Cũng may, Hạ Tưởng đánh giá đối với bài nói chuyện trên đài của Bạch Chiến Mặc cũng tạm được, ít ra thì chưa nhìn ra thái độ đắc ý vênh váo của Bạch Chiến Mặc bây giờ, bài phát biểu của y đúng quy đúng luật, thái độ biểu hiện cũng đủ thành khẩn và khiêm tốn, phù hợp thân phận của một Bí thư Quận ủy.
Hạ Tưởng liền âm thầm gật đầu, Bạch Chiến Mặc là người thông minh
Phó Tiên Phong đứng bên cạnh Hồ Tăng Chu, ánh mắt chớp lóe, đảo qua trên người Hạ Tưởng, lại lần lượt thoáng nhìn qua ủy viên thường vụ quận Hạ Mã xếp hàng sau lưng Hạ Tưởng, trong lòng cũng không biết đang toan tính cái gì. Ánh mắt y và ánh mắt Hạ Tưởng ngẫu nhiên chạm nhau, liền nhanh chóng rời ra, cuối cùng lại dừng trên người Hồ Tăng Chu
Hồ Tăng Chu vẻ mặt tươi cười tản mạn, biểu hiện ra rất là khí thế, trên thực tế nội tâm vừa khẩn trương lại vừa bất an. Vừa rồi Hạ Tưởng thoáng nhìn mỉm cười với ông, ông cũng trả lại một nụ cười, trái tim lại không biết điều đập mạnh vài cái
Chuyện lạ, ông không sợ Trần Phong, không sợ Diệp Thạch Sinh, sao có chút sợ Hạ Tưởng?
Trí nhớ từ từ trở về, Hồ Tăng Chu bị ánh mắt thăm dò của Phó Tiên Phong đảo qua, bỗng nhiên lúc đó trong lòng hiện lên một tia sáng, đã rõ cái mà ông vẫn luôn lo lắng là gì rồi! Là Hạ Tưởng nắm giữ bí mật đang được che dấu của ông, toàn bộ thành phố Yến chỉ có một mình Hạ Tưởng biết ông là một thư pháp gia, là thư pháp gia Thị trưởng, cũng biết hành động của ông là thích viết chữ không đề tên để mua danh cầu lợi!
Nếu Hạ Tưởng đem việc này để lộ ra ngoài, trở thành lời đồn đại truyền bá khắp nơi, sẽ có ảnh hưởng cực lớn đối với danh dự của ông, bởi vì đến lúc đó tất cả mọi người đều biết ông thích khoe khoang thư pháp, lại không dám đề tên, khi có quan lớn khen ngợi mới dám thừa nhận, nếu không có, coi như là tác phẩm vô danh. Hành vi như thế lại xuất hiện trên một người đường đường là Thị trưởng, chắc chắn là một scandal lớn
Hồ Tăng Chu bình sinh rất chú trọng danh tiếng, lại coi thân phận thư pháp gia là bí mật lớn nhất, thật sự mà bị Hạ Tưởng lấy đó ra uy hiếp, ông nên ứng đối thế nào?
Hồ Tăng Chu tuy rằng đứng ở trên đài, nhưng lòng lại không yên, thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng trên người Hạ Tưởng, rồi lại không dám đối diện với hắn.
Hạ Tưởng cũng phát hiện Hồ Tăng Chu khác thường, cũng không có suy nghĩ sâu xa về nguyên nhân mà Hồ Tăng Chu biểu hiện khác thường, hắn cũng hiểu tất yếu phải cùng Hồ Tăng Chu giáp mặt nói chuyện, theo hắn thấy, cho dù là có quan hệ không chặt chẽ cùng Hồ Tăng Chu, cũng không đến mức bất hòa mới tốt. Đỡ phải bị Phó Tiên Phong thừa cơ tiến vào, nếu chẳng may ở một số vấn đề mấu chốt y và Hồ Tăng Chu đạt tới nhất trí với nhau, thì sức khống chế của Trần Phong tại thành phố Yến sẽ giảm đi
Tuy nhiên Hạ Tưởng không ngờ rằng, xong nghi lễ, Hồ Tăng Chu không cho hắn có cơ hội nói chuyện, vội vàng rời đi
Nghi thức được tiến hành vô cùng thành công, tất cả lãnh đạo nói chuyện xong, do Hạ Tưởng lên sân khấu chủ trì nghi lễ bế mạc. Hạ Tưởng đầu tiên là chiếu theo lệ thường cảm tạ hai cấp lãnh đạo Tỉnh ủy và Thành ủy đã mạnh mẽ ủng hộ quận Hạ Mã, theo sau thì đem bài diễn thuyết đã soạn thảo trước đọc một hồi lâu, rồi ngẫu hứng nói:
– Thành lập Quận Hạ Mã là một sự kiện lớn trong lịch sử thành phố Yến, đối với toàn bộ tỉnh Yến mà nói, cũng sẽ phát sinh ra ảnh hưởng hết sức quan trọng. Trang bị thêm quận mới là đánh dấu sự mở rộng và trưởng thành một thành thị. Thành phố Yến là một trong tỉnh thành trẻ tuổi nhất, lại thiếu đi sức sống và sự nhiệt tình mà tuổi trẻ mang đến, vì sao? Không phải vì nhân dân thành phố Yến không có sự nhiệt tình, cũng không phải nhân dân thành phố Yến không muốn không có sự nhiệt tình, mà là cán bộ đảng viên chúng ta không có sự nhiệt tình, thiếu đi sức sống hăng hái tiến về phía trước. Thành lập Quận Hạ Mã, chính là chỗ để cho mọi người có thể giải phóng sự nhiệt tình phát huy sức sống, tôi nghĩ dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố, cộng thêm cố gắng của tất cả cộng đồng cán bộ đảng viên quận Hạ Mã, quận Hạ Mã có thể trở thành một cửa sổ khiến tỉnh Yến một lần nữa xem xét lại thành phố Yến. Trở thành một cơ hội được cả nước biết đến thành phố Yến…
Trên cơ bản phát biểu của Hạ Tưởng cùng bài phát biểu của Diệp Thạch Sinh thị sát thành phố Yến lần trước, liền mạch với nhau, Hạ Tưởng vừa dứt lời, Diệp Thạch Sinh liền tươi cười rạng rỡ vỗ tay đầu tiên, khen ngợi nói:
– Đồng chí Hạ Tưởng có quyết đoán, có cái nhìn sâu sắc, nói chuyện rất đặc sắc, đáng để các đồng chí học hỏi
Bí thư Tỉnh ủy đã dẫn đầu vỗ tay, mọi người ở đây ai dám không tức khắc phụ họa, lập tức vỗ tay vang rền, rất là nhiệt liệt
Theo sau, Diệp Thạch Sinh thân thiết cùng một hàng lãnh đạo đảng và chính phủ quận Hạ Mã mới nhậm chức, bắt tay từng người một
Đầu tiên bắt tay với Bạch Chiến Mặc, Diệp Thạch Sinh nhìn thật sâu Bạch Chiến Mặc, nói:
– Đồng chí Chiến Mặc điềm đạm trầm ổn, có được sự thành thục không tương xứng với tuổi tác, là chuyện tốt, tuy nhiên cũng nên có sự nhiệt tình tương xứng với người trẻ tuổi. Quận Hạ Mã là quận mới, phải có bầu không khí hoàn toàn mới
Lời nói Diệp Thạch Sinh ngoài thì như động viên khích lệ, kì thực ám chỉ Bạch Chiến Mặc không có chí tiến thủ. Bạch Chiến Mặc vừa mới thấy Diệp Thạch Sinh khen ngợi Hạ Tưởng, không ngờ chỉ chớp mắt trước mặt y, thì trở thành lời chế nhạo, khiến y hơi có chút xấu hổ, vừa định nói vài câu, không ngờ Diệp Thạch Sinh chỉ khẽ gật đầu, lập tức chuyển sang bắt tay Hạ Tưởng
Một cảnh tượng bắt tay của Diệp Thạch Sinh và Bạch Chiến Mặc lọt vào trong mắt người có lòng, tất cả mọi người âm thầm phỏng đoán, Bạch Chiến Mặc mặc dù đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, nếu không làm ra thành tích, e rằng không qua nổi cửa ải của Bí thư Tỉnh ủy
Phạm Duệ Hằng còn tốt, đối đãi Bạch Chiến Mặc và Hạ Tưởng không khác gì nhau là thái độ đối xử bình đẳng. Phạm Duệ Hằng cũng không tham dự đến việc tranh dành của hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Yến, trên cơ bản ông vẫn duy trì một thái độ trung lập, cũng là sự tình đã được xác định, không cần phải bày tỏ thêm, vẫn là thỏa đáng bày ra thái độ đứng ngoài cuộc không quan tâm
Vài lãnh đạo Tỉnh ủy phía sau, cũng đều là sóng yên biển lặng mà đi ngang qua sân khấu. Khi đến lượt Trần Phong, lại tạo ra một chút ngoài ý muốn
Khi Trần Phong và Bạch Chiến Mặc bắt tay, đặc biệt khẩn thiết, còn dùng lực vỗ vỗ bả vai Bạch Chiến Mặc, cười ha ha:
– Đồng chí Chiến Mặc, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giao quận Hạ Mã cho anh và Hạ Tưởng chủ trì công tác, nhất định không được phụ trọng vọng, phải hoàn thành tốt trọng trách xây dựng quận Hạ Mã
Bạch Chiến Mặc một bộ dạng sợ hãi và bối rối, liên tục gật đầu:
– Cảm tạ bí thư Trần ủng hộ, tôi nhất định đi sâu học tập tinh thần chỉ thị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, dốc hết toàn lực xây dựng quận Hạ Mã, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi
Vẻ tươi cười trên mặt Trần Phong lập tức cương cứng, dùng giọng điệu rất không vui nói:
– Cách mạng công tác trong thời đại hòa bình là công tác xây dựng, là công tác đổi mới, là công tác trí tuệ, không phải là công tác thô kệch chỉ biết vùi đầu làm việc cúi đầu mà làm. Tôi không phản đối lãnh đạo cán bộ làm việc chăm chỉ. Nhưng tôi rất yêu thích cán bộ có trí tuệ có đầu óc, khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất đầu tiên, mà không phải thái độ khinh suất. Khoa học kỹ thuật từ đâu mà tới, từ trong đầu óc mà ra, từ trong trí tuệ mà đến, cho nên nói trí tuệ là lực lượng sản xuất đầu tiên cũng rất đúng. Đồng chí Chiến Mặc, ở phương diện linh hoạt ứng biến, làm cách nào để duy trì sức sống trên công tác, anh cần phải tăng cường học tập nhiều hơn
Bạch Chiến Mặc vẻ mặt xấu hổ, mặt đỏ lên, liên tục nói vâng. Còn muốn tỏ lại thái độ, thì Trần Phong lại buông tay y ra, xoay người đi bắt tay Hạ Tưởng
Cảnh tượng Trần Phong dội nước lạnh vào Bạch Chiến Mặc đều lọt vào trong mắt của tất cả mọi người, có người bất mãn, có người khiếp sợ, có người vui sướng khi người gặp họa, có người lắc đầu thở dài, tuy nhiên thái độ của hầu hết mọi người đều không đồng ý, bởi vì Trần Phong từ trước đến nay nói chuyện thường có cử chỉ làm người ta kinh ngạc, anh không thể biết Trần Phong nói câu nào là thật câu nào là giả, vì thủ pháp quen dùng nhất của Trần Phong chính là khoa trương và phô bày.
Bạch Chiến Mặc trong lòng rất rõ, Trần Phong là cố ý khiến y khó xử, dù sao đột nhiên xông ra con ngựa ô như y, làm đảo lộn thế cục thành phố Yến, Trần Phong không hận y mới lạ. Lại nghĩ đến việc Trần Phong bất động thanh sắc lặng lẽ gạt bỏ Hà Giang Hoa, xếp Cao Hải vào, trong lòng y liền mơ hồ lo lắng Trần Phong sau này sẽ cố ý gây phiền toái với y. Nhưng nếu đã ngồi trên ngai vàng của Bí thư Quận ủy, cũng chỉ còn một con đường để đi, không tin dựa vào năng lực của y và kéo được đầu tư tới 20 tỷ, không thể làm ra chiến tích chói lọi ở quận Hạ Mã.
Chiến tích trong tay, rõ như ban ngày, Trần Phong còn làm khó y sao?
Bạch Chiến Mặc ngược lại càng giữ vững niềm tin
Khi Trần Phong và Hạ Tưởng bắt tay, chuyện trò vui vẻ, còn cố ý lớn tiếng nói giỡn vài câu, mới xoay người rời đi, chính là muốn cho mọi người lưu ý ấn tượng cố tình lạnh nhạt Bạch Chiến Mặc đề cao Hạ Tưởng. Trần Phong mặc dù làm quan nhiều năm, cũng có sự khôn ngoan sâu đậm, nhưng ông dù sao cũng là người, nhìn thấy Bạch Chiến Mặc khó tránh khỏi nghĩ tới lần thất bại trên hội nghị thường vụ, rồi nghĩ tới vì thế mà dẫn tới việc Hồ Tăng Chu càng lúc càng xa cách, khó tránh khỏi âm thầm nổi giận, thế là muốn trước mặt mọi người tạo một chút áp lực cho Bạch Chiến Mặc
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |