Quan Trường – Quyển 5

Phần 189

Hạ Tưởng ngồi xuống trước, mọi người lần lượt ngồi xuống. Mấy Phó chủ tịch quận, ngoại trừ Trần Thiên Vũ ra đều không biết đã xảy ra chuyện gì, đều là vẻ mặt kinh ngạc. Chỉ có Tạ Nguyên Thanh không tỏ thái độ gì cả ngồi bên cạnh Trần Thiên Vũ, đầu tiên liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi lại liếc mắt nhìn Hoàng Kiến Quân, muốn nói rồi lại thôi.

Hạ Tưởng phát hiện Tạ Nguyên Thanh khác thường, liền hỏi:

– Đồng chí Nguyên Thanh nếu có vấn đề gì khác, trước khi họp có thể nói ra trước.

Tạ Nguyên Thanh mới hời hợt nói:

– Theo Bí thư Bạch nói, hai mươi tỷ của Văn Châu đầu tư hi vọng trong vòng một tuần sẽ cùng Ủy ban nhân dân quận chính thức ký kết hiệp nghị…

Hạ Tưởng cười gật đầu:

– Chuyện tốt, mong sao, mong trăng, cuối cùng cũng mong được vốn đầu tư của Bí thư Bạch. Đối với quận Hạ Mã mà nói, vốn đầu tư hai mươi tỷ là một việc lớn.

Hoàng Kiến Quân sửng sốt, Bí thư Bạch đầu tư đúng chỗ, có thể nâng cao nguồn vốn chính trị của Bí thư Bạch, khiến cho vầng sáng của y sẽ vô cùng chói mắt. Nụ cười trên mặt Chủ tịch quận Hạ dường như phát ra từ đáy lòng, là vui thật lòng, biểu hiện giống như vốn đầu tư của Bí thư Bạch là đem tiền cho hắn vậy.

Hoàng Kiến Quân tuy không hiểu, nhưng trên mặt vẫn vẻ bình tĩnh, tĩnh lặng đợi Hạ Tưởng nói cái gì đó tiếp theo.

Hạ Tưởng nói tiếp:

– Có vốn đầu tư, tốc độ xây dựng quận Hạ Mã sẽ tăng tốc, chính vì như vậy, quận Hạ Mã càng cần một môi trường đầu tư tốt đẹp hơn nữa. Làm cán bộ Chính phủ, chúng ta phải có ý thức phục vụ, phải luôn đặt lợi ích nhà đầu tư lên hàng đầu, nếu không sẽ không xứng với chức cán bộ nhà nước. Ít nhất, ở quận Hạ Mã sẽ không đủ tư cách làm lãnh đạo. Hôm nay, khi hai mươi tỷ đầu tư của Bí thư Bạch còn chưa tới thì đã xảy ra chuyện đau lòng…

Hạ Tưởng không nói chuyện đã xảy ra thế nào, mà gật đầu với Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ hiểu được ý tứ của Hạ Tưởng, liền nói:

– Sự việc xảy ra là như vậy…

Trần Thiên Vũ nói ngắn gọn sự việc, cuối cùng đau lòng nói:

– Các đồng chí, vốn đầu tư của Bí thư Bạch sắp đến, nhưng lại xuất hiện những âm thanh không phù hợp với khẩu hiệu hài hòa kiến thiết quận mới, bây giờ tôi đề nghị Ủy ban nhân dân quận chính thức đề nghị Quận ủy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tạm hoãn ký kết hiệp nghị hai mươi tỷ vốn đầu tư của Bí thư Bạch, bởi vì trước mắt quận Hạ Mã vẫn chưa có môi trường đầu tư ổn định để nhận hai mươi tỷ đầu tư đó! Một khi hiệp định được ký kết, nếu trị an và môi trường đầu tư không theo kịp sẽ làm cho đầu tư xói mòn, chẳng những là trách nhiệm của Ủy ban nhân dân quận, còn là trách nhiệm của tất cả các vị ngồi đây, cũng làm cho Bí thư Bạch và Quận ủy mất mặt. Hơn nữa còn bị Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ trích, hệ lụy nghiêm trọng, chúng ta ai cũng không gách nổi trách nhiệm này!

Lúc đầu, sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Chiến Mặc xong, Lưu Đại Lai cho rằng có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Vừa nghe Trần Thiên Vũ nói xong, bất thình lình toát mồ hôi lạnh. Chủ tịch quận Hạ, Phó chủ tịch quận Trần được lắm, chuyện lớn giáng xuống, đừng nói đến chuyện lớn hóa nhỏ, nhất định là muốn gióng trống khua chiêng, xé da hổ để viết văn đây.

Lưu Đại Lai vốn nghĩ rằng Hạ Tưởng còn trẻ tuổi, không có kinh nghiệm đấu tranh chính trị, hơn nữa y cũng được Bạch Chiến Mặc chính mồm hứa hẹn. Bạch Chiến Mặc đồng ý sẽ nói với Hạ Tưởng một câu, Bí thư ra mặt, Chủ tịch quận có thể không nể tình sao? Kết quả ngược lại, Hạ Tưởng lấy việc này làm cớ, dám trực tiếp từ chối ký kết hiệp định đầu tư với Bí thư Bạch, còn muốn đem sự việc này tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Việc trong quan trường, nói về hai mặt phải trái của nó đôi lúc việc trong đại rơi xuống, tìm đúng người nói đúng lời thì có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, thậm chí có thể biến thành không có gì. Nhưng có khi chuyện bé như hạt vừng, nếu thao tác thích đáng thì có thể biến thành đại sự, khiến một đời người không trở mình được. Lưu Đại Lai biết, sự việc nếu thật dựa theo cách xử lý của Trần Thiên Vũ, Bạch Chiến Mặc cũng không dễ ra mặt ngăn cản. Bởi vì sự việc quả thật đã xảy ra rồi, lý do Ủy ban nhân dân đưa ra quang minh chính đại.

Cản trở hai mươi tỷ vốn đầu tư thì Bí thư Bạch còn mặt mũi gì nữa, Hạ Tưởng có thể thừa cơ triển khai đả kích thế lực ác hiểm hoạt động trị an ở quận Hạ Mã, về phần phải triển khai bao lâu, khi nào môi trường đầu tư của quận Hạ Mã mới phù hợp với ký kết hiệp nghị đầu tư đều do hắn định đoạt.

Lưu Đại Lai phẫn nộ, quả thực là muốn đem hắn lên lò nướng, bởi vì hắn phụ trách công tác giải phóng mặt bằng, chẳng những Bí thư Bạch sẽ vì vậy mà giận cá chém thớt với hắn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng sẽ bất mãn hắn. Thủ đoạn chính trị của Hạ Tưởng thật làm người ta không chê vào đâu được.

Cùng ý nghĩ đó còn có Hoàng Kiến Quân.

Trần Thiên Vũ vừa nói xong, Hoàng Kiến Quân đã rùng mình một cái, y ngay lập tức hiểu ra, hành động này của Chủ tịch quận Hạ không chỉ xem thường Bạch Chiến Mặc, châm biếm Lưu Đại Lai, nơi ánh hào quang của mũi kiếm chỉ vào còn có hắn Cục trưởng công an!

Bởi vì môi trường trị an không tốt, hắn là người đứng đầu phân cục, khó đổ lỗi.

Việc nhỏ còn dễ tìm cách trốn tránh, tìm người chịu tội thay thì ổn rồi. Nhưng nếu thật đẩy lên tới cấp độ đấu tranh chính trị, đem môi trường trị an và thu hút đầu tư móc vào nhau, cùng với hiệp định ký kết hai mươi tỷ đầu tư của Bí thư Bạch buộc lại với nhau, Hoàng Kiến Quân liền biết rằng, trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng cao hơn y, thủ đoạn có tiến có lùi. Bất luận là kết quả nào, Hạ Tưởng đều đứng ở thế bất bại.

Hoàng Kiến Quân cũng rõ, Hạ Tưởng cũng không phải là thật muốn từ chối hai mươi tỷ đầu tư đó, chẳng qua là lấy nó và sự tức giận của Bí thư Bạch làm cái cớ, buộc y phải tỏ thái độ.

Hoàng Kiến Quân biết y phải chọn đứng vào đội ngũ nào rồi, nếu không chỉ cần Hạ Tưởng làm như lời Trần Thiên Vũ vừa rồi, y chẳng những phải chịu đựng sự tức giận của Bạch Chiến Mặc, còn có thể phải đối mặt với áp lực từ Cục thành phố, cuối cùng vẫn là không thể không chung một chỗ với Hạ Tưởng, bị buộc rơi vào đường cùng chi bằng hiện tại chủ động lựa chọn, cũng dễ có được cảm tình.

Chỉ có điều đang ở tình thế bị ép buộc, Hoàng Kiến Quân bất lực và căm giận cảnh dao kề cổ, trong lòng ít nhiều bất bình.

Hoàng Kiến Quân ngẩng đầu, đang định tìm thời cơ thể hiện thái độ đã thấy Lưu Đại Lai đứng lên, mặt mày đỏ bừng, cổ phình to, giọng lạc đi:

– Chủ tịch quận Hạ, là tôi bất lực, không có cố gắng dốc sức hoàn thành công việc, sự việc hôm nay toàn bộ trách nhiệm sẽ do một mình tôi gách vác. Xét thấy năng lực cá nhân không đủ, tôi xin điều chỉnh phân công công tác, chuyển công việc quan trọng giao cho các đồng chí trẻ tuổi, khỏe mạnh.

Tạ Nguyên Thanh ha ha cười thành tiếng:

– Được, Phó chủ tịch quận Lưu quăng gánh, tôi là người trẻ tuổi, không có gì khó khăn mệt nhọc cả thì gánh thêm cũng được.

Một câu nói khiến mọi người há mồm trợn mắt không nói ra lời. Nhất là Lưu Đại Lai thiếu chút nữa không thở nổi ngất xỉu!

Lưu Đại Lai vốn nghĩ mượn cơ hội thể hiện tư cách lão làng, cảm thấy Hạ Tưởng bất kể như thế nào cũng phải lưu giữ y một chút, y cũng có lối thoát. Không ngờ Tạ Nguyên Thanh bất ngờ ra bài, không đợi Chủ tịch quận Hạ lên tiếng, trực tiếp tiếp nhận trọng trách của y… Cái việc gì đây? Lưu Đại Lai cả đời lăn lộn trong quan trường, cũng chưa từng gặp qua nhân vật giống như Tạ Nguyên Thanh.

Càng làm cho y buồn bực chính là, Trần Thiên Vũ gật đầu, nghiêm trang nói:

– Đồng chí Nguyên Thanh phụ trách công tác thu hồi giải tỏa mặt bằng cũng tốt, chẳng những trẻ khỏe mà có đầu óc, lại linh hoạt, là người thích hợp nhất.

Lưu Đại Lai bỗng chốc lo lắng, y vốn định biểu hiện khoan dung một chút, Hạ Tưởng mở miệng giữ y lại, y liền thuận nước đẩy thuyền mà tiếp tục nhận. Dù sao công tác quản lý thu hồi vào giải phóng mặt bằng là miếng ngon y mới là không muốn nhả ra. Tuy nhiên vừa rồi Trần Thiên Vũ nói tới mức độ đó, y không tỏ thái độ cũng không được. Không ngờ tới vừa mở miệng đã bị Tạ Nguyên Thanh và Trần Thiên Vũ thi nhau đả kích khiến y bây giờ đâm lao thì phải theo lao.

Dưới tình thế cấp bách, Lưu Đại Lai thốt ra:

– Chủ tịch quận Hạ, tôi gần đây cao huyết áp, muốn nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày, muốn xin nghỉ phép, mong anh phê chuẩn.

Hạ Tưởng lập tức quan tâm hỏi:

– Sức khỏe không tốt là không được rồi, sức khỏe là tiền tài, Phó chủ tịch quận Lưu nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Được, nghỉ ngơi một thời gian trước, công việc không cần lo lắng, tôi sẽ đệ trình đề nghị với Thành ủy, tạm thời điều một Phó chủ tịch quận đến làm thay công tác của ông.

Cái gì? Lưu Đại Lai gần như không tin được vào tai mình. Hạ Tưởng, Trần Thiên Vũ và Tạ Nguyên Thanh ba người quả thực là liên hợp diễn trò, cố ý ép y rời đi cho hết chuyện. Thành ủy điều một Phó chủ tịch quận tới, chờ sau khi y trở về y làm sao còn chỗ? Hạ Tưởng cũng không phải chỉ đơn giản điều chỉnh công tác của y như vậy, căn bản là muốn trực tiếp đuổi y ra khỏi Ủy ban nhân dân quận!

Lưu Đại Lai nổi giận, đập bàn nói:

– Tôi tìm Bí thư Bách nói chuyện, tôi tìm lãnh đạo Thành ủy phân xử đúng sai!

Nói xong giận dữ bỏ đi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mật thám Phong Vân
9 Phố Đông. Tuy cùng trong Trường An, nhưng phố Đông lại nằm trong Hoàng thành, tách biệt hẳn với Đông thành Tây thành Lăng Phong từng ở. Phố Đông chủ yếu là dinh thự phủ đệ của quan viên, chùa chiền đạo quán cao cấp. Có thể nói là một khu đô thị cao cấp trung tâm thủ đô. Lý phủ, phủ đệ của Lý Thiên Tường, Tư nghiệp Quốc Tử Giám, “Thứ trưởng Bộ Giáo dục”. Đằng sau hậu viện, một vị phu nhân chừng 40 tuổi áo quần hoa quý, trên tay cầm một khay đồ ăn gì đó đi vào. Nguyệt Nhi, con đưa bát canh này ra thư phòng, nói là con tự...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện xuyên không
Lấy chồng đại gia - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Phương và Trường lấy nhau cũng mấy tháng rồi. Phương một cô gái đẹp, dịu dàng, tốt bụng. Trường một người đàn ông đẹp trai, thành đạt, thương vợ. Phải nói số của Phương thật sướng: có chồng đẹp trai và giàu có, được chồng yêu thương tha thiết, ngồi chơi ở nhà cho chồng nuôi. Trường là giám đốc nhưng nhìn anh cũng oai như một đại ca xã hội đen. Anh thuê rất nhiều vệ sĩ chỉ để coi chừng cô vợ xinh đẹp của mình, trong nhà có đến hai mươi anh vệ sĩ. Mỗi ngày Phương đi vòng vòng trong căn biệt thự, rồi lại đi ra vườn hoa chơi. Các...
Phân loại: Truyện nonSEX
Chịch nhau trong quán trà sữa - Tác giả The Kid
Tôi tên Vỹ, năm nay 14 tuổi và học lớp 8, tôi cũng hơi xinh trai và tốt bụng nên có vài đứa con gái trong lớp thích tôi. Đáng chú ý nhất là Vân, Thu và Thảo. Cả 3 cô gái này rất mê tôi, lúc nào cũng có vẻ muốn nuốt sống tôi. Hôm đó chủ nhật, họ hẹn tôi đi uống trà sữa. Một quán trà sữa đẹp, yên tĩnh và kín đáo. Vân, Thu, Thảo ngồi chờ sẵn trong phòng máy lạnh. Sau đó tôi gọi một ly trà sữa trân châu đơn giản, còn 3 cô gái kia gọi đồ uống gì đó tôi không nhớ rõ. Trong căn phòng máy lạnh này, ngoài bàn...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng