Quan Trường – Quyển 5

Phần 103

Hai nhân viên cảnh sát không làm sao được, đành phải chuẩn bị động thủ. Vừa cầm cuốn sách dày đặt lên tay Hạ Tưởng, liền nghe thấy ở bên ngoài tiếng còi báo động vang lên, bốn năm chiếc xe cảnh sát lao vào trong phân cục, từ trên xuống dưới là một tốp cảnh sát nhân dân, do Lịch Phi cầm đầu, tất cả mọi người đều đi lên lầu, không quản mọi sự ngăn cản mà lao thẳng vào trong phòng thẩm vấn.

– Chúng tôi yêu cầu dự thính.

Lịch Phi đưa ra yêu cầu với Tống Cương.

Tống Cương cười nhạt:

– Các anh có tư cách gì dự thính thẩm vấn của cảnh sát hình sự? Mau đi khỏi, nếu không tôi sẽ tố cáo các anh.

Lịch Phi nửa bước cũng không nhường:

– Không cho dự thính cũng được, chúng tôi sẽ ở bên ngoài trông coi, xem xem có xảy ra chuyện tra vấn ép cung hay không. Nếu như có, chúng tôi sẽ ghi lại, phản ánh tình hình lên cấp trên.

Tống Cương thấy Lịch Phi đuổi không đi, lại trong cùng hệ thống, đánh cũng không đánh được, thực tại là không còn cách nào, đành nói:

– Được, anh bênh vực bọn họ? Đợi đấy, lát nữa đợi điện thoại.

Tống Cương báo cáo tình hình lên Phó cục trưởng cục Công an thành phố Trương Tương, rồi lại báo cáo lên Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lưu Chiến Võ. Trương Tương và Lưu Chiến Võ đều là hậu đài của Trương Quân, nhất là Trương Tương còn là anh em họ của Trương Quân, vừa nghe nói có người gây chuyện ở Dao Trì, không chỉ đập đồ, mà còn đánh người, Trương Tương liền tím mặt tức giận, xuống lệnh cho Tống Cương;

– Cho dù là ai xin giúp, hết thảy không được. Trước tiên cứ giam chúng một đêm rồi tính. Sáng ngày mai tôi sẽ đích thân đi hỏi chuyện này.

Lưu Chiến Võ cũng nhận không ít chỗ tốt của Trương Tương, quan hệ với Trương Tương cũng được coi là không tồi, liền để cho Tống Cương đi làm theo sự phân phó của Trương Tương, xảy ra chuyện do ông ta gánh. Có được sự hứa hẹn từ chính miệng của Phó giám đốc sở Công an và Phó cục trưởng cục Công an thành phố, Tống Cương liền cảm thấy phóng tầm mắt nhìn cả thành phố Yến, cũng không có ai dám cứu mấy người bọn Hạ Tưởng ra nữa, nếu đã rơi vào trong tay y, thì đừng nghĩ chuyện sẽ ra dễ dàng.

Chỉ có điều khiến Tống Cương tức giận đó là, Lịch Phi cứ ì ra không đi, đã khiến ý tưởng của y muốn xử lý bọn người Hạ Tưởng bị tan vỡ. Y không cam tâm, lại gọi điện cho Trương Tương, Trương Tương lấy giọng nghiêm khắc lệnh cho Lịch Phi không được can thiệp vào việc phá án của cảnh sát hình sự, nếu không sẽ gắt gao xét xử đối với hắn, Lịch Phi đồng ý ngoài miệng, buông điện thoại xuống, nói sao cũng không đi, còn giở trò đểu nói:

– Có bản lĩnh thì anh lấy súng mà dí vào đầu tôi, có bản lĩnh thì hãy đem người của đội cảnh sát hình sự đuổi chúng tôi ra ngoài, nếu như xuất hiện sự kiện lớn là đội cảnh sát hình sự và đồn công an đánh nhau, không sao, tôi sẽ cùng anh mất chức!

Tống Cương cũng không biết sức lực của Lịch Phi từ đâu tới, dám không nghe lời của Phó cục trưởng và muốn chống đối với y tới cùng. Y đơn giản ném lại một câu kiên quyết:

– Được, xem như anh có gan, đêm nay ở lại đây gác một đêm, ngày mai tôi sẽ có cách khiến cho bọn họ mở miệng. Tôi không tin, anh còn có thể canh gác suốt mấy ngày mấy đêm! Đợi ngày mai khi sếp Trương tới, có anh càng đẹp.

Lịch Phi không đồng ý mà cười:

– Tôi đã rất đẹp rồi, không cần phải đẹp hơn nữa, nếu không chúng ta so xem ai đẹp trai hơn?

Tống Cương không để ý đến Lịch Phi, tức lồng lộn bỏ đi.

Lịch Phi bên ngoài cắn răng chống đỡ cho Hạ Tưởng, thực tế trong lòng ít nhiều vẫn còn chút thiếu tự tin, vì những hiểu biết của y với Hạ Tưởng chỉ giới hạn bởi Hạ Tưởng là con rể của Tào Vĩnh Quốc, có quan hệ tốt với sếp Tôn là nhân vật số một của cục Công an thành phố, còn có Bí thư Trần rất yêu thích Hạ Tưởng, nhưng hệ thống công an là lãnh đạo vuông góc, nghe nói Tống Cương muốn đày chết Hạ Tưởng, còn trực tiếp vượt cấp báo cáo tình hình thẳng lên tỉnh. Lịch Phi cũng biết trong hệ thống công an có một bộ thủ đoạn, nếu như đem chuyện của Hạ Tưởng nhất định biến việc hãm hại thành tội trạng, lại có thêm lời quan tâm của Tỉnh, lời của Bí thư Trần cũng không chắc lay động được tỉnh, tới lúc đó nên kết thúc như thế nào?

Hạ Tưởng đúng là, làm sao phải gây khó dễ với Tống Đức Đạo? Tống Đức Đạo chỉ là một trưởng phòng của cục Quản lí giám sát dược phẩm, với tính khí của Hạ Tưởng, không đáng cùng hắn va chạm, cũng không đến mức vì chuyện nhỏ mà đánh cho đầu rơi máu chảy, rốt cuộc là sai chỗ nào?

Tuy nhiên Lịch Phi suy đi nghĩ lại một hồi, nghĩ đến thủ đoạn mây mưa thất thường lần trước của Hạ Tưởng, trong lòng liền có thêm phần tin tưởng. Lại nghĩ đến sự phó thác của Hạ Tưởng với y, chính là trông cậy y có thể giúp mấy người bọn họ cả đêm không bị đánh, được rồi, chính là chuyện của một đêm, xem ngày mai còn có biến cố gì xuất hiện. Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, cậu đừng khiến tôi thất vọng mới tốt, tiền đồ của tôi đã giao toàn bộ vào tay cậu rồi.

Ý nghĩ của Hạ Tưởng, Lịch Phi hiển nhiên không rõ ràng. Nếu chỉ là vì Phượng Mỹ Mỹ bị Tống Đức Đạo đùa giỡn, Hạ Tưởng có lẽ không làm rùm beng, chỉ cần đem Tống Đức Đạo đánh một trận, sau đó thung dung thoát thân.

Hắn muốn rời khỏi hiện trường, không bị Tống Cương bắt được, có thể nói dễ như trở bàn tay. Sỡ dĩ cố ý đợi Tống Cương đến, chính là muốn nhân cơ hội này, đem cha con Tống gia bắt luôn một mẻ.

Vào khoảnh khắc lại nhìn thấy Tống Đức Đạo, Hạ Tưởng đã thay đổi chủ ý, quyết định phải tóm được Tống Đức Đạo. Không chỉ là vì trả ân oán đời trước, mà là khuôn mặt của Tống Đức Đạo khiến hắn bừng tỉnh mà nhận ra. Cho dù cả đời này Tống Đức Đạo không còn cơ hội để hại hắn phá sản, gã cũng sẽ đi phá hoại người khác. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó lường, đối với đồ mạt hạng như Tống Đức Đạo, thì nên cho gã ngã ngựa, phải xử lí gã ra khỏi đội ngũ cán bộ. Nếu không thì nhân dân bất hạnh, quốc gia bất hạnh.

Còn có con trai gã là Tống Cương, vừa đến liền rút súng đối phó người, có thể thấy cũng không phải là người tốt gì, đã để hắn gặp phải rồi, không thu dọn được bọn chúng, cũng chính là dung túng cho kẻ xấu. Hạ Tưởng đã tương kế tựu kế, quyết định bắt bọn chúng xử trảm

Dùng phương pháp bình thường xử cha con Tống gia, không chỉ tốn thời gian công sức, còn dễ bị đồng lõa được lợi của bọn họ bênh vực, Hạ Tưởng đành chịu nhịn ăn chực nằm chờ một đêm, dùng kế mượn dao giết người xử lý cha con Tống gia. Cũng là kế tốc chiến tốc thắng, để đồng lõa lợi ích của bọn họ không kịp ra tay bảo vệ, thì mọi việc đã được quyết định rồi.

Đương nhiên, Hạ Tưởng không phải là người lỗ mãng, đem sự an nguy của mấy người bọn họ phó thác hết lên người Lịch Phi. Hắn không phải không tin Lịch Phi không dốc sức, mà là không khẳng định Lịch Phi có thể ngăn được áp lực hay không. Lúc ở Dao Trì, trước khi để Lịch Phi hộ tống Phượng Mỹ Mỹ và Gia Gia về, Hạ Tưởng đã âm thầm nói với Phượng Mỹ Mỹ, để hắn gọi điện cho Phương Cách nói rõ tình hình, để Phương Cách tùy cơ mà hành động.

Phượng Mỹ Mỹ và Phương Cách là chỗ quen biết cũ, tự nhiên có điện thoại của Phương Cách, ngay lập tức gọi cho Phương Cách. Phương Cách và Hạ Tưởng ở cùng nhau lâu rồi, cũng hiểu rõ hàm ý tùy cơ mà hành động của Hạ Tưởng, cũng biết tạm thời do Lịch Phi ra mặt nếu có thể giữ cho Hạ Tưởng bình an vô sự. Y sẽ không lộ diện nữa. Y âm thầm tìm hai phóng viên của tòa báo quen biết, nấp bên ngoài đại đội cảnh sát hình sự, chỉ cần khi Lịch Phi không thể đẩy lùi được áp lực, thì y sẽ thay thế.

Một đêm vô sự, Lịch Phi đã đứng vững trước áp lực, thực sự là một đêm không ngủ. Phương Cách thấy Lịch Phi xem như làm hết phận sự, liền lập tức rời đi, bởi vì y còn phải đi làm, còn phải phối hợp với kế hoạch của Hạ Tưởng.

Trời sáng, Lịch Phi cố gắng chống đỡ một đêm không ngủ, cũng có chút không chống nổi, một mùa đông khắc nghiệt, trời lạnh đến đóng băng, y bị lạnh đến phát ốm, liền muốn vào trong phòng sưởi ấm, dù sao trên xe cũng đủ ấm nhưng không được thoải mái. Không ngờ Tống Cương vì nguyên nhân y che chở cho Hạ Tưởng, đã không cho y vào trong, tức giận đến khiến Lịch Phi phát cười:

– Thật nhỏ mọn, một chút rộng lượng cũng không có.

Tống Cương đang lúc tức giận mà không phát ra được, bị Lịch Phi châm chút lửa giận, mắng tới:

– Con mẹ mày đứng nói mà không đau lưng, cứ thử cha mày bị người ta đánh, xem mày còn có thể giữ được tính khí hay không?

Lịch Phi lạnh lùng cười:

– Cha tôi tự tôn tự trọng, không bao giờ đi trung tâm tắm hơi để tiêu dùng tiền của công, cũng không bao giờ ở đại sảnh kéo áo đàn bà, càng không bao giờ kéo áo những cô gái trạc tuổi con gái mình.

– Mày……

Tống Cương giơ tay vừa muốn rút súng, cùng với tiếng hô ‘phần phật’ của những cảnh sát nhân dân đi cùng Lịch Phi tất cả từ trên xe bước xuống, mười mấy người mấy chục đôi mắt răm rắp nhìn lại. Trước mắt bao người, cánh tay của Tống Cương từ hông thu về, hừ lạnh một tiếng, nói:

– Mày có bản lĩnh thì chờ đấy, lát nữa sếp Trương tới, tao xem mày sẽ có kết cục như thế nào.

Lịch Phi vẫn cứ mạnh miệng nói:

– Tôi lại muốn xem, cuối cùng anh giải thích như thế nào.

Trong lòng lại nghĩ, đại ca Hạ Tưởng, anh rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì chưa, lát nữa sếp Trương tới, tôi thật sự chống không nổi nữa rồi. Có cần phải nói cho Tôn An không? Trong lòng Lịch Phi cân nhắc, cuối cùng vẫn không kìm nổi mà gọi một cuộc điện thoại.

Vừa qua chín giờ, Tống Cương liền nhận được điện thoại của Tưởng Ngọc Hàm trưởng phân cục phía Nam, để tìm hiểu tình hình từ y. Tống Cương báo cáo chi tiết tình hình công việc với Tưởng Ngọc Hàm, miêu tả đám người của Hạ Tưởng thành cố ý gây loạn, một đám lưu manh đánh, đập, cướp, hơn nữa còn có dụng ý xấu đánh thương người, hành vi tích trữ chất gây nghiện.

Tưởng Ngọc Hàm trầm ngâm một lát mới nói:

– Lấy hết khả năng mà xử lý mềm mỏng một chút, tốt nhất có thể che dấu cho qua. Tôn An vừa hỏi tôi chuyện này.

Tôn An là con trai của sếp Tôn nhân vật số một của cục Công an thành phố, Tống Cương tự nhiên hiểu rõ, y liền cảm thấy kinh ngạc trong lòng.

Nếu là lúc thường, y khẳng định sẽ nể mặt Tôn An. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ là cha bị đánh, Dao Trì bị đập nát, Trương Quân cũng bị làm mất mặt ngay tại chỗ, nỗi uất này bất luận là thế nào cũng nuốt không trôi. Huống hồ Phó cục trưởng cục Công an thành phố Trương Tương và Phó giám đốc sở Lưu Chiến Võ đều là hậu đài của Trương Quân, cho dù y có thể nhịn sự bị sỉ nhục vì cha bị đánh một trận, Trương Quân cũng không đồng ý!

Tống Cương liền nói:

– Sếp Tưởng, chuyện này đã kinh động đến sếp Trương và sếp Lưu. Họ đều chia nhau chỉ thị muốn nghiêm trị không tha, gần đây thành phố có hành động diệt gian trừ ác chuyên nghiệp, chuyện này, tôi muốn coi là trọng điểm để nắm bắt, xin sếp Tưởng chỉ thị.

Tưởng Ngọc Hàm suy nghĩ, Tôn An tuy là con trai của sếp Tôn, nhưng giọng điệu của gã trong điện thoại cũng không cấp thiết, chính là ý tùy miệng mà hỏi đến một chút. Nếu như là người bạn quan trọng, Tôn An hẳn phải lộ diện mới đúng. Cân nhắc nặng nhẹ một chút, Tưởng Ngọc Hàm quyết định buông tay:

– Một khi đã như vậy, cậu xem thế nào mà làm nhé.

Sau khi việc đã xảy ra, Tưởng Ngọc Hàm vì câu nói này mà hối hận mấy năm, vì nguyên nhân gã không kiên trì, đánh mất cơ hội tốt kết giao với Hạ Tưởng!

Tống Cương bây giờ một lòng ung dung có thể đem án của Hạ Tưởng biến thành tội trạng, có được sự giúp đỡ của phân cục, lại có sự cho phép của Phó cục trưởng cục Công an thành phố, cùng với sự thỏa thuận ngầm của Phó giám đốc sở, toàn bộ hệ thống công an ai muốn xuất diện để nói tình lý cũng không cần phải quản nữa, cho dù Tôn An tự mình lộ diện cũng không được, trừ phi sếp Tôn trực tiếp gọi điện tới. Nhưng sếp Tôn thân phận tự cao, sao có thể vì một chuyện nhỏ như thế này mà ra mặt? Hơn nữa Hạ Tưởng cũng không có sĩ diện lớn như vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạ Thiên – Quyển 4
0 Mạnh Kiến Nghiệp nhìn bộ ngực muốn nứt toác ra khỏi áo của Lãnh Băng Băng rồi nuốt nước miếng, sau đó hắn mỉm cười: Lãnh tiểu thư, vốn thủ tục không có vấn đề gì, nhưng thăm tù phải có quy định. Là thế này, chỉ có thân thuộc mới có thể thăm tù, không biết chị có quan hệ gì với Hạ Vân Sơn. Tôi là con gái của ông ấy. Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, lúc này nàng cũng không còn do dự. Tối qua Lãnh Băng Băng nhìn hình mẹ cả đêm, nàng suy nghĩ cả buổi tối, cuối cùng cũng đưa ra quyết định này. Nàng phải dùng thân phận...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lục Thiếu Du – Quyển 32
0 Thân hình tiểu Long lảo đảo thối lui, nhưng ánh mắt mỉm cười, giống như không xảy ra chuyện gì. Ngao! Tiểu Long vừa ổn định thân hình, tiếp theo liền hóa thành bản thể, trên lưng mang theo Huyền Vũ thần xác lẫn uy áp cuồn cuộn, phá hủy không gian vỡ áp về hướng Huyết Kiếm. Nghiệt súc! Huyết Kiếm oán hận hừ một tiếng, bị bức bách thi triển thần khí huyết kiếm sau lưng, từng đạo kiếm quang lướt ra dây dưa với tiểu Long, căn bản không thể nhúng tay vào cuộc chiến giữa Nam thúc cùng Nghiêm Đỉnh. Bạch Linh thoáng do dự nhưng vẫn chưa đi hỗ trợ, chủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Nữ siêu anh hùng - Tác giả The Kid
My là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, hiền lành. Cô đang học trong trường đại học. Ở trong trường, cô nổi tiếng là một cô gái học giỏi nhưng tính cách khờ khạo, ngây thơ. Khi cô đeo mắt kính vào nhìn mặt cô ngố hơn bình thường. Bạn bè trong trường có người quý My, nhưng cũng có người không ưa My. My chơi thân với Trọng một chàng trai tốt bụng, hiền lành. Hai người thường hay giúp đỡ nhau trong học tập, rồi đi chơi, đi ăn. Chơi thân với nhau nên dần dần My và Trọng nảy sinh tình cảm với nhau. Mọi người không biết rằng My chính là nữ siêu anh...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng