– Xin hỏi, anh là Hạ Tưởng phải không?
Hạ Tưởng sửng sốt, người nào mà khí thế như vậy? Nói chuyện cứng đanh đanh, hơn nữa thái độ rất cứng nhắc. Cho dù có chút không hài lòng, hắn vẫn gật đầu nói:
– Là tôi đây, xin hỏi các anh có chuyện gì quan trọng sao?
Mấy người nghe thấy liền thay đổi nét mặt, ai ai cũng vẻ mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói:
– Xin chào anh Hạ Tưởng, chúng tôi nhận sự ủy thác của một người đến tặng quà Tết cho anh.
Nói chuyện giống như trò ảo thuật, mấy người quay người và nhấc một cái thùng ở phía sau lên, không nói một lời mà mang vào trong cửa.
Hạ Tưởng vẫn chưa hỏi rõ là chuyện gì, mấy người đã rất nhanh nhẹn mà đặt đồ xuống, để lại một tấm phiếu rồi đi luôn. Hạ Tưởng vẻ mặt bất đắc dĩ, món quà này đưa tới, lúc đầu khiến người ta giật mình, sau đó khiến người ta kinh ngạc, ai lại có sáng ýnhư thế?
Trên tấm phiếu có ghi mấy chữ:
– Món hàng Tết nho nhỏ không bằng kính ý……Lão Tặc.
Biệt hiệu của Phùng Húc Quang là Lão Tặc!
Hạ Tưởng bật cười khanh khách, Phùng Húc Quang sao mà còn muốn làm cái trò đột nhiên tập kích như thế này, còn mang đến sáng kiến tốc độ người đi tặng quà bắt ép, chỉ có gã ta. Cười cười, Hạ Tưởng liền gọi điện cho Phùng Húc Quang, cười mắng vài câu.
Khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng nhất là, tuy quan hệ hiện tại giữa hắn và Mã Vạn Chinh không nóng không lạnh, nhưng tình cảm giữa hắn và Phùng Húc Quang một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Kiểm lại một chút món hàng Tết mà Phùng Húc Quang gửi tới, thứ nên có đều có, không nên có cũng có, vội vàng gọi điện cho Tào Thù Quân, bảo y không phải mua thêm đồ gì nữa, nếu không ăn không hết sẽ rất lãng phí.
Điện thoại của Hạ Tưởng cũng vừa hợp với ý của Tào Thù Quân, hắn từ chối thì đã bất nhã liền đem toàn bộ năm ngàn cho đi. Hạ Tưởng cũng không nói nhiều, thân là anh rể, sự quan tâm của hắn đối với Tào Thù Quân quả thực là không đủ, cũng rất ít khi cho y tiền tiêu vặt, coi như tiền mừng tuổi năm mới là được rồi.
Khiến Hạ Tưởng không thể ngờ tới đó là, món quà Tết của Phùng Húc Quang đã mở ra một sự khởi đầu tốt, hắn vừa nói với Tào Thù Lê vài câu, đã bắt đầu có người nườm nượp không ngớt mà đến biếu quà.
Đầu tiên là Chung Nghĩa Bình. Chung Nghĩa Bình bởi vì sự đề cử mạnh mẽ của Hạ Tưởng, mới tới được huyện An nhận chức Bí thư Đảng ủy xã, Ủy viên thường vụ, có thể nói một bước mở ra cánh cổng lớn của con đường làm quan chân chính, sự cảm kích của gã đối với Hạ Tưởng khắc ghi bên trong, không dám phơi bày, vừa được nghỉ Tết đã biếu quà chúc Tết Hạ Tưởng.
Quà biếu của Chung Nghĩa Bình là hai chai rượu ngon và hai cây thuốc ngon, còn có hai mươi ngàn tiền mặt, Hạ Tưởng nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của gã, cười nói:
– Sau này ông còn nghĩ tặng tiền cho tôi, thì đừng có bước vào cửa nhà tôi nữa nhé. Tôi giúp đỡ ông, là vì nghĩ ông là người có thể làm được việc, chỉ cần dùng tâm làm việc, không cần phải nghĩ báo đáp tôi cái gì, tôi nhìn thấy bằng mắt là vui rồi.
Chung Nghĩa Bình xấu hổ mà cầm tiền lại, ái ngại nói:
– Tôi cũng nghĩ không ra làm thế nào để bày tỏ được sự biết ơn của tôi, tôi cũng biết anh không thiếu tiền cũng không phải người ham của………sau này xin hãy xem hành động của tôi.
Tiễn bước Chung Nghĩa Bình, ba người Lý Hồng Giang và Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ cùng xuất hiện.
Giữa ba người họ và Hạ Tưởng thì quen thuộc hơn, cũng tuỳ ý không ít, đều mang đến những quà biếu thường ngày. Lý Hồng Giang và Tôn Hiện Vĩ lại có một quà biếu quý trọng khác, đem tới một cái tên rất hay tặng cho cháu bé tương lai, Hạ Tưởng từ chối không được, lại cũng không thể quá cứng nhắc mà cự tuyệt hai người họ, chỉ đành cố gắng gượng mà nhận lấy. Cũng may cũng không phải là món quà đặc biệt đắt tiền gì, cũng không xem là làm tổn hại đến tình cảm bạn bè.
Tôn Hiện Vĩ thấy Hạ Tưởng nhận quà, liền vui mừng:
– Anh nhận là khiến tôi yên lòng rồi, biết bước tiếp theo sẽ cố gắng mưu lợi cho bất động sản Giang Sơn, đương nhiên, vẫn còn bất động sản Thiên An của tôi.
Lý Hồng Giang cũng nói:
– Lãnh đạo cũng đừng quên chuyện của tôi nhé, cũng vừa lúc tết đến, gặp các lãnh đạo lớn thì nói giúp, thời gian tôi ở Công ty xây dựng số hai cũng không ngắn nữa rồi, kinh nghiệm cũng có nhiều, hì hì.
Hóa ra Lý Hồng Giang không yên tâm chuyện gã lên làm Tổng giám đốc ở Công ty xây dựng số hai, Hạ Tưởng liền cười:
– Không cần gấp gáp, có nhiều sự việc phải nước chảy thành sông mới không đột ngột dâng cao, tôi sẽ bớt thời gian mà nói chuyện với Chủ tịch Tỉnh Tống.
Tống Triều Độ phân công quản lý Ủy ban xây dựng tỉnh.
Lý Hồng Giang lập tức vui vẻ ra mặt:
– Tôi biết, tôi biết, không phải sợ lãnh đạo ngày thường bận việc, một chút chuyện nhỏ của tôi quay đầu là có thể quên phải không?
Ý trong lời ngoài của Lý Hồng Giang không còn tùy ý như trước đây nữa rồi, hơn nữa một lãnh đạo hai lãnh đạo gọi thật là thân thiết.
– Người ngoài là người ngoài, người trong nhà là người trong nhà, chuyện của các anh tôi đều để ở trong lòng, chạy không thoát được.
Hạ Tưởng một là không thích làm ra vẻ, hai là cho dù chức vụ có cao tới đâu, cũng cần phải ở đoàn thể và thân tín của mình, trước mặt người trong nhà, không cần phải nói những lời dấu diếm, nếu không làm người sẽ quá mệt rồi.
Cuối cùng Lý Hồng Giang và Tôn Hiện Vĩ đều rất hài lòng mà ra về.
Nhìn nhìn thời gian, đã là mười một giờ trưa rồi, được, cả buổi sáng không được yên tĩnh, cô bé liền cười Hạ Tưởng:
– Anh mới là một cán bộ cỡ nào, mà càng ngày càng có giọng quan thế, em sắp không nhận ra anh rồi.
Hạ Tưởng liền ôm chặt lấy eo của cô, để tay đặt lên bụng dưới mềm mại của cô, nói:
– Em không nhận ra, người ở trong này nhận ra là được.
Hai người đang lúc vui đùa, liền nghe thấy có người gọi cửa, Hạ Tưởng bất đắc dĩ, vừa đứng dậy vừa nói:
– Tết năm sau, được nghỉ là chúng ta sẽ đi du lịch, xem xem còn có ai đến biếu quà….
Vừa mở cửa liền ngây người ra, một con gấu bông lớn đứng trước cửa!
Quần tuyết nhung, áo tuyết nhung, còn có giày tuyết nhung, một chú gấu bông đồ chơi biết đi, cách ăn mặc của Tống Nhất Phàm đã hoàn toàn có thể gọi là gấu bông rồi. Nhưng nếu thật sự là Hạ Tưởng đánh giá, thì bộ dạng gấu bông của Tống Nhất Phàm ngược lại rất đáng yêu.
Tống Nhất Phàm vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền vội vàng hỏi:
– Anh Hạ, nhanh nói xem, bộ y phục này có đẹp không? Cha nói quá xấu, em nghĩ em và cha có chút khác biệt, anh đứng trên lập trường khách quan công chính, phát biểu một chút về cách nhìn của anh đi.
Tống Triều Độ đứng sau Tống Nhất Phàm, cười không nói.
Hạ tưởng liền quan sát Tống Nhất Phàm một lượt từ trên xuống dưới, bình phẩm từ chân tơ kẽ tóc mà nói:
– Cũng được, có sáng kiến, nhưng chỉ là quá khác biệt thôi, đối với nhiều người mà nói, cần phải có một quá trình tiếp nhận.
Tống Nhất Phàm phấn chấn, rất nhanh nhảy vào trong cửa, xông về phía Tào Thù Lê mà la lên:
– Chị dâu, chị xem em có giống chú gấu bông không?
Tống Nhất Phàm hỏi Tào Thù Lê thì hỏi đúng chỗ rồi, bởi vì Tào Thù Lê thích búp bê gấu bông nhất, cô ấy giống như một đứa trẻ, kéo tay Tống Nhất Phàm mà cười không ngừng.
Hạ Tưởng không để ý tới sự ầm ĩ của hai người họ, mời Tống Triều Độ vào thư phòng, trước tiên nói một chút về chuyện ở quận Hạ Mã. Tống Triều Độ cũng biết ý tưởng thực sự của Hạ Tưởng, cũng tán thành hắn đi quận Hạ Mã.
– Nên làm một số việc cụ thể rồi, công việc của tổ lãnh đạo sau này cũng không có tính sáng tạo quá lớn, khó khăn tiền kỳ đã bị cậu khắc phục rồi. Quận Hạ Mã là một cơ hội tốt, nếu biết lợi dụng, làm một khóa Bí thư, ba mươi tuổi thăng lên Giám đốc sở không thành vấn đề.
Dừng lại một chút, ông lại cảm xúc mà nói:
– Tiểu Hạ, bước chân của con rất chắc chắn, còn cứng cáp hơn nhiều so với chú trước đây. Khi chú còn trẻ đã trải qua hai lần đề bạt đặc cách, nhưng sau khi lên đến phó tỉnh, lại yên lặng mất hai năm. Một mất một còn, cũng khiến chú thu hoạch không ít.
Đối với lý lịch của Tống Triều Độ, Hạ Tưởng cũng hiểu rõ một ít, biết được ông ta từng trải qua từ cấp phòng đến sự đề bạt đặc cách lên trưởng phòng, trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, trong nước quả thực có không ít lượt đề bạt đặc cách, cũng không xem là quá bất ngờ.
Tống Triều Độ mỉm cười, lại nói:
– Đề bạt đặc cách đôi khi cũng không phải là chuyện tốt, đường vẫn phải từng từng bước cẩn thận mà đi, chờ sau khi con nhận chức Phó giám đốc sở, ngồi trên vị trí cấp sở nhất định phải rèn luyện vài năm, đừng vội thăng chức lên Phó tỉnh. Cấp sở rất quan trọng, phải bồi dưỡng được cái nhìn đại cục, nâng cao trình độ lý luận của bản thân, lên đến cấp Phó tỉnh, mới có được nền móng ổn định.
Hạ Tưởng biết Tống Triều độ đang truyền dạy cho hắn cái đạo làm quan, nên từng chút từng chút một ghi tạc trong lòng.
Cứ nói cứ nói, Tống Triều Độ vừa chuyển đề tài, đột nhiên nói ra một tin tức khiến Hạ Tưởng vô cùng khiếp sợ:
– Cục thế trong tỉnh, năm sau có thể có chút biến đổi. Đoan Đài phải điều đi, đến tỉnh Tây nhận chức Chủ tịch Tỉnh!
Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây? Hạ Tưởng lấy làm kinh hãi.
Điều khiến Hạ Tưởng giật mình không phải là sự lên chức của Hình Đoan Đài, mà là vị trí Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây không dễ làm. Bây giờ vẫn chưa thi hành hỏi trách nhiệm, từ năm sau trở đi, ở trong nước sẽ dần dần thực hiện rộng rãi việc hỏi trách nhiệm. Mà tỉnh Tây là một tỉnh lớn về sản xuất than, sau đó vài năm, tai nạn mỏ xảy ra không ngừng, liên tiếp có vô số Chủ tịch thành phố tự nhận lỗi từ chức, sau lần tai nạn mỏ cỡ lớn làm kinh động toàn quốc, Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây lúc bấy giờ cũng không thể không tự nhận lỗi từ chức, trở thành một trong những cán bộ cấp cao nhất tự nhận lỗi từ chức ở trong nước từ trước tới nay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |