Chẳng qua Hồ Tăng Chu xử lý quá qua loa và quá nôn nóng, chẳng những không làm tốt công tác trên chuyện bổ nhiệm của y, lại mượn thời cơ uy tín của Trần Phong bị tổn hại mà phân rõ ranh giới với Trần Phong, có hiềm nghi ném đá xuống giếng, hơn nữa cũng sẽ ấn tượng bội bạc cho người ta.
Trần Phong lần này đem chuyện Hà Giang Hoa ra nói, là hành động rung cây dọa khỉ, suy xét trong đó cũng có cả Hồ Tăng, có thể nói là một kế vô cùng cao minh một hòn đá ném hai con chim. Vừa giảm bớt phe của Phó Tiên Phong, vừa gõ chuông cảnh báo Hồ Tăng Chu.
Chỉ có điều Hạ Tưởng suy đi nghĩ lại suy xét đến rất nhiều phương diện. Duy nhất không nghĩ tới chính là vì sao ông cụ Ngô gia ra tay lại giơ cao đánh khẽ, chẳng lẽ chỉ vì nể mặt ông cụ Khâu gia? Hay là vì ông cụ Ngô gia đa mưu túc trí, muốn mượn lúc rối ren cân bằng thế lực thành phố Yến, tại tỉnh Yến hoặc thành phố Yến cài thế lực của Ngô gia? Tuy rằng bây giờ không có bất kỳ dấu vết gì thấy rõ Ngô gia sẽ cài người vào tỉnh Yến hoặc thành phố Yến, nhưng đứng trên điểm cao nhất nhìn xuống, có rất nhiều cách nghĩ vượt ra khỏi tầm mắt của Hạ Tưởng.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân quận Hạ Mã, hoặc vì nguyên nhân khác, thành phố Yến vẫn luôn không được Ngô gia quan tâm, liền đột nhiên lọt vào pháp nhãn của ông cụ, muốn vươn tay tới thành phố Yến, mở rộng sức ảnh hưởng một chút?
Hạ Tưởng dù sao vẫn còn trẻ, chưa từng lên chức cao, cũng chưa từng nắm quản một đại gia tộc, hắn có tài năng có thông minh, nhưng còn xa vẫn chưa đạt được trí tuệ thâm hậu dương đông kích tây trong con đường làm quan lăn lộn cả đời của ông cụ Ngô.
Hắn còn đang suy xét, có lẽ Hồ Tăng Chu cho rằng trước mắt là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi cái bóng của Trần Phong, nhưng theo hắn lại là quá nóng vội. Tuy nhiên hắn cũng tin rằng, Hồ Tăng Chu sẽ không kết thành đồng minh với Phó Tiên Phong, bởi vì Phó Tiên Phong chưa chắc xem trọng Hồ Tăng Chu, đồng thời, Hồ Tăng Chu đối với thái tử đảng cũng có thành kiến sâu nặng. Với sự hiểu biết của Hạ Tưởng đối với y, khả năng lớn nhất của Hồ Tăng Chu chính là ở thành phố Yến cố gắng hết sức để bồi dưỡng thế lực của y, mượn lúc Trần Phong và Phó Tiên Phong ngầm đấu đá, trong thời gian ngắn nhất tạo dựng phe cánh của y.
Nên nói rằng ý tưởng của Hồ Tăng Chu không tồi. Thân là một thị trưởng, y cũng có bản lĩnh có quyền phát biểu lớn nhất. Nhưng khiến Hạ Tưởng không xem trọng tiền đồ của Hồ Tăng Chu chính là lần này Phó Tiên Phong là mượn lực đẩy lực, có hiềm nghi đầu cơ trục lợi. Hồ Tăng Chu có lẽ cũng nhạy bén mà phát hiện ra huyền cơ trong đó, và có ý noi theo Phó Tiên Phong, muốn ngư ông đắc lợi từ bên trong, chỉ có điều Hồ Tăng Chu lại quên mất một điểm, y là thị trưởng không giả, nhưng y vừa không có thế lực hùng mạnh và trí tuệ chính trị như Trần Phong, vừa không có bối cảnh và thâm trầm như Phó Tiên Phong, tính cách của y đã quyết định cho dù có vài ủy viên thường vụ đoàn kết bên cạnh y, cũng sẽ không kết thành một đồng minh vững chắc!
Con đường thích hợp cho Hồ Tăng Chu đi nhất chính là tuyến đường trung gian, mà không phải là tuyến đường độc lập. Tính cách và bối cảnh của y quyết định mọi thứ. Mà hiện tại y lại tự cho rằng thời cơ chín muồi, liền muốn cân sức ngang tài với Trần Phong tại thành phố Yến, hoặc cùng Trần Phong, Phó Tiên Phong ba bên đối đầu, sợ là tính toán sai.
Hạ Tưởng nghĩ thông suốt then chốt trong đó, liền lập tức thể hiện ý kính nể Trần Phong:
– Bí thư Trần nương tay tha cho Hà Giang Hoa một phen, ông ta là người thông minh, chắc chắn sẽ đưa ra sự lựa chọn sáng suốt. Quen biết bí thư Trần nhiều năm, bây giờ tôi mới biết. Tôi còn rất nhiều điểm cần phải học hỏi ở ngài…
Trần Phong mặc kệ Hạ Tưởng nịnh bợ, mà khơi dậy hứng thú mà hỏi:
– Bước tiếp theo cậu nên làm thế nào?
– Ngày mai nếu như không có việc, tôi sẽ tìm Trần Thiên Vũ tiếp xúc một chút, thương lượng một chút về công việc tiếp theo.
Hạ Tưởng phút chốc cảm thấy thoải mái không ít, Trần Phong làm vậy không nghi ngờ gì là cho hắn một cơ hội tốt để lôi kéo Trần Thiên Vũ, hắn làm tốt công việc giai đoạn đầu trước, dọn sẵn đường cho Trần Phong theo sau ném ra quả bom nặng ký.
– Ừ, phải nói chuyện cho tốt, hơn nữa còn phải đi sâu vào nói chuyện.
Trần Phong mỉm cười nhìn ra cửa sổ, hơi cảm thán mà nói
– Một lần bổ nhiệm không trọng đại, không ngờ lại dẫn đến không ít biến động, còn khiến cục thế thành phố Yến trở nên phức tạp lên, tiểu Hạ, sau này cậu chủ quản quận Hạ Mã, công việc mới bắt đầu chắc chắn còn khó khăn hơn chút, hơn nữa thân là đảng ủy và chính phủ cấp một, tôi cũng không tiện can thiệp quá nhiều, trên căn bản làm thế nào triển khai công việc, làm thế nào tạo dựng hệ thống của bản thân, làm thế nào mở rộng quan niệm chấp chính của bản thân, đều phải trông cậy vào bản thân cậu…
Trầm mặc một hồi, Trần Phong lại nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
– Bước đầu tiên đảm nhiệm chủ tịch quận, bước thứ hai thì phải tiến tới bí thư, cho cậu thời gian một năm, thế nào, có lòng tin không?
– …
Hạ Tưởng chỉ là gật đầu, con đường tương lai đang ở dưới chân. Trong lòng hắn cũng có nguyện vọng mãnh liệt, chẳng qua không muốn ở trước mặt Trần Phong nói có vẻ như hoàn hảo mà thôi.
Sự yêu mến của Trần Phong đối với hắn không thay đổi, Hạ Tưởng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Mặc kệ Trần Phong có phải là biết rõ năm xưa hắn ở sau lưng, âm thầm giúp ông hóa giải áp lực đến từ Cao Thành Tùng, tấm lòng bảo vệ của Trần Phong đối với hắn, vẫn luôn là tài sản đáng trân trọng nhất của Hạ Tưởng.
Trần Phong bước đầu đã trang bị phẩm cách một nhà chính trị.
Buổi tối, Hạ Tưởng trịnh trọng mời Trần Phong, Lý Đinh Sơn và Phương Tiến Giang ăn cơm, suy nghĩ lại, lại mời cả Cao Hải. Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, đối với thế cục tương lai của thành phố Yến, mỗi người đều có lo lắng riêng.
Tuy nhiên Cao Hải đối với việc tiếp cận với Trần Phong, Phương Tiến Giang vô cùng vui mừng, cũng vô cùng cảm ơn Hạ Tưởng đã chủ động tạo cơ hội cho y.
Hạ Tưởng cũng biết điều gì nên nói điều gì không nên nói, trong bàn tiệc, không nhắc đến một chút nào liên quan đến chuyện của Hà Giang Hoa, càng không tiết lộ riêng với Cao Hải. Càng có cảm giác thần bí, mới càng có niềm vui bất ngờ, mới càng khiến Cao Hải cảm kích Trần Phong.
Ủy ban nhân dân quận và quận ủy quận Hạ Mã chính thức thành lập vào ngày 15 tháng 8, hiện cách ngày thành lập còn nửa tháng, trên căn bản tất cả ủy viên thường vụ mới nhậm chức của quận Hạ Mã đều bận rộn với đơn vị trước đây của mình, tiến hành công tác bàn giao sau cùng. Trần Thiên Vũ cũng là như thế, đang bận rộn lần lượt cáo biệt với người trong đơn vị trước đây, chuẩn bị chính thức đến thành ủy báo danh, hơn nữa làm thủ tục giao nhận.
Trần Thiên Vũ vốn là phó chủ tịch quận An Trường thành phố Yến, lần này đến quận Hạ Mã đảm nhiệm ủy viên thường vụ, phó chủ tịch thường trực quận, coi như tiến một bước nhỏ, cũng là chuyện tốt đáng để chúc mừng. Y tâm trạng vui vẻ, hưởng thụ sự chúc mừng của đồng nghiệp và cấp dưới, thu dọn xong tất cả đồ vật, sau đó đi xuống dưới lầu, chuẩn bị rời khỏi chính phủ khu An Trường đã công tác hai năm
Đi đến cổng chính, vẫy tay với những người đưa tiễn, nghĩ tới sắp phải rời khỏi nơi quen thuộc, không khỏi cũng có chút luyến tiếc. Tuy nhiên nghĩ tới sắp đến cương vị công tác mới phát huy tác dụng quan trọng hơn, y liền có một chút cảm giác trông đợi và kích động khó hiểu. Quận Hạ Mã tuy là quận mới, nhưng bởi vì có sự dốc sức ủng hộ của hai cấp tỉnh thành, sau này chắc chắn có thể làm ra chiến tích lớn hơn, mà vị trí của y lại là phó chủ tịch thường trực quận, lên một cấp, tuyệt đối có thể một bước từ trưởng phòng đến Phó giám đốc sở, hoàn thành một lần thăng tiến quan trọng nhất trong đời người.
Chỉ có điều khi y nghĩ tới Chủ tịch quận Hạ Tưởng năm nay chỉ mới 28 tuổi, trong lòng vẫn không được thoải mái cho lắm, nhỏ hơn y chừng 6 tuổi, khiến tâm trạng y vô cùng buồn bực. Y 34 tuổi mới lên được chức trưởng phòng, người ta 28 tuổi đã là phó giám đốc sở, chính là nhân vật số một chính phủ, y có là phó thường trực, cũng là cấp phó, đem so sánh, niềm vui thăng tiến một bước nhỏ liền lập tức không còn sót lại chút gì.
Người so với người, tức chết người, quả nhiên không sai. Cho dù vài năm sau y thăng đến Chủ tịch quận, vẫn bị Hạ Tưởng đè đầu. Chênh lệch 6 tuổi, trên quan trường chính là chênh lệch một cấp, đủ để khiến người ta hoàn toàn hết hy vọng đối với cách nghĩ vượt xa đối phương, làm thế nào vượt? Sau sáu năm, nói không chừng Hạ Tưởng sắp tới phó chủ tịch tỉnh rồi!
34 tuổi đã có thể bước vào cánh cửa cán bộ cấp tỉnh, quá khoa trương rồi. Tốc độ thăng tiến của Hạ Tưởng cũng quá kinh người, Trần Thiên Vũ liền có một ý thù địch sâu nặng đối với Hạ Tưởng chưa từng gặp mặt, không chỉ là bởi vì Hạ Tưởng tuổi còn trẻ đã đè đầu y, cũng bởi vì Hà Giang Hoa
Hà Giang Hoa là hậu đài của Trần Thiên Vũ, tuy rằng là ủy viên thường vụ xếp loại cũng khá gần cuối của thành phố Yến, nhưng cũng là Giám đốc sở danh chính ngôn thuận, cơ hội vừa đến, đến thành phố phía dưới đảm nhiệm bí thư cũng không thành vấn đề. Quan hệ giữa Hà Giang Hoa và Trần Phong bất hòa, cùng Đàm Long quan hệ không tệ, vì thế kéo theo Trần Thiên Vũ cũng khó hiểu mà không có thiện cảm đối với Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |