Trần Phong nghĩ, phong cách của Mai Thái Bình quả thật có chút giống ông, nhưng mà ông là nửa thật nửa giả, Mai Thái Bình đã làm đến thật giả không phân, so với cảnh giới của ông thì cao hơn một bậc. Mai Thái Bình có thể ngay thẳng khiến người khác chấp nhận vô điều kiện, cũng là một bản lĩnh khiến người ta khâm phục.
Diệp Thạch Sinh liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, cười nói:
– Bí thư Trần vừa nhắc đến muốn mời mấy vị lãnh đạo Tỉnh ủy đến thành phố Yến thị sát công tác…
Mai Thái Bình mới không ra vẻ kín đáo, trực tiếp hỏi Trần Phong:
– Là cách tốt, tôi cũng lâu rồi không đến thành phố Yến rồi…
Trần Phong cười ha ha:
– Nếu như Trưởng ban Mai có thể rút ra chút thời gian trong lúc đang bận rộn, tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chính thức đề xuất mời ông.
Mai Thái Bình gật đầu nói:
– Có thể, đợi ông sắp xếp là được. Tôi đi trước, đi an ủi Hạ Tưởng một chút.
Mai Thái Bình đến đi vội vàng, quay lưng là đi, Diệp Thạch Sinh đối với thái độ của ông không hề để ý, đợi Mai Thái Bình vừa đi, Diệp Thạch Sinh xúc động nói:
– Hạ Tưởng cũng nên vui mừng rồi…
Hạ Tưởng không hề vui mừng giống như Diệp Thạch Sinh nghĩ, mà trong lòng hắn nặng trĩu khó hiểu, hắn nói không lo sự chèn ép của Ngô gia là dối mình dối người. Nhưng ngược lại, hắn càng lo lắng cho nơi ở của mẹ con Liên Nhược Hạm. Đột nhiên họ mất đi liên lạc, hắn biết có lẽ là ông cụ áp dụng biện pháp. Cho dù là lừa dối Liên Nhược Hạm, hay dùng thủ đoạn kỹ thuật, dù sao chính là muốn cắt đứt quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm, trước khi sự việc đã rồi, không muốn họ nói chuyện với nhau!
Ông cụ quả nhiên lợi hại, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là nhanh chóng nổi trận lôi đình, không cho người ta có cơ hội để thở dốc. Mặc dù hắn đã nói ra chân tướng cho Diệp Thạch Sinh và Trần Phong, cũng tin hai người họ sẽ có chọn lựa sáng suốt, nhưng trong lòng hắn vẫn không tự tin, ông cụ ra tay, chắc chắn còn có thủ đoạn tiếp theo, không thể chỉ có chiêu này thì qua loa rút tay.
Sẽ còn sát chiêu gì?
Hạ Tưởng không thể nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nhiều, mặc kệ ông cụ đã từng lợi hại thế nào, oai phong thế nào, ông muốn động đến hắn, cũng phải thông qua Tỉnh ủy tỉnh Yến, ngoài ra, không còn cách nào khác. Chỉ cần Tỉnh ủy tỉnh Yến có người bảo vệ hắn, trong thời gian ngắn ông cụ sẽ không thể đạt được, thời gian càng dài càng có lợi cho hắn, bởi vì hắn tin Liên Nhược Hạm sớm muộn cũng sẽ phản ứng lại, sớm muộn sẽ ra tay. Thành lũy dễ dàng công phá nhất là từ nội bộ, Liên Nhược Hạm vừa ra tay, khí thế của ông cụ sẽ mềm đi.
Bây giờ thì hắn muốn mượn bệnh xin nghỉ phép, tạm thời rời khỏi Tỉnh ủy tỉnh Yến, cũng muốn cho Diệp Thạch Sinh đầy đủ lý do kéo dài thời gian. Hắn không có vốn chính trị để đấu với ông cụ, nhưng hắn có thể so tài sự hơn kém thời gian, ông cụ so sánh với hắn, điều cần nhất chính là thời gian. Còn hắn, ưu thế lớn nhất chính là có thời gian.
Đương nhiên hắn còn có kế sách khẩn cấp, chỉ là không đến thời điểm mấu chốt, tạm thời không muốn vận dụng.
Về đến nhà, Hạ Tưởng không có nói cho Tào Thù Lê biết thế cục thành phố Yến và tỉnh Yến, không muốn cô lo lắng chuyện vô vị, bởi vì cô có lo lắng thì cũng không làm được gì, thôi thì không biết tốt hơn.
Tuy nhiên hắn cũng vẫn biên ra một lý do, nói là vì đứng ngoài cuộc tốt hơn, không cho người ta nắm được cán, trong một tuần gần đây, hắn nhàn rỗi ở nhà, không đi làm, chờ có kết quả bổ nhiệm quận Hạ Mã sẽ tính sau.
Tào Thù Lê không nghi ngờ sự sắp xếp của Hạ Tưởng. Gần đây tất cả tâm tư của cô đều đặt lên đứa con, Tào Vĩnh Quốc lại không ở nhà, sự quan tâm đối với thế cục tỉnh thành cũng ít, chỉ cần Hạ Tưởng không nói, cô cũng không thèm hỏi đến chuyện chính trị. Nghe nói Hạ Tưởng có thời gian ở nhà với cô, đương nhiên vô cùng vui mừng.
Khi hai người đang thương lượng buổi tối ăn gì, di động của Hạ Tưởng reo lên. Hắn vừa nhìn thấy là Mai Thái Bình gọi đến, đành phải cười xin lỗi Tào Thù Lê:
– Phỏng chừng đêm nay có bữa tiệc…
Tào Thù Lê thè lưỡi:
– Biết ngay đàn ông các anh luôn thích giả vờ nhàn rỗi, sau đó lại đột nhiên bận rộn lên, có vẻ như rời khỏi các anh, thế giới sẽ không chuyển động nữa vậy. Các anh cũng không suy nghĩ, trước khi các anh chưa ra đời, thế giới cũng đã xoay chuyển bình thường vô số năm rổi! Hừ…
Một câu nói dẫn ra một phen đạo lý lớn của Tào Thù Lê, Hạ Tưởng đành phải khoát tay, mới không cùng cô tranh biện gì, liền nhận điện thoại. Quả nhiên như hắn nghĩ, Mai Thái Bình muốn gặp hắn nói chuyện. Hạ Tưởng suy nghĩ, liền hẹn địa điểm với Mai Thái Bình.
Hạ Tưởng biết rằng, chuyện của hắn và Liên Nhược Hạm không giấu được Mai Thái Bình.
Mai Thái Bình có lẽ trước đây đã biết một ít về gút mắc giữa hắn và Liên Nhược Hạm, nhưng có lẽ chỉ biết một, mà không biết hai. Bây giờ chuyện phát ra, tuy rằng Ngô gia giữ kỹ bí mật, nhưng đối với những rắc rối khó gỡ của các đại gia tộc mà nói, muốn biết nội tình cũng không phải chuyện khó. Hạ Tưởng đã nghĩ, đã là lúc nên thẳng thắn với Mai Thái Bình, chỉ là không biết Mai Thái Bình sẽ có phản ứng gì?
Hạ Tưởng cũng lâu rồi không cùng Mai Thái Bình ăn cơm, liền hẹn gặp ở Sâm Lâm Cư.
Hạ Tưởng để cho Sở Tử Cao sắp xếp một căn phòng thanh lịch yên tĩnh, chỉ đợi một chút, Mai Thái Bình đã vội vàng chạy đến. Một chút cũng không tỏ ra vẻ điềm đạm và dáng vẻ mà Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nên có, vừa thấy Hạ Tưởng liền hỏi:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tiểu Hạ? Cậu hãy nói thật với tôi, nếu không tôi không giúp cậu.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Trưởng ban Mai, dù sao ông cũng phải ngồi xuống, uống ngụm trà, định thần, có được không? Nghe tôi từ từ nói lại.
– Không uống trà, cũng không định thần, cậu cứ trực tiếp ăn ngay nói thật được rồi.
Mai Thái Bình vẻ mặt nghi vấn, như không quen biết quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới
– Không nhìn ra, cậu cũng giấu kỹ thật, ngay cả ông cụ Ngô gia cũng có thể biết tên cậu, không đơn giản, có phải cậu đã gạt khuê nữ của lão Ngô?
– Cái này, cái này…
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười cười
– Đôi bên tình nguyện, nam nữ yêu nhau, không thể cho là lừa gạt, phải không? Hơn nữa Liên Nhược Hạm cũng sẽ không đơn giản đến nỗi mắc mưu của tôi, chuyện mắc mưu như vậy, nếu như có mắc mưu cũng là hai người cùng mắc mưu, có đúng không?
Mai Thái Bình sửng sốt, sau một lát cười ha ha:
– Cậu cũng có kiểu nói méo ngụy biện như vậy sao? Khiến con gái nhà người ta không danh không phận đi theo cậu, còn sinh con trai cho cậu, cậu có lời rồi còn khoe tài, biện giải cũng hùng hồn đầy lý lẽ, đừng nói là nhà lão Ngô, đổi lại là tôi thì cũng nổi trận lôi đình, thế nào cũng phải trừng trị cậu. Chẳng trách ông cụ già rồi, tính tình vẫn nóng như vậy, nhất định phải vận dụng lực lượng để trừng trị cậu, nói không chừng bây giờ ông cụ đã tức đến thổi râu trừng mắt. Ha ha…
Mai Thái Bình ít nhiều cũng có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Hạ Tưởng không dám nói lời nào, thầm nghĩ rằng chẳng may ông biết con của Mai Hiểu Lâm cũng là của tôi, thì sẽ không cười nhạo người khác. Nghĩ vậy, Hạ Tưởng cũng cảm thấy bản thân khá kinh khủng, con của Liên Nhược Hạm còn dễ nói, con của Mai Hiểu Lâm đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, cũng là Mai Hiểu Lâm cố ý giấu diếm, không thể hoàn toàn trách hắn.
Sau khi cười xong, Mai Thái Bình mới kéo Hạ Tưởng ngồi xuống, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
– Muốn vượt qua ải này của Ngô gia, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, chỉ cần thế cục thành phố Yến có thể hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Trần Phong, có thể trong thời gian ngắn nhất dao sắc chặt đay rối, đem bổ nhiệm của cậu thông qua hội nghị thường vụ, để chuyện trở thành sự thật, ông cụ có nóng giận hơn, cũng không thể thay đổi quyết định bổ nhiệm của Đảng uỷ bậc nhất. Hi hi, cho dù ông cụ tức giận đến dậm chân, cũng đành phải đợi cơ hội sau này mới trừng trị cậu.
– Nói thì dễ làm thì khó, thế cục hiện nay của thành phố Yến, không được lạc quan.
Hạ Tưởng thở dài
– Ông cụ rất lợi hại, chính vì nhìn thấu điểm tựa nằm ở thành phố Yến, cho nên mới bắt tay từ thành phố Yến trước. E rằng ông cụ cũng đã biết bí thư Trần bảo vệ tôi, cho nên trực tiếp nhảy qua bí thư Trần mà nắm trong tay hơn nửa số ủy viên thường vụ, trực tiếp thao túng hội nghị thường vụ, một khoản kinh phí lớn.
Mai Thái Bình không thể không thừa nhận mạng lưới quan hệ Ngô gia, gật đầu nói:
– Mạng lưới quan hệ và tài nguyên của Ngô gia nhiều hơn so với Mai gia chúng tôi, điểm này phải thừa nhận, nếu như Mai gia ra tay, chưa chắc sẽ có hiệu quả như vậy. Trực tiếp thuyết phục được hơn nửa số ủy viên thường vụ của thành phố cấp phó tỉnh, quả thật là có khí phách có thủ đoạn, tuy nhiên…
Ông cũng không cam tâm ở trước mặt Hạ Tưởng chịu thua Ngô gia, liền nói
– Nhìn ra thủ đô và cả nước, tổng thể Ngô gia có lẽ mạnh hơn Mai gia một chút, nhưng cụ thể đến nơi cá biệt, cũng chưa chắc. Chỉ nói tỉnh Yến, Ngô gia có thể thao túng hội nghị thường vụ thành phố Yến, nhưng hội nghị thường vụ tỉnh Yến, họ lại không có sức ảnh hưởng mạnh như thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |