Quan Trường – Quyển 5

Phần 120

Đối với việc Hạ Tưởng công tác tại Bắc Kinh thì Cốc lão cực kỳ hoan nghênh, ông liên tiếp giao một loạt các bài tập để hắn làm và yêu cầu Hạ Tưởng phải nhanh chóng hoàn thành. Đối với đề xuất của Hạ Tưởng là muốn làm sao để nhanh chóng lấy được bằng tốt nghiệp thì Cốc lão từ chối cho ý kiến, chỉ không ngừng thúc giục Hạ Tưởng hoàn thành các bài tập rồi sau này sẽ nói sau.

Các bài tập Cốc lão giao là một số bài luận về các phạm trù về thực trạng nền kinh tế.

Do có cuộc chiến với Trình Hi Học mà phương diện tri thức lý luận của Hạ Tưởng được đề cao không ít, bởi vì thường xuyên phải tra cứu tài liệu nên các bài tập của Cốc lão giao buộc hắn phải hoàn thành thì cũng không phải là chuyện quá khó khăn, xem như là may mắn ở trong họa có phúc. Nếu công việc ở Bộ Thương mại nhẹ nhàng, không ai làm phiền hắn thì hắn sẽ tận dụng khoảng thời gian này để học tập.

Lúc viết luận văn thì Hạ Tưởng mới phát hiện ra là cần phải tra cứu một số văn kiện và tư liệu tham khảo, khiến hắn có niềm vui bất ngờ chính là việc hắn không nghĩ đến các tài liệu, văn kiện này lại có thể lấy được ở ngay tại Bộ Thương Mại, đúng thực lúc cần đến lại chẳng mất chút sức lực nào.

Đến lúc này Hạ Tưởng xem như hiểu rõ ý tưởng, mục đích chân chính của Ngô Tài Giang và Dịch Hướng Sư khi tạm thời điều động hắn tới Bộ Thương mại. Hai người này toàn là cáo đã thành tinh, mượn danh nghĩa điều động tạm thời hắn nhưng thật ra là để hắn đến Bắc Kinh để học tập. Hơn nữa, ở đây hắn lại vừa có thêm một đoạn kinh nghiệm trong lý lịch đã công tác tại Bộ Thương mại và lại vừa nhân cơ hội hoàn thành việc học tập, có thể nói là một công hai việc.

Đúng là Hạ Tưởng rất cảm kích với tâm tư của Ngô Tài Giang và Dịch Hướng Sư. Hắn cũng có thể đoán được đây là dụng tâm giúp đỡ của Ngô Tài Giang, xem ra ông ta rất coi trọng việc Hạ Tưởng đã thuyết phục được Liên Nhược Hạm. Biết đâu được, đôi lúc ông ta còn có suy nghĩ muốn bồi dưỡng hắn trở thành người trong dòng chính của Ngô gia.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng tranh thủ thời gian tới gặp Liên Nhược Hạm, chơi đùa với con rồi người một nhà ăn bữa tối cùng nhau. Hạ Tưởng hưởng thụ hạnh phúc của gia đình, tâm tình vô cùng thoải mái và thư giãn. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra đứa nhỏ càng lúc càng quấn quít với hắn, mà hắn cũng không muốn rời xa đứa con của mình.

Những ngày ở Bắc Kinh đầy tự do và nhàn nhã, mỗi ngày đều đi làm đến lúc tan tầm mới về, nhưng trên thực tế thì toàn bộ thời gian trên hắn đều dùng để nghiên cứu hoàn thành bài vở, luận văn mà Cốc lão giao cho. Cuộc sống của hắn cứ trôi qua như vậy, đến tận hơn nửa tháng sau mới thấy mặt của Dịch Hướng Sư.

Dịch Hướng Sư thuận lợi nhậm chức Bộ trưởng đầu tiên của Bộ Thương mại, từ lúc đó tới nay thì công việc vô cùng bận rộn. Hạ Tưởng đến công tác ở đây thì ông ta đã sớm biết, chẳng qua là chưa tranh thủ được thời gian để gặp mặt Hạ Tưởng mà thôi.

Dịch Hướng Sư và Hạ Tưởng gặp nhau tại Văn phòng mới của ông ta, hai người sau khi gặp mặt hàn huyên một hồi rồi Dịch Hướng Sư hỏi thăm Hạ Tưởng có cảm thấy thích ứng với công tác tại Bộ Thương mại hay không ? Cuộc sống có gì khó khăn không ? Ông ta hỏi rất nhiều, chỉ duy nhất là không đề cập tới chuyện giữa Hạ Tưởng và Cốc lão mà thôi.

Cuộc nói chuyện với Dịch Hướng Sư cực kỳ ngắn, được mấy phút sau đã có người tới để báo cáo công tác. Hạ Tưởng mượn cơ hội cáo từ, Dịch Hướng Sư cũng không níu kéo, chỉ dặn dò Hạ Tưởng phải lợi dụng để sử dụng thời gian hợp lý, đây là cơ hội quý giá hiếm có được.

Ngụ ý không cần nói ra, điều này làm Hạ Tưởng rất cảm kích.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, lúc này hắn mới nhận được điện thoại của Ngô Tài Giang.

Đầu tiên là Ngô Tài Giang ân cần hỏi thăm về tình hình gần đây của Hạ Tưởng, sau đó liền chuyển đề tài. Ông ta nói:

– Tối nay ngồi với nhau một chút đi. Đợt này thời tiết hơi lạnh, tới nhà hàng Đông Lai ăn lẩu cho ấm áp.

Đối với Ngô Tài Giang thì Hạ Tưởng có cảm giác khá phức tạp nhưng về tổng thể mà nói thì đúng là hắn có sự tôn kính đối với ông ta trong tận đáy lòng, vì thế hắn lập tức đồng ý.

Sau khi tan tầm, Hạ Tưởng lái ô tô đi đến nhà hàng Đông Lai, khoảng 30 phút sau thì Ngô Tài Giang cũng xuất hiện. Ông ta không đến một mình mà còn dẫn theo một người khoảng tầm 33 tuổi.

Người trẻ tuổi này khi gặp Hạ Tưởng thì chỉ gật khẽ đầu một cái, trong mắt có một sự lạnh lùng và hờ hững. Hạ Tưởng nhìn ra gia thế người này không tồi, cử chỉ nho nhã lễ độ, nhưng từ trong xương tủy có một cỗ ngạo khí, hiển nhiên là có xuất thân không tầm thường. Tuy nhiên nhìn biểu hiện và lời nói của y thì có vẻ có cấp bậc không quá cao.

Quả nhiên, Ngô Tài Giang giới thiệu:

– Hạ Tưởng, lại đây tôi giới thiệu một chút. Đây là Tạ Nguyên Thanh, Phó Cục trưởng Cục điều tra nghiên cứu của Trung ương Đoàn. Nguyên Thanh, vị này chính là Hạ Tưởng, Trưởng phòng của Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản xuất tỉnh Yến.

Tạ Nguyên Thanh chủ động giơ tay ra bắt, y nhẹ nhàng nắm chặt tay Hạ Tưởng rồi nói giọng thản nhiên:

– Ừ, nghe Bí thư Ngô nói qua đại danh của cậu, không nghĩ tới cậu còn trẻ tuổi như vậy ? Nghe nói cậu 27 tuổi đã được đề bạt lên Trưởng phòng ? Xem ra việc thăng cấp bậc ở địa phương thì cũng dễ dàng hơn một chút. Lần này tôi sẽ đi xuống cơ sở, không biết chừng sẽ có lúc cộng tác với Trưởng phòng Hạ, đến lúc đó nhờ cậu chiếu cố cho tôi nhiều hơn.

Hạ Tưởng không kìm nổi nụ cười, ai cũng bảo Thủ đô thì là nơi dễ dàng thăng quan tiến chức nhất, chỉ riêng Tạ Nguyên Thanh thì lại bảo tại địa phương dễ dàng thăng quan hơn. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng của y, lại có quen biết với Ngô Tài Giang vậy mà hiện tại mới là một Phó Cục trưởng. Chắc người này đang có suy nghĩ muốn xuống cơ sở rèn luyện một khoảng thời gian, tối thiểu sau đó sẽ phải thăng lên nửa cấp thì lúc đó sẽ quay trở lại Bắc Kinh.

Nếu mà việc lên chức dễ dàng như lời y nói thì tốt rồi, tại Bắc Kinh thì toàn các quan chức có cấp bậc cao, một cấp bậc cấp Cục không tính là gì ? Nhưng thử xuống huyện mà xem, cấp Cục trưởng chính là Bí thư hoặc Chủ tịch huyện, toàn bộ huyện thì có mấy người có cấp Cục ?

Hạ Tưởng không trả lời câu nói của Tạ Nguyên Thanh mà nói với Ngô Tài Giang:

– Bão cát ở Bắc Kinh càng ngày càng nghiêm trọng, nếu ai đi chủ quản Nội Mông thì nhất định khống chế một cách nghiêm khắc. Nếu không như vậy, chẳng bao lâu nữa thì phía bắc của Bắc Kinh sẽ trở thành sa mạc.

Ngô Tài Giang hơi kinh hãi, sa mạc hóa thảo nguyên là vấn đề nghiêm trọng, hiện tại cũng đã có rất nhiều nghiên cứu chú ý đến vấn đề này. Hạ Tưởng đúng là có tầm mắt rất cao, vừa tới Bắc Kinh đã phát giác ra việc bất thường, không thể không phủ nhận đây là một người tuổi trẻ nhưng có ánh mắt đại cục. Ông ta liền gật đầu nói:

– Có lẽ không bao lâu nữa thì các cơ quan Ban, ngành sẽ ban hành các chính sách có liên quan đến việc này.

Tạ Nguyên Thanh thể hiện phong cách rất Tây, nhún nhún vai rồi nói:

– Trưởng phòng Hạ nói chuyện hơi giật gân quá, làm kinh sợ mọi người. Tôi thấy không khí Bắc Kinh cũng rất tốt, làm gì có bão cát.

– Tôi sống ở thành phố Yến đã mười mấy năm, cũng đã trải qua mười mấy mùa xuân. Tôi vẫn thấy cát trong gió xuân của thành phố Yến đã là lớn, không nghĩ năm nay tới Bắc Kinh thì mới phát hiện ra cát trong gió xuân của Bắc Kinh phải mạnh hơn gấp đôi thành phố Yến. Tôi cũng đã trải qua việc này nên mới phát biểu như vậy, nếu Cục phó Tạ sống ở vùng đất khác một đoạn thời gian thì sẽ nhận thấy được điều này.

Hạ Tưởng không cho là đúng mà cười cười đáp trả lại, chỉ có những điều tự mình trải nghiệm qua thì mới có sức thuyết phục.

Tạ Nguyên Thanh hơi đỏ mặt:

– Trưởng phòng Hạ có ý châm chọc tôi chưa bao giờ rời khỏi Bắc Kinh ?

– Đâu có, Cục phó Tạ làm gì phải nghĩ nhiều đến vậy ? Lạc đề rồi, lạc đề rồi, hôm nay tới đây là để ôn chuyện với Bí thư Ngô cơ mà.

Khi nói chuyện, Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Ngô Tài Giang một cái rồi lại hỏi:

– Bí thư Ngô có chỉ thị tinh thần nào không ạ ?

Ngô Tài Giang đánh mắt cho Hạ Tưởng một cái rồi nói:

– Ngồi xuống đi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Sau khi ngồi xuống, Ngô Tài Giang châm một điếu thuốc rồi nói một cách chậm rì rì.

– Ba của Nguyên Thanh và tôi quan hệ rất tốt, ông ấy bất hạnh bị bệnh nặng và đã qua đời vào mấy năm trước. Ông ta phó thác cho tôi chiếu cố Nguyên Thanh. Là con trai của cố nhân, vì thế nên tôi cũng nên phải chiếu cố. Nghe nói thành phố Yến đang trù bị thành lập quận Hạ Mã, tôi đang định sắp xếp Nguyên Thanh xuống đó đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch Quận.

Phó Chủ tịch quận Hạ Mã có cấp bậc là Cục trưởng, Tạ Nguyên Thanh nếu được như vậy xem như là đã được thăng một cấp bậc. Tuy nhiên, Hạ Tưởng đối với năng lực của Tạ Nguyên Thanh thì cũng không xem trọng lắm, ít nhất là ở cách đối nhân xử thế của y còn chưa hợp với tiêu chuẩn, có thể nói là ngạo mạn có thừa mà bình tĩnh thì không đủ.

Vừa rồi lời nói của Ngô Tài Giang cũng ám chỉ rằng đây là ông ta bị bất đắc dĩ. Ông ta là bị người khác ủy thác, làm việc cũng phải có tình, vì thế cũng không còn biện pháp nào. Hạ Tưởng cũng nhìn ra rằng chắc chắn Tạ Nguyên Thanh cũng xuất thân từ nhà quan lại, tuy nhiên có lẽ gia đạo sa sút, vì thế đến bây giờ cũng chưa được đề bạt lên chức quan cao. Chính có lẽ điều này làm cho Tạ Nguyên Thanh trong thời điểm hiện tại cũng đang ở trạng thái xấu hổ nửa vời.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 26
0 Diệt Hồn tôn giả lạnh lẽo liếc mắt nhìn Vân Phi Hồng, người Thiên Địa minh vốn đang buồn bực, nghe nhắc Lục Thiếu Du không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nỗi hận không thể lập tức đánh chết Lục Thiếu Du, đem Lục Thiếu Du bầm thây vạn đoạn, nhưng lại không cách nào đánh chết hắn, ngược lại luôn bị quản chế, loại cảm giác này đối với họ thật sự quá mức phẫn nộ. Là đồ tôn của mình còn tính là người lạ sao, có bản lĩnh các ngươi cũng tìm đồ tôn cho mình đi, chỉ sợ đám đồ tử đồ tôn phế vật của các ngươi không có khí mà tranh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Ma Vương – Quyển 2
0: Chó Cắn Nhau... Cảm giác của hắn quả thật không sai. Một tiếng nổ bỗng từ thi thể Y Liên vang lên. Thân thể vốn đang lưu huyết không ngừng của nàng ta trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt hóa thành từng mảnh huyết nhục. Lực xung kích mãnh liệt như lũ lớn trên núi cao ập xuống, trong khoảnh khắc bắn ầm ra bốn phương tám hướng. Hai đoạn xương tay cùng ba đạo huyết tiễn mang theo lực đạo cực mạnh bắn thẳng tới Hàn Thạc. Trong tình huống bất ngờ đó, hắn vẫn kịp bay lùi lại rất nhanh, miệng ngâm xướng ma pháp Bạch Cốt Thuẫn Bài. Trong thoáng chốc, một đống bạch...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Lục Thiếu Du – Quyển 28
0 Lời của nàng vừa dứt, cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt cường giả Đế Đạo minh trầm xuống, mà ánh mắt người Thiên Địa minh đều nhìn qua Lục Thiếu Du, hy vọng thấy vẻ biến hóa của hắn. Đây cũng là kết quả mà Thiên Địa minh đã thương nghị, nếu Lục Thiếu Du có thể đồng ý điều kiện này, tự phế tu vi, giao ra Đế Linh Tấn Thần đan cùng ba kiện thần khí, tới lúc đó hắn đã không còn uy hiếp với Thiên Địa minh, Thiên Địa minh không cần xuống tay với hắn, lưu hắn một mạng cũng có thể ngăn chặn Bắc Cung gia cùng Độc Cô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng