, nhưng Thôi Hướng lại ở giữa chơi xỏ. Bởi vì Ngô Tài Giang có bất mãn với Khâu gia, do đó lại giận chó đánh mèo sang Diệp Thạch Sinh, mà biến tình hình thành rối ren, phức tạp.
Liên Nhược Hạm và Ngô Tài Giang nói chuyện điện thoại gần nửa ngày, cuối cùng không biết làm sao đành nói với Hạ Tưởng:
– Không thu được tay lại rồi, Bộ trưởng Dịch và Bí thư Diệp từng có bất hòa, ông ấy gửi công hàm thuyên chuyển công tác vào đúng thời gian như vậy, khiến người ta cảm thấy bị đả kích quá mạnh. Bí thư Diệp lại quá nhạy cảm, còn nữa Ngô gia cũng có ý mượn cơ hội này gõ đầu tỉnh Yến một chút, trò chơi lớn sắp bắt đầu, anh vô tình lại thành mồi lửa.
Tuy rằng Hạ Tưởng không biết rõ chân tướng mọi việc, nhưng nghĩ trước nghĩ sau rồi Liên Nhược Hạm lại nói tỉ mỉ chuyện tỉnh Mỗ ở phương Nam đối đầu với Bộ Ngoại thương, mà tỉnh Mỗ lại là thế lực của Khâu gia. Hắn cũng có thể mơ hồ nhận ra đầu đuôi sự việc, không khỏi mỉm cười:
– Một cán bộ nhỏ cấp Cục được điều động mà lại kinh động đến cả Bộ trưởng và Bí thư Tỉnh ủy, còn khiến các bộ và ủy ban trung ương bất hòa với tỉnh Yến. Dường như là việc điều anh tới Tỉnh Yến, Phó Bí thư Thôi đã đi một nước cờ dở rồi.
Liên Nhược Hạm lo lắng không yên tâm chút nào sợ Hạ Tưởng gặp tai bay vạ gió liền nói:
– Anh không sợ cuối cùng lại trở thành vật hi sinh sao ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |