Hạ Tưởng hiểu được Diệp Thạch Sinh muốn nói gì, vẻ mặt vội kiên định nói:
– Xin Bí thư Diệp yên tâm, thời gian tôi ở huyện An phụ trách việc kêu gọi đầu tư, một nguyên tắc cơ bản chính là, chú trọng chính sách nhưng không chú trọng thị trường. Có vài xí nghiệp có thể ủng hộ và chiếu cố trên chính sách, bởi vì bọn họ san xẻ cùng chính phủ, về lý nên nhận được ưu đãi thích đáng, nhưng điều kiện ưu đãi đến chính sách là hết, quyết không thể dùng quyền lực can thiệp thị trường, nếu không thì trở thành giao dịch giữa quyền và tiền. Tập đoàn Đạt Tài quyết định đầu tư lớn mười tỷ vào quận Hạ Mã, là ủng hộ mạnh mẽ đối với chính sách tỉnh Yến điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, là hưởng ứng tích cực với việc thành phố Yến xây dựng thêm quận Hạ Mã, là hành động thực tế đối với việc xây dựng của quận Hạ Mã, cho nên quận Hạ Mã trên chính sách cấp đất, thu thuế cần phải đưa ra một loạt chính sách ưu đãi, nhưng trên thị trường tiêu thụ cùng với sự phát triển tiếp sau, vẫn đối xử như nhau. Nhưng tôi tin tưởng, với thực lực và năng lực thích ứng thị trường của Tập đoàn Đạt Tài, quận Hạ Mã sẽ là nơi mà bọn họ triển khai kế hoạch lớn
Hạ Tưởng cũng biết rõ Diệp Thạch Sinh cố ý nói chuyện Tập đoàn Đạt Tài, cũng là không muốn khiến cho người ta nghi ngờ vô căn cứ rằng giữa Bí thư Tỉnh ủy và Tập đoàn Đạt Tài có quan hệ gì đó không thể cho ai biết. Tính của Diệp Thạch Sinh rất là coi trọng danh dự, đặc biệt là rất quan tâm về danh tiếng, ông và Thành Đạt Tài có quan hệ mật thiết, nhưng trong tỉnh Yến không có mấy người biết đến.
Câu trả lời của Hạ Tưởng nói thay cho lập trường của hắn, lại khẳng định thực lực của Tập đoàn Đạt Tài.
Diệp Thạch Sinh đối với câu trả lời của Hạ Tưởng vô cùng hài lòng, vốn ý của ông cũng là như thế, Tập đoàn Đạt Tài bỏ vốn mười tỷ đầu tư xây dựng quận Hạ Mã, là có sự ủng hộ và chiếu cố trên chính sách, cũng không có người nào nói ra nói vào, nhưng mà sau đó nếu Hạ Tưởng có ý thiên vị Tập đoàn Đạt Tài, vận dụng quyền lực trong tay làm ảnh hưởng thị trường lại có khuynh hướng thiên về Tập đoàn Đạt Tài, thì sẽ dễ dàng dẫn tới chỉ trích. Ông vừa không muốn tự rước họa vào thân, cũng không muốn Hạ Tưởng vì vậy mà mất điểm, nên cố ý thận trọng nhắc nhở Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thấy thời cơ chín mùi, nên nói ra lo lắng của hắn:
– Chắc hẳn Bí thư Diệp cũng nghe được xu hướng mới của thành phố Yến, Phó bí thư Thành ủy Phó Tiên Phong đề bạt Bạch Chiến Mặc vào chức Bí thư quận ủy quận Hạ Mã…
Diệp Thạch Sinh không để tâm phất tay qua một cái:
– Có nghe, cứ cho ông ta quậy, không có hại gì. Cậu cứ yên tâm hoàn thành công tác còn dang dở trong tay, còn những việc khác không cần phải lo, Trần Phong và Hồ Tăng Chu đều đã gật đầu chuyện này, còn có thể xảy ra sai sót gì?
Một chữ “quậy” đã hoàn toàn biểu lộ thái độ không đồng ý của Diệp Thạch Sinh, ông và Trần Phong có cái nhìn giống nhau, đều phớt lờ không thèm để ý đối với hành động của Phó Tiên Phong, không hề để trong lòng. Cũng phải thôi, họ đều là người đứng đầu, nắm quyền lớn trong tay, cho rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, tất nhiên bình tĩnh trong lòng
Hạ Tưởng không tiện nói thêm gì nữa, lời Bí thư Tỉnh ủy đều đã nói tới mức này, hắn còn có thể không biết điều mà nói nào là Phó Tiên Phong hẳn là có chuẩn bị ở sau, phải đề phòng chuyện có thể xảy ra, v.v…, còn nói nữa, chính là coi thường uy quyền của Bí thư Tỉnh ủy
Trở lại văn phòng của mình, Hạ Tưởng ngồi xuống suy nghĩ sự tình hết nửa ngày
Giữa trưa ăn trưa cùng đồng sự của tổ lãnh đạo, sau khi ăn xong, Hạ Tưởng cố ý kêu Cổ Ngọc qua, hỏi thăm tình hình gần đây của lão Cổ.
– Ông nội đang ở thành phố Yến, ông kêu anh có rảnh thì qua thăm ông, ông vẫn còn ở trung tâm an dưỡng
Cổ Ngọc cười ha hả nói, sau đó lại nhỏ giọng nói:
– Lần đầu tiên thấy anh có bộ dáng hơi ưu sầu, nhìn qua thì có chút hương vị khan khác
Hạ Tưởng quả thật hơi có chút lo lắng, chủ yếu cũng là sự tình liên quan đến tiền đồ bản thân, còn là một bước cực kỳ quan trọng. Nói không lo lắng đó chính là gạt người. Hơn nữa lúc trước đã làm rất nhiều việc, lúc này lại bị người khác tới hái quả, quả thật khiến cho người ta nghẹn khuất. Tuy nhiên nghe xong lời Cổ Ngọc nói, hắn lại mỉm cười:
– Tôi không phải ưu sầu, mà là đang tiến sâu vào suy xét. Được rồi, lão Cổ đến đây là chuyện tốt, qua vài ngày tôi sẽ đến thăm hỏi ông
– Ông nội còn nói, đừng quên đưa Tống Nhất Phàm theo, ông rất yêu thích cô bé đó…
Cổ Ngọc không quên nhắc nhở một câu, sau đó lại giả vờ giả vịt an ủi Hạ Tưởng vài câu
– Vui vẻ một chút, nghĩ thoáng ra một chút, nếu chẳng may làm không được Bí thư Quận ủy, thì dứt khoác rời khỏi quan trường, chuyển qua kinh doanh với tôi, cũng có thể sống tốt mà
Hạ Tưởng tức giận nói:
– Tôi muốn kiếm tiền thì thiếu gì cách, không cần phải làm cùng cô
Cổ Ngọc rộng lượng hiếm có không hề phản bác Hạ Tưởng, khoát tay, cười ha hả đi mất
Hạ Tưởng nghĩ qua đủ loại khả năng, suy đoán Phó Tiên Phong rốt cuộc có chuẩn bị gì ở sau, thế mà lại thiếu sót quên mất một điều rất rõ rệt cũng là rất dễ dàng bị người khác công kích, chính là quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm. Phần lớn cũng là gần đây nhất của hắn nhiều việc, ở chung quá thoải mái tùy ý với Liên Nhược Hạm tại thủ đô, khiến hắn coi nhẹ hắn có một sự uy hiếp to lớn, chính là sự phẫn nộ của Ngô gia
Giữa tháng 7, thành phố Yến tổ chức một hội nghị thường vụ quan trọng, chính thức thảo luận vấn đề nhân sự của quận Hạ Mã .
Trên cuộc họp hội ý bí thư trước đó, Phó Tiên Phong vẫn khăng khăng, vẫn đề cử Bạch Chiến Mặc làm Bí thư Quận ủy, Hồ Tăng Chu phản đối, Phương Tiến Giang phản đối, Trần Phong sau cùng xuất phát từ đại cục mà suy xét, đồng ý đệ trình lên hội nghị thường vụ quyết định.
Hội nghị thường vụ do Trần Phong chủ trì tổ chức
Đầu tiên là Trần Phong tổng kết tình hình các hạng mục công tác của quận Hạ Mã trước đây, đối với Cao Hải biểu hiện trong công tác chủ trì quận Hạ Mã được khẳng định và được biểu dương, cuối cùng chuyển đề tài, nói:
– Từ các hạng mục công tác chứng thực cụ thể, Ủy ban nhân dân quận ủy quận Hạ Mã thành lập, vô cùng cấp bách, vì vậy, đề tài chủ yếu hôm nay chính là thảo luận vể việc cấu thành nhân viên Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã, sau đây, đồng chí Tiến Giang tuyên bố danh sách người được đề cử ở quận Hạ Mã, đồng thời đệ trình hội nghị thường vụ tiến hành biểu quyết.
Trên thực tế ở mấy hội nghị thường vụ trước, đã tiến hành rất nhiều lần thảo luận liên quan đến vấn đề chọn người, trên cơ bản đã quyết định xong trừ người được đề cử của bí thư và Chủ tịch quận, hôm nay chẳng qua là làm cho có lệ, trong lòng mọi người đều rõ, hôm nay trọng điểm dừng trên người được bí thư và Chủ tịch quận đề cử
Phương Tiến Giang tiếp lấy đề tài, nói:
– Các đồng chí, trải qua mấy lần đề cử và thảo luận trước, trên cơ bản có thể xác định được ứng cử viên của quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã là, đề cử đồng chí Khang Thiếu Diệp là Phó bí thư chuyên trách, đề cử đồng chí Trần Thiên Vũ là Phó chủ tịch thường trực quận, đề cử đồng chí Lý Ứng Dũng là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, đề cử đồng chí Mộ Duẫn Sơn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đề cử đồng chí Đằng Phi là Trưởng ban Tuyên giáo,đề cử đồng chí Biện Tú Linh là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đề cử đồng chí Phó Hiểu Bân là Chánh văn phòng Quận ủy, đề cử đồng chí Kỳ Thắng Dũng là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, đề cử đồng chí Tạ Thanh Nguyên là Phó chủ tịch quận, đề cử đồng chí Hoàng Kiến Quân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng cục Công an, đề cử đồng chí Quan Khải Minh là Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự…
Một hơi nói xong tên 11 người có trong danh sách, Phương Tiến Giang không chút hoang mang uống một ngụm trà, lại nói tiếp:
– Tất cả mọi người đã xem qua lý lịch những đồng chí nêu trên. Kinh nghiệm công tác và năng lực của họ đều không có vấn đề, các vị ủy viên thường vụ có ý kiến gì cứ đề ra, trước tiên là để chứng thực sau khi bổ nhiệm các đồng chí nói trên, kế tiếp là thảo luận về ứng cử viên bí thư và Chủ tịch quận
11 người nói trên là kết quả của đủ loại thế lực các nơi mặc cả và thỏa hiệp, Trần Phong và Hồ Tăng Chu cũng không hề tham gia gì nhiều, vốn Trần Phong còn muốn sắp xếp người mình vào đó, nhưng một là không có người thích hợp, hai là vì có chút quan hệ phải suy xét, nên đành nhượng bộ
Hồ Tăng Chu cũng như thế, ông chỉ đề cử ứng cử viên Chủ tịch quận, những ứng cử viên khác hoặc là do ủy viên thường vụ khác an bài, chẳng hạn như Trần Thiên Vũ là người của Hà Giang Hoa, hoặc là do tỉnh lý an bài, chẳng hạn như Biện Tú Linh là người của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hình Đoan Đài, thậm chí còn có người của thủ đô được thả qua đây, chẳng hạn như Tạ Thanh Nguyên, v.v…, tóm lại không ai không có lai lịch. Ngay đến vị trí của 11 ủy viên thường vụ kể trên, cũng là kết quả của sự thỏa hiệp và cân bằng sau mấy tháng tranh cãi và tranh đoạt
Bất cứ chính sách nào được công khai ra đều vô cùng gian nan khó khăn, bất cứ sự bổ nhiệm cán bộ gì, đều phải trải qua một trận tranh đấu gay gắt.
Trải qua mấy tháng thảo luận và tranh cãi, tất cả mọi người đã mỏi mệt, hơn nữa đối với lý lịch của 11 người kể trên đều gần như là thuộc nằm lòng. Hôm nay lại đem ra tiến hành thảo luận trên hội nghị thường vụ, trên thực tế chỉ là quá trình lướt qua, cũng không phải vấn đề chính của ngày hôm nay. Vì thế sau khi trải qua một loạt phát biểu không có gì mới, xem như thông qua việc chính thức bổ nhiệm 11 người kể trên
Tất cả mọi người đều biết rõ, trọng điểm rơi trên việc bổ nhiệm bí thư và Chủ tịch quận
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |