Quan Trường – Quyển 5

Phần 185

Hạ Tưởng yêu thích nhất là doanh nghiệp có trách nhiệm xã hội, căm ghét nhất chính là doanh nghiệp làm ăn khuất tất và chính quyền địa phương vô liêm sỉ. Một thương nhân Hồng Kông nào đó đã từng quyên tặng một chính quyền địa phương tỉnh Lĩnh Nam một cây cầu lớn, chính quyền địa phương đó lại dùng cây cầu miễn phí đi thu phí qua cầu của dân chúng, hơn nữa còn không hề nhắc tới chuyện thương nhân Hồng Kông quyên tặng, thu chẵn thời gian tám năm. Trong tám năm thu không biết bao nhiêu tiền, tiền dùng vào việc gì cũng không ai biết được. Khi đối mặt với sự chất vấn của Ủy viên Mặt trận Tổ quốc, chính quyền địa phương còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ nói thu phí qua đường đều dùng để trả nợ tiền xây dựng cây cầu rồi. Cầu xây không mất một xu thì lấy đâu ra cách nói trả nợ?

Cuối cùng thương nhân Hồng Kông bị bêu danh ra mặt làm sáng tỏ sự thật, nói là y quyên góp toàn bộ tiền tu sửa cầu, và chưa cầm một xu từ khoản thu phí qua cầu, hiện tại không, sau này cũng sẽ không!

Chính quyền địa phương bị lật tẩy mới bất đắc dĩ ngừng hành động thu phí vô liêm sỉ, Hạ Tưởng sau sự việc này suy nghĩ sâu xa ra, xây dựng cầu là một phần của dịch vụ công cộng, đừng quên đường công cộng họ công, xây cầu, xây đường không nên chỉ dựa vào phí qua cầu trả nợ, Chính phủ nên gánh vác một phần, doanh nghiệp có lương tri, có trách nhiệm gánh vác một phần.

Ví dụ như đường cao tốc trong nước tuy rằng phát đạt, nhưng trên thế giới là nước thu phí cầu đường nhiều nhất, cũng là quốc gia có nhiều Giám đốc Sở giao thông rớt đài nhiều nhất. Thu phí nhiều nhất, phục vụ lại kém cỏi nhất, đồng thời còn là quốc gia có nhiều tai nạn giao thông nhất. Có thể thấy được có bao nhiêu người ngồi ăn không, mặc kệ sự tình.

Chính phủ hàng năm đều thu một lượng lớn từ thuế, lấy từ dân phải dùng cho dân, không thể dùng để tiêu xài hoang phí hay tiêu vào ăn uống. Hạ Tưởng cũng biết hắn không có khả năng tiêu diệt triệt để làn gió bất chính, nhưng ít ra với người dưới quyền của hắn, không cho phép phát sinh chuyện phàm ăn tục uống. Trong khoảng thời gian ngắn, từ điểm đến toàn diện, suy nghĩ rất nhiều. Hạ Tưởng thấy không còn sớm, cũng lo lắng sức khỏe Cao lão không chịu nổi liền chuẩn bị về, đến địa điểm thi công của Tập đoàn Viễn Cảnh thăm một chút.

Bỗng nhiên, trong màn mưa phùn xa xa, một người đàn ông trung tuổi ôm một đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, gã râu ria lởm chởm, khuôn mặt tiều tụy. Vẻ mặt thấp thỏm lo sợ, xa xa nhìn thấy đám người Hạ Tưởng, ngây người sửng sốt, đột nhiên không nói câu nào quay người nhảy xuống sông.

Hạ Tưởng đang định cùng Cao lão trở về thì thấy tình cảnh này vô cùng kinh hãi, dưới tình thế cấp bách làm sao còn nghĩ tới thân phận Chủ tịch quận của mình, liền muốn nhảy xuống sông cứu người. Trần Thiên Vũ nhanh tay giữ chặt Hạ Tưởng:

– Chủ tịch quận Hạ, anh không thể xuống, nguy hiểm lắm, để tôi!

Trần Thiên Vũ lực rất mạnh, lôi Hạ Tưởng về phía sau, y đang muốn chạy bộ về phía trước, chợt nghe tiếng người nói bên cạnh:

– Chủ tich quận Hạ, Phó chủ tịch Trần không phải hoảng, tôi là kiện tướng bơi lội, tôi tới cứu người.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “bùm” một tiếng, Hoàng Vĩ Cương ngay cả quần áo cũng không cởi đã nhảy xuống sông.

Người đàn ông trung niên còn ôm một đứa trẻ khoảng hơn ba tuổi, giữa dòng nước chỉ đạp phình phịch mấy cái thì chìm xuống. Hạ Tưởng thấy thế nóng ruột, biết một mình Hoàng Vĩ Cương không thể cứu được hai người, lại muốn xuống sông. Đúng lúc này, lái xe Trương Lương từ phía sau đuổi tới, hét lớn:

– Chủ tịch quận Hạ yên tâm, tôi nhất định cứu được người lên.

Trương Lương nhanh chóng nhảy vọt xuống sông, cắm đầu xuống. Chỉ trong chốc lát đã cùng Hoàng Vĩ Cương, một trước một sau đem người đàn ông và đứa nhỏ lên bờ.

Người đàn ông không việc gì, đứa nhỏ đã bị sặc nước, hôn mê. Động tác Truơng Lương thành thục ép lồng ngực đứa nhỏ, chỉ trong chốc lát đứa bé ói ra một ngụm nước, tỉnh lại ôm lấy người đàn ôm gào khóc.

Hạ Tưởng vốn không có ấn tượng sâu sắc với Trương Lương, qua chuyện lần này, ấn tượng đối với Trương Lương thay đổi rất nhiều, gật gật đầu nói với gã:

– Kỹ năng bơi không tồi, biểu hiện tốt lắm.

Lại khen ngợi Hoàng Vĩ Cương:

– Vĩ Cương rất dũng cảm, thật đáng biểu dương.

Hoàng Vĩ Cương và Trương Lương đều ngượng ngùng nói:

– Lãnh đạo quá khen rồi, một việc nhỏ thôi mà.

Kỳ thật trong lòng bọn họ đầu rất cảm động, bởi vì động tác vừa rồi của Hạ Tưởng là thật tâm cứu người, không có một chút nào là bộ dạng thể hiện mình, nếu không phải Trần Thiên Vũ nhanh tay thì người nhảy xuống sông đầu tiên chính là Hạ Tưởng.

Chủ tịch quận Hạ đường đường là Chủ tịch quận, trong thời khắc quan trọng không quên xả thân cứu người, bọn họ thân là cấp dưới càng phải biểu hiện tốt hơn.

Trần Thiên Vũ cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu chẳng may vừa rồi Hạ Tưởng xuống sông cứu người, có chuyện gì không may xảy ra thì y khóc không ra nước mắt. Tuy nhiên y cũng có chút khó hiểu, bình thường Chủ tịch quận Hạ nói chuyện hay làm việc đều vô cùng bình tĩnh, hôm nay vừa thấy có người rơi xuống nước thì kích động giống như một người trẻ tuổi bình thường. Chủ tịch quận Hạ thật đúng là phức tạp, làm cho người ta không đoán biết được, thân là Chủ tịch quận cũng không màng nguy hiểm cứu người, cũng là một người có tình nghĩa thật.

Hạ Tưởng đợi sau khi người đàn ông trung niên ổn định cảm xúc, mới trách cứ nói:

– Có chuyện gì khó xử lại muốn tự sát? Anh là đàn ông, có tay có chân còn không nuôi nổi mình sao? Lại nói đứa trẻ bé bỏng như vậy, tội tình gì mà bắt nó chết cùng anh?

Người đàn ông trung niên nhìn Hạ Tưởng mấy lần, lại nhìn những người xung quanh, sợ hãi hỏi:

– Các ngươi là ai?

– Đừng quan tâm chúng tôi là ai, anh nói xem vì sao anh muốn nhảy sông tự tử?

Hạ Tưởng tiếp tục truy vấn. Hắn cũng biết nếu không đến bước đường cùng thì không ai muốn bỏ đi sinh mạng cả, hơn nữa nhìn bộ dạng người đàn ông này và đứa bé chắc chắn là bố con. Hổ dữ không ăn thịt con, nếu không phải thật sự không còn đường để đi thì có ai muốn mang theo con nhỏ đi tìm cái chết?

Hạ Tưởng biết, nhất định là có ẩn tình bên trong.

Người đàn ông trung niên chần chừ chốc lát, mắt nhìn xung quanh, thấy Cao lão đứng đằng sau, trong ánh mắt toát ra sự tín nhiệm. Cao lão thấy thế liền bước về phía trước một bước, ngồi xổm xuống, tỏ thái độ bình đẳng, hỏi:

– Anh tên là gì? Không phải lo lắng, chúng tôi không phải người xấu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói ra, có lẽ chúng tôi có thể giúp anh giải quyết.

– Tôi tên Lưu Quang Quốc, là người thôn Hạ Mã. Vì việc trưng dụng đất mà mâu thuẫn với công ty Hoành An…

Lưu Quang Quốc nói còn chưa dứt, chợt nghe âm thanh ồn ào từ xa truyền tới.

– Vừa mới nghe thấy âm thanh nhảy xuống nước, Lưu Quang Quốc không phải nhảy xuống tự vẫn sao?

– Nhảy thì nhảy, chết rồi thì thôi, hộ bị cưỡng chế chết một người thì bớt thêm một.

– Gây chết người không tốt đâu?

– Lại không liên quan tới chúng ta, là bọn chúng tự nhảy sông tự vẫn, chúng ta không ép hắn, không đẩy hắn có phải không?

– Đúng vậy, thằng ngu này muốn nhảy sông tự vẫn thật thì lại đỡ phiền phức. Mẹ nó, một thằng ngoan cố, tiền không có, ô dù không có ai còn dám gây rắc rối? Chết rồi là gã hời lớn, nếu không chết bắt về đánh cho một trận, sau đó thị chúng.

Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống.

Đang nói chuyện thì ở phía xa một chiếc xe Santana chạy tới, bốn cửa xe mở ra, bên trong lộ ra vài cái đầu, trong số đó một người khoảng hai mươi tuổi, mặt đầy mụn gọi lớn:

– Này, mấy người các anh có nhìn thấy một người đàn ông ôm một đứa nhỏ đi qua không?

Lập tức phát hiện thấy mấy người Hạ Tưởng đang đứng vây quanh Lưu Quang Quốc liền mừng rỡ nói:

– Lưu Quang Quốc không chết! Nhanh, bắt hắn lại, vừa hay đưa về cho những tên dân ngang bướng, mặt dày mày dạn xem, đây là kết cục của hộ bị cưỡng chế.

Trong những nhân viên Ủy ban nhân dân quận cùng Hạ Tưởng thị sát cũng chỉ có Trần Thiên Vũ, Kim Hồng Tâm và Hoàng Vĩ Cương, cộng thêm lái xe Trương Lương.

Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ có Cao lão và một lái xe. Đường đường là Chủ tịch quận và nhân vật trung tâm của Tập đoàn Viễn Cảnh, nhưng Hạ Tưởng và Cao lão xuất hành có thể nói là đơn giản nhẹ nhàng, tuyệt không hơn người lại càng không phô trương thanh thế. Mấy người người thanh niên không coi ra gì cũng là bình thường.

Kim Hồng Tâm lúc nhảy sông cứu người vừa rồi không có cơ hội biểu hiện, bây giờ cơ hội tới, liền đi về phía trước một bước lớn tiếng nói:

– Các anh là ai? To gan lớn mật! Bức ép người ta nhảy sông tự vẫn chưa nói, còn há mồm há miệng bắt người, ai cho các anh quyền lớn như vậy?

– Ta là ai?

Tên mặt mụn nhảy xuống xe, theo sau là toàn bộ người trên xe xuống, chừng sáu người. Tên mặt mụn tự nhận phía mình mặc dù số người không chiếm uy thế, nhưng rõ ràng khí thế chiếm thượng phong. Ở trong mắt hắn ta, đám người Kim Hồng Tâm chẳng qua là đám già yếu mà thôi liền châm biếm nói:

– Mày là ai? Có phải ăn no rồi xen vào việc của người khác không? Có biết một vùng này đều do tao nắm giữ không? Tao là ai? Nói ra thì sợ dọa ngươi té ngửa.

Hoàng Vĩ Cương tuổi trẻ nóng nổi, vừa nghe liền tức giận hét:

– Ngươi nói chuyện biết tôn trọng một chút, có biết trước mặt ngươi là ai không?

Kim Hồng Tâm nhìn mặt đoán lòng, biết Hạ Tưởng không muốn biểu lộ thân phận, y lăn lộn trong quan trường nhiều năm, so với Hoàng Vĩ Cương thì có mắt nhìn hơn, biết Hạ Tưởng nhất định muốn tra rõ mọi chuyện, biểu lộ thân phận thì không tốt, vội ho khan một tiếng cắt ngang Hoàng Vĩ Cương, nói:

– Chúng tôi là người của Tập đoàn Viễn Cảnh. Các anh là ai? Vì sao muốn bắt Lưu Quang Quốc?

Một tên tóc húi cua bên cạnh nhận ra Cao lão, nói nhỏ với tên mặt mụn:

– Anh Ngưu, lão già kia đúng là người của Tập đoàn Viễn Cảnh vẫn thường xuyên xuất hiện, Tập đoàn Viễn Cảnh cũng có lai lịch, chúng ta hay là…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 4
5 Câu nói này mang hàm nghĩa rất phong phú, khiến cho người ta miên man bất định. Hạ Tưởng không tự chủ than thở về sức tưởng tượng của Tiêu Giai. Vốn định trị cho cô một trận nhưng nhớ đến ngày mai còn phải nộp bản thảo nên chỉ còn cách nén giận, nói: Mau đi dán miếng dán vào đi, sau đó đi ngủ. Buổi tối anh còn bản thảo phải viết nốt, chắc sẽ ngủ muộn hơn. Tiếu Giai vui mừng “ừ” một tiếng, chạy đi được vài bước bỗng đứng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng rồi nói: Buổi tối anh ngủ phòng khách là được rồi, em muốn ta phân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Vĩnh Hằng – Quyển 4
0 Cổng ra vào di tích cung điện có khá nhiều đá tảng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy lẫn trong đám đá tảng đó có một cánh cửa đã bị tàn phá. Đi qua cửa này, có thể bước vào cung điện dưới mặt đất. Ngay bên cánh cửa ra vào ấy chính là khách sạn Trường Sinh, tu sĩ ra vào hối hả. Người thì tính tiền, kẻ bán linh trà, tuy Thanh Long hội chỉ lấy một thành tiền lời, nhưng muốn vào di tích thì phải mua linh trà, giá mười điểm một ly. Song tính ra thì vẫn còn lương tâm chán so với Thiên Không Hội, thế nên tu sĩ Không Thành không hề...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Phần 60 Gương mặt Hoàng đế thoáng rung động, trầm ngâm một hồi lâu rồi hỏi: Lâm Tam, ngươi hẳn đã nghe ý kiến không nên vọng động của Thành Vương huynh. Việc này liên quan đến vận mệnh của Đại Hoa ta, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Đang lúc ngoài biên ải nguy nan, nếu phải chia quân đi bảo vệ Cao Lệ, chẳng phải là đặt Đại Hoa ta vào tình thế nguy hiểm hay sao? Ngươi thấy thế nào? Mọi người sớm đã nghe tiếng Lâm Tam có kiến thức uyên thâm. Mắt thấy hắn cùng với Thành Vương có quan điểm trái ngược nhau, lập tức quần thần đều cao hứng, muốn đợi nghe...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng