– Người phụ nữ này là ai? Cậu và cô ta có quan hệ gì? Còn trong cái túi xách tay là đồ vật gì? Cô ta vì sao lại tặng quà cho cậu?
Hoàng Lâm chính là muốn liên tiếp truy hỏi vấn đề, khiến Hạ Tưởng không kịp suy nghĩ, dập cho hắn một trận đầu óc choáng váng, không có cơ hội lập lời nói dối.
Nhưng Hạ Tưởng tuyệt không bối rối, trái lại còn rất là có hứng thú nói:
– Đồng chí Hoàng Lâm, người phụ nữ này tự xưng tên Chu Hồng, tên thật hay giả thì tôi không rõ lắm. Về phần cô ta vì sao lại tặng quà cho tôi, tôi lại càng không rõ. Hay là ông giúp tôi tìm ra cô ta, giáp mặt hỏi cho rõ? Tôi và cô ta thực không có quan hệ gì, cô ta tự nhận là quen biết cha tôi, ồ, là cha vợ tôi, nhưng người yêu tôi cũng nói không quen biết cô ta. Cô ta tới nhà nói chưa được hai câu, đã ném lại túi đồ rồi bỏ đi, tôi liền mang túi đồ đuổi theo
– Không quen biết? Xem thái độ thân thiết của các cậu thì không giống không quen biết. Hơn nữa còn tay trong tay, khẳng định là có quan hệ mật thiết rồi?
Hoàng Lâm lại hỏi.
– Tay trong tay là bởi vì cô ta chủ động cầm lấy tay của tôi, đòi viết số điện thoại của cô ta lên trên
Hạ Tưởng ăn ngay nói thật, không có chút rào trước đón sau
– Đồng chí Hạ Tưởng, hy vọng cậu có thái độ đúng đắn. Phối hợp điều tra với chúng tôi
Hoàng Lâm có chút không hài lòng nói
– Viết số điện thoại mà phải viết vào trong tay, sao không viết lên trên giấy, hoặc là trực tiếp gọi vào máy di động? Cậu cho là lời nói dối của cậu có thể qua mặt chúng tôi sao? Dường như không phải là viết số điện thoại mà là có quan hệ mờ ám gì đó?
Hạ Tưởng tuyệt không vội, cười hì hì nói:
– Cô ta sao muốn viết số điện thoại lên tay tôi, thật sự thì nên hỏi chính cô ta. Tôi nghĩ có lẽ là do tôi khá đẹp trai, cô ta cố ý kéo kéo tay của tôi.
– Đồng chí Hạ Tưởng, xin cư xử nghiêm túc với vấn đề của tôi
Hoàng Lâm nổi giận, “phạch” một tiếng ném tài liệu cầm trong tay lên trên bàn.
– Tôi rất phối hợp, có một nói một, ông còn muốn tôi thế nào?
Hạ Tưởng với vẻ mặt vô tội nhìn nhìn Hoàng Lâm,
– Đều là ăn ngay nói thật, chẳng lẽ đồng chí Hoàng Lâm muốn tôi nói ra những gì ông muốn, xúi giục tôi nhận tội, phải không?
Hoàng Lâm ngược lại bình tĩnh lại, lại hỏi:
– Túi xách trong tay cô ta cuối cùng cậu có nhận hay không?
– Nhận. Cô ta nói những lời nói rất cảm động. Tôi mà không nhận thì như là rất có lỗi với cô ta, nên chỉ biết nhận lấy
Hạ Tưởng không có chút giấu diếm
– Hơn nữa cô ta nói chỉ là một ít rượu và thuốc lá ở quê nhà, không đáng vài đồng tiền, tôi nghĩ món đồ chỉ khoản một hai trăm tệ cũng không đáng gì, dù gì cũng là tấm lòng của người ta, nên nhận lấy
Hoàng Lâm thấy Hạ Tưởng không hề giấu diếm, hỏi gì nói đó, trong lòng liền có chút buồn bực, chẳng lẽ Hạ Tưởng không hề sợ hãi, cho rằng số tiền chín chục ngàn tệ không đủ bắt hắn, hay là tới cuối cùng mới chối bỏ chết cũng không chịu nhận? Lại hỏi:
– Sau khi trở về cậu có mở ra xem bên trong hộp rượu và thuốc lá không, bên trong có thật là rượu và thuốc lá không?
– Không phải, trở về tôi xem lại mới biết, có tiền cuốn trong thuốc lá, trong hộp rượu thì có vàng miếng
Hạ Tưởng không chút do dự nói ra chân tướng, mà vẻ mặt còn lộ rõ nét vui mừng
– Quá tuyệt, con người hiện nay thật thông minh, biện pháp gì cũng có thể nghĩ ra được. Tôi nghiên cứu hết nửa buổi, thì cũng khâm phục hết nửa buổi
Hoàng Lâm cười thầm, Hạ Tưởng đúng là giả ngốc mà còn ba hoa, cái gì cũng nói ra hết, xem ra có thể phá án ngay buổi trưa, dễ dàng hơn trong tưởng tượng của y.
– Tổng cộng có bao nhiêu tiền? Đã đếm chưa?
Giọng điệu Hoàng Lâm cũng liền dịu đi, dùng thái độ như đang tán chuyện phiếm
– Chín chục ngàn được cuốn trong thuốc lá, năm miếng vàng, giá trị bao nhiêu thì không rõ lắm
Hạ Tưởng cười đáp
– Nói như vậy, cậu thừa nhận cậu nhận quà?
Hoàng Lâm nhân cơ hội hỏi, chỉ cần Hạ Tưởng trả lời “Phải” thì tương đương là hắn đã thừa nhận nhận hối lộ.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
– Tôi chỉ nhận cái túi xách tay, tuy nhiên tôi cũng là người bị hại, không biết bên trong rượu và thuốc lá có điều mờ ám
– Được, cậu thừa nhận có nhận đồ là được rồi, không có hỏi cậu những cái khác
Hoàng Lâm vội vàng cắn chặt lấy câu trả lời của Hạ Tưởng, chỉ cần Hạ Tưởng xác nhận có nhận quà, cũng như thừa nhận bên trong có chín mươi ngàn tệ và vàng miếng, sự thật liền quá rõ ràng .
Hoàng Lâm nhanh chóng ghi lại, theo sau lại hỏi Hạ Tưởng:
– Cổ Ngọc nói cô ta đưa cho cậu một miếng ngọc, có chuyện này hay không?
– Có
Hạ Tưởng thành thật trả lời. Hắn biết, Cổ Ngọc đang ở một gian phòng khác, Lưu Húc hỏi cô cái gì, khẳng định cô cũng trả lời theo sự thật. Sợ hai người có sai sót, chi bằng ăn ngay nói thật, cũng tốt khiến cho đối phương bớt cảnh giác
Tuy rằng trong lòng Hạ Tưởng cảm ơn Cổ Ngọc có lòng bảo vệ hắn, nhưng lúc này Cổ Ngọc không nên nhảy vào, không phải vậy càng thêm phiền sao? Chỉ có điều việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, hắn đành phải đem sự thật nói rõ ràng trước, xem tình hình sẽ phát triển đến bước nào
Đổi người khác nói không chừng đã sớm tức giận; tốt rồi, mới vất vả từ thành phố Bảo trở về, chuyên tâm chăm chỉ làm việc, chưa bao giờ dám nghỉ ngơi một ngày, lại còn bị người khác vu oan hãm hại, đúng là có nhịn cũng không nhịn được.
Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn nhịn, hắn cũng nghe nói qua tên tuổi của Hoàng Lâm và Lưu Húc, biết hai người có chút ngay thẳng, nhưng không phải là người xấu, đối xử với hắn như thế cũng là làm việc theo quy định, cũng không phải cố ý nhằm vào hắn. Hơn nữa phỏng chừng trong mắt hai người Hoàng, Lưu, hắn hẳn là một tên quan liêu tham ô nhận hối lộ phải bị xử theo pháp luật. Hạ Tưởng biết rõ, hãm hại hắn là người khác. Không cần nghĩ cũng biết là ai. Nhưng có biết là ai cũng vô dụng, chỉ cần không có chứng cứ xác thực chỉ chứng người ta, chỉ bằng lời nói suy đoán, thế thì không nên nói ra thì hơn, nói cũng vô ích, lọt vào tai người khác, cũng không ai tin đâu. Cũng phải, ai sẽ tin đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy lại đi gài bẫy hãm hại một cán bộ cấp phòng như hắn?
Nhưng làm một cán bộ tốt cố gắng công tác có trách nhiệm, Hạ Tưởng tự nhận mình đủ tư cách, không duyên cớ lại bị người ta gài bẫy hãm hại, cũng thật là uất ức. Uất ức thì không thể chịu đựng vô ích. Phải nghĩ biện pháp đòi trở lại mói được, nếu không thật để cho người khác nghĩ rằng hắn dễ bị bắt nạt? Tranh đấu trong quan trường, thì mọi người phải công khai không nên âm mưu, nếu đối phương đã không từ thủ đoạn nào để tiến hành âm mưu, được, vậy thì ăn miếng trả miếng
Hắn vốn sớm đã có chuẩn bị, nhưng tự dưng lòi ra việc mảnh ngọc của Cổ Ngọc, đành phải suy nghĩ thêm, xem có nên làm lớn chuyện đó không.
– Cô ta vì sao muốn tặng miếng ngọc cho cậu? Cô ta nói miếng ngọc cô ta tặng giá trị hơn bốn mươi ngàn, trong lòng cậu đã biết rõ?
Hoàng Lâm truy hỏi không tha
Hạ Tưởng thành thật lắc đầu:
– Tôi không phải chuyên gia về đá quý nên không biết viên đá đó giá trị bao nhiêu tiền. Trong mắt tôi, không hơn không kém chỉ là một mảnh đá có điêu khắc hình dạng mà thôi. Kỳ thật cũng không phải Cổ Ngọc tặng tôi, mà là ông nội của cô ta tặng tôi. Bởi vì năm đó tôi và lão Cổ có duyên gặp mặt một lần, khi ông nằm viện tại bệnh viện cán bộ cao cấp, đúng lúc tôi cũng nằm viện. Chúng tôi mới quen đã thân, nói chuyện vô cùng hợp ý. Sau đó khi tôi kết hôn, lão Cổ xuất phát lòng yêu quý thế hệ sau, đã tặng tôi một miếng ngọc, ồ, lúc ấy tôi còn tưởng rằng là một khối đá xinh đẹp, nên nhận lấy
– Chỉ đơn giản vậy sao?
Hoàng Lâm hơi thất vọng
– Giữa các cậu không có đổi chác gì giữa quyền lực và tiền bạc? Còn nữa, cậu và Cổ Ngọc là quan hệ gì?
Hạ Tưởng thái độ rất rất tốt, không chút tức giận, hỏi gì nói đó:
– Đổi chác tiền quyền? Đồng chí Hoàng Lâm, sức tưởng tượng của ông thật phong phú. Không nên bởi vì mình công tác trong Ủy ban Kỷ luật, thì trong mắt ông toàn bộ đều là người xấu. Lão Cổ ở phòng bệnh cán bộ cao cấp, lại là người thủ đô, sẽ có chuyện gì mà cầu cạnh tôi? Ông cho là tôi là Phó bí thư tỉnh ủy sao? Còn nữa đừng có chuyện gì cũng suy diễn lung tung, tôi và đồng chí Cổ Ngọc là quan hệ đồng nghiệp, ông nói có thể là quan hệ gì? Người ta là một cô gái xinh đẹp, không nên làm ô danh người vô tội
Hoàng Lâm bị Hạ Tưởng làm cho nghẹn nói không nên lời, Hạ Tưởng vừa nói, trái lại biến y thành kẻ xấu, y đang muốn khiển trách Hạ Tưởng vài câu, há miệng thở dốc, nhưng lại nuốt trở vào. Hạ Tưởng rất phối hợp công tác, thái độ rất tốt ngoài mong đợi của mọi người, suy bụng ta ra bụng người y cũng thấy ngượng ngùng không hung dữ với Hạ Tưởng
Hắn cầm biên bản trong tay giao cho Hạ Tưởng, nói:
– Xem lại còn sai sót gì không? Không thì ký tên vào
Hạ Tưởng nhìn nhìn, trên đó chỉ là viết lại sự thật buổi nói chuyện khách quan hôm nay, liền sảng khoái ký tên vào, nói:
– Đã qua giờ cơm rồi, căn tin cũng không còn gì. Chỉ còn cách ra ngoài ăn, làm phiền
Hoàng Lâm mặt lạnh lại:
– Chút nữa sẽ có đưa cơm cho cậu, đồng chí Hạ Tưởng, chỉ sợ cậu trong nhất thời sẽ không ra được. Cậu nhận hối lộ chín mươi ngàn tệ, còn có món quà bốn mươi ngàn không rõ nguồn gốc, vấn đề của cậu rất là nghiêm trọng, xin cậu hãy suy nghĩ lại xem còn có gì phải giải thích
Hoàng Lâm xoay người đi ra ngoài, để lại Hạ Tưởng một mình ở trong phòng.
Hạ Tưởng cười cười, không quan trọng đứng dậy nằm thẳng lên giường, thoải mái duỗi thẳng chân nói:
– Hãy chờ xem. Xem ai sốt ruột nào
Sau khi Hoàng Lâm rời khỏi thì đụng phải Lưu Húc, biết được Lưu Húc thẩm vấn Cổ Ngọc cũng tiến triển rất thuận lợi, hỏi cái gì nói cái đó
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |