Trong mắt Tiền Cẩm Tùng lóe lên một tia sáng, có thể thấy ông ta rất tâm đắc với ý tưởng đường sắt chuyên dụng nối thẳng sang cảng Hoàng Hoa của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hơi ngượng ngùng. Hắn chẳng qua chỉ là mạo danh tâm huyết của thế hệ chuyên gia đời sau mà nói ra sớm trước vài năm.
Nhưng nếu quả thực có thể kiến nghị về đường sắt trước vài năm như vậy thì cũng đáng thử một lần.
Có thể khiến nhà máy thép Đan Thành trong cuộc cạnh tranh giá cả sắp tới còn có thể tự bảo vệ được mình.
– Trưởng ban thư ký quá khen rồi ạ, tôi cũng chỉ là nghiên cứu phương pháp của mấy chi nhánh nhà máy khác ở vùng duyên hải mới nghĩ ra ý đó. Thực ra cũng chẳng có gì là sáng tạo, chẳng qua là nghĩ đến trước thiên hạ một bước thôi
Hạ Tưởng vẫn giữ thái độ rất khiêm tốn.
– Đi trước người ta một bước chính là một thương cơ lớn, chậm một bước thì càng dễ bị lạc hậu. Tiểu Hạ, về kiến nghị thi công tuyến đường sắt của cậu, tôi hoàn toàn tán thành. Chỉ cần Đan Thành báo lên tỉnh ủy, ủy ban nhân dân, tôi sẽ ra sức thúc đẩy việc này.
Tiền Cẩm Tùng có chút thâm ý gì đó, liếc nhìn Hạ Tưởng một cái rồi nói:
– Tôi là Chánh văn phòng tỉnh ủy, cậu là trưởng phòng Thông tin mà hầu như chưa bao giờ thấy cậu báo cáo tình hình công việc với tôi cả. Có chút bất hợp tình lý phải không nào?
– Vâng, vâng. Sau này tôi chắc chắn sẽ cố gắng chăm báo cáo lên ngài. Chỉ có điều là Phó Bí thư Thôi hay trực tiếp gọi tôi qua. Lãnh đạo lên tiếng, tôi chẳng nhẽ lại không nghe?
Hạ Tưởng đáp, cũng hàm súc nói ra sự thật Thôi Hướng hay chủ động gọi hắn tới văn phòng.
– Phó Bí thư Thôi còn bảo tôi viết một bài báo cáo tư tưởng cho ông ấy xem, tôi đã viết xong.
– Phó Bí thư Thôi có việc chỉ bảo, đó cũng là sự tôn trọng cậu nên nhất định phải làm cho tốt.
Tiền Cẩm Tùng nói đến đây thì dừng lại. Giữa ông ta và Hạ Tưởng không tùy ý như Tống Triêu Độ với Trần Phong. Có được thu hoạch như hôm nay coi như tạm ổn, mọi việc cứ để dần dần sẽ tới, cũng không gấp được.
– Báo cáo tư tưởng cũng phải đưa cho tôi một bản, nhân tiện thông báo cho Phó Bí thư Thôi một tiếng.
Hạ Tưởng đã hiểu, ý của Tiền Cẩm Tùng là muốn gửi tới Thôi Hướng một tín hiệu, rằng mọi chuyện không cần phải lúc nào cũng phải qua mặt ông ta, ông ta mới là người thực tế lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy đó.
Một bữa ăn mà tới những hơn một tiếng đồng hồ.
Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng đi ra đến sân tỉnh ủy thì chia tay nhau, người đi phía nhà tỉnh ủy, kẻ đi phía dãy nhà chính.
Về đến văn phòng, Hạ Tưởng vừa ngồi xuống thì Dương Thiên Khách gõ cửa bước vào, vẻ mặt tươi cười, trịnh trọng đặt hộp cơm lên bàn Hạ Tưởng, nịnh:
– Trưởng phòng Hạ, hộp cơm của anh tôi để đây, tôi còn lấy nước sôi trụng qua khử bớt độc rồi.
Hạ Tưởng tỏ ra lịch sự, gật đầu nói:
– Làm phiền Phó trưởng phòng Dương quá. Cảm ơn nhé.
Dương Thiên Khách vội vàng xua tay:
– Chuyện nhỏ mà, phiền hà gì.
– Đúng rồi, Trưởng phòng Hạ, quan hệ giữa anh và Trưởng ban thư ký Tiền cũng tốt nhỉ?
Mặc cho giọng điệu có vẻ thăm dò của Dương Thiên Khách, Hạ Tưởng vẫn nghe được, y không chỉ đang hỏi về mối quan hệ giữa mình với Tiền Cẩm Tùng mà còn có khả năng đang có chuyện nhờ vả, liền nói:
– Quan hệ cũng bình thường, không hẳn là thân. Trưởng phòng Dương có chuyện gì thì cứ nói rõ ra. Chuyện gì giúp được thì tôi sẽ ra tay giúp, còn ngoài khả năng thì tôi cũng chịu.
Dương Thiên Khách cười ngượng ngùng, nghe Hạ Tưởng nói vậy cứ nghĩ là Hạ Tưởng khách khí mà từ chối nên không dám nói nữa. Ngần ngừ một lúc y lại nghĩ thử một lần nữa cũng không sao nên cất lời:
– Thằng con tôi cũng đang làm ở văn phòng tỉnh ủy, thuộc phòng quản lí hưu trí. Tôi nhờ người ta xin cho nó về ủy ban thành phố, bên đó cũng đồng ý rồi, nhưng mà bên phòng nhân sự tỉnh ủy thì lại chưa cho người đi. Tôi có nhờ mấy người mà chưa có tác dụng gì cả. Liệu trưởng phòng Hạ có thể nói hộ với Trưởng ban Tiền một câu với lãnh đạo phòng phụ trách cán bộ hưu trí được không? Mấy phòng quản lí hưu trí hay phòng cán bộ sắp về hưu, làm bên mấy chỗ đó vẫn không bằng phòng Tin tức này.
Dương Thiên Khách dựa vào quan hệ mà điều con trai hắn vào ủy ban thành phố thì chắc chắn sẽ được vào chỗ tốt.
Chỉ quan trọng là quan hệ giữa Dương Thiên Khách và phó chánh văn phòng Kế Kiệt khá tốt. Có Kế Kiệt lên tiếng thì phòng nhân sự lẽ nào không cho người đi? Hạ Tưởng liền hỏi:
– Ông nhờ phó chánh văn phòng Kế ra mặt là xong mà?
Dương Thiên Khách lắc đầu thất vọng:
– Trưởng phòng nhân sự chỉ quan tâm đến trưởng ban thư ký Tiền thôi, lời người khác nói không nghe đâu, phó chánh văn phòng Kế cũng có hỏi thăm rồi nhưng ông ta nói là không đúng qui định. Phó chánh văn phòng Kế cũng không có cách nào cả.
Ở nơi đâu cũng có mâu thuẫn, đối lập, Hạ Tưởng cũng rõ ra được một số điều. Dương Thiên Khách và Kế Kiệt có vẻ rất thân cận. Mà Kế Kiệt là người của Thôi Hướng, có khả năng là thường xuyên ra oai nên làm cho một số người bất mãn.
Tiền Cẩm Tùng mặc dù kiêm chức Chánh văn phòng tỉnh ủy, nhưng chắc chắn là không lo được hết, quyền hành giao cho cấp dưới cả. Kế Kiệt vì có Thôi Hướng làm chỗ dựa nên có đất phát triển lớn mạnh.
Nhưng Tiền Cẩm Tùng cũng không hẳn là không nắm chút quyền hành nào trong tay. Phòng nhân sự tập trung bao nhiêu người trong đó.
Lại là tiểu nhân tranh giành nhau, Hạ Tưởng không muốn nhúng tay vào chút nào, định tìm lí do để thoái thác, nhưng thấy Dương Thiên Khách hơn mình vô số tuổi, lại nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của ông ta, nên không khỏi có chút động lòng, thấy thương cảm cho tấm lòng người cha người mẹ. Thôi vậy, giúp ông ta một lần.
– Để tôi xem xem, phải tìm cơ hội đã. Ông đừng có lo quá, không thể vì một chuyện nhỏ thế này mà ra mặt tìm Tiền Cẩm Tùng được. Tôi chỉ có thể nói chờ lúc nào có cơ hội tốt, nói được thì nhân tiện đó tôi sẽ nhắc chuyện này ra là được rồi.
Dương Thiên Khách vốn nghĩ mình từng đắc tội với Hạ Tưởng, nghĩ hắn chắc chắn sẽ không nhận lời giúp. Chẳng qua là vì hiện tại ông ta đã hết cách nên mới dám đánh liều cúi mặt, vì tiền đồ của thằng con trai mà dám mở miệng nhờ vả.
Không ngờ Hạ Tưởng chỉ chần chừ chốc lát rồi nhận lời. Dương Thiên Khách mừng rỡ ra mặt, không biết nói thể nào cho phải, chỉ biết trịnh trọng gật đầu mà nói:
– Cảm ơn trưởng phòng Hạ. Sau này cứ xem mọi hành động của tôi nhé
Nói xong, ông ta quay lưng đi luôn.
Hạ Tưởng cũng không để ý ông ta nói thế là có ý gì nên không biết được rằng mình hảo tâm một lần như vậy đã đã gián tiếp giúp mình vượt qua một khó khăn
Bởi lẽ Kế Kiệt lúc đó đang âm thầm cấu kết với mấy phó chánh văn phòng để đưa ra những điểm nghi ngờ và nhận xét phê bình về đề xuất an toàn thông tin mạng của Hạ Tưởng nhằm chỉ trích Hạ Tưởng đã gây ra bầu không khí căng thẳng, nhưng lại bị Dương Thiên Khách vô tình tiết lộ ra cho Hạ Tưởng biết trước.
Kết quả là Hạ Tưởng đã chuẩn bị đầy đủ một loạt chứng cứ và tài liệu phản bác trong hội nghị, khiến cho Kế Kiệt và nhân viên kĩ thuật phải ngậm miệng và còn làm cho bài phát biểu phê bình được chuẩn bị hoành tráng của Kế Kiệt không còn đất phát huy.
Bài hát đệm đi qua, mới đó đã đến trung tuần tháng ba.
Một cuộc họp của bộ Ngoại thương vừa qua lại đến lượt tiến hành đánh giá kết cấu sản xuất của tỉnh Yến. Cũng lúc đó, những bài viết về bước điều chỉnh mới kết cấu sản nghiệp cũng bắt đầu tạo dựng vị thế.
Không lâu sau đó thì chính thức xác định vào đầu tháng Tư, phó thủ tướng Hà sẽ tiến hành thị sát tỉnh Yến.
Cùng lúc, các hội nghị lớn nhỏ diễn ra không ngừng. Cuộc sống của nhiều thư ký cũng trở nên mất thoải mái, bởi vì dạo này sắc mặt của các lãnh đạo đều không được tốt, rất dễ nổi nóng nên ai cũng phải cẩn thận không thì lại động chạm vào “họng súng”.
Hạ Tưởng cũng gặp phải không ít phiền phức. Đầu tiên là Nghiêm Tiểu Thì kinh doanh mĩ phẩm gặp khó khăn, hàng tiêu thụ rơi vào tình trạng bão hòa, lợi nhuận cùng lúc bắt đầu xuống nên nhờ Hạ Tưởng nghĩ cách giúp.
Hạ Tưởng bảo Nghiêm Tiểu Thỉ cứ bay sang Pari ở một thời gian, rồi đi dạo một lượt khắp các tiệm mĩ phẩm bên đó rồi chắc chắn sẽ tìm ra mục tiêu mới.
Tiếp đến là chuyện của Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm có thai, bụng đã lớn lắm rồi, không ra ngoài tham gia hoạt động được.
Hạ Tưởng cho cô ta sang nước ngoài sinh thì lại không chịu, cuối cùng khuyên can mãi cô ta mới chịu.
Rồi cô lại quấn quýt lấy hắn chuyện đặt tên cho con mà người ta không biết là tên con trai hay con gái. Đặt tên cho bé trai, Hạ Tưởng cũng không được sảnh sỏi lắm. Nghĩ ra được tên nào thì cô đều không vừa lòng, khiến hắn phải nghĩ mãi nhức cả đầu, cuối cùng thì nghĩ ra cái tên Liên Nhược Thiêm.
Vệ Tân và Liên Nhược Hạm tình cảm có vẻ gắn bó. Cô ta nay cũng là sinh viên năm cuối rồi, để cô ta lấy danh nghĩa nhân viên thực tập để đưa Liên Nhược Hạm sang Mĩ chờ sinh.
Liên Nhược Hạm vừa đi khỏi thì Cao lão lại đến tìm Hạ Tưởng, nhờ hắn cho một ý tưởng về hai mảnh đất nhà máy thép và nhà máy dược. Ban đầu tạm cho thành khu nhà ở nhiều tầng, đó cũng là chủ ý của Hạ Tưởng. Vài năm tới, tỉnh Yến qui định không được xây dựng nhà ở nhiều tầng, toàn bộ phải phát triển theo hướng cao tầng hóa.
Nhà ở cao tầng có lợi cũng có cái hại.
Khối kẻ nhiều tiền vẫn thích ở những khu nhà cao tầng có tầng ngầm
Cảm giác không gian rộng rãi, sáng sủa trong tiểu khu có thể nhìn thấy một cách bình thường cả bầu trời, không còn cảm giác tù túng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |