– Đây là quà biếu của người khác tặng cho Hạ Tưởng, hiện tại là tang vật, các anh nhất định lầm rồi
Quân nhân đứng đầu nhẹ nhàng đảo lại góc độ bức khắc, để cho Cổ Nhân Kiệt nhìn cho rõ. Cổ Nhân Kiệt chỉ nhìn thoáng qua, lập tức mặt xám như tro tàn, uể oải nói:
– Sao lại có thể? Sao lại có thể như thế?
Quân nhân đứng đầu không để ý tới hoài nghi của Cổ Nhân Kiệt, lại kính một lễ, xoay người bước đi. Đi được hai bước, thì thấy đối diện có một đám người vây quanh Diệp Thạch Sinh đi tới.
Diệp Thạch Sinh nắm quyền tại tỉnh Yến nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói tới chuyện có quân đội dám xông trụ sở Tỉnh ủy. Khi ông nghe báo cáo khẩn cấp của Ma Thu là có một đội binh lính trực tiếp xông vào trụ sợ Tỉnh ủy, trên đưởng thẳng tới văn phòng làm việc của Ủy ban Kỷ luật, lúc đó đã kinh sợ đến nổi mồ hôi ướt cả người
Ông chỉ biết, tại khu vực, tỉnh Yến, dám xông thẳng vào trụ sở Tỉnh ủy mà không thông báo trước với ông, chỉ có quân đội bảo mật sâu trong núi, cũng không phải bộ đội quân khu tỉnh. Quân khu tỉnh còn dưới sự lãnh đạo của ông, căn bản không có khả năng và cũng không dám cả gan làm ra chuyện hỗn loạn như thế
Diệp Thạch Sinh còn tưởng rằng xảy ra sự kiện gì trọng đại, cũng không lo gọi điện thoại, đích thân vội vã cùng Ma Thu chạy tới tòa Ủy ban Kỷ luật xem có chuyện gì. Đi được nửa đường, Ma Thu liền nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ.
Ma Thu đem lời Tống Triêu Độ vừa nói như cũ chuyển cáo cho Diệp Thạch Sinh, sau khi Diệp Thạch Sinh nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn, liền đi chậm lại. Bởi vì Tống Triêu Độ nói với ông, có thể là Hạ Tưởng và Cổ Ngọc liên hợp ra tay phản kích, là vì nhằm vào chèn ép Cổ Nhân Kiệt nên không thể không phối hợp mưu kế, Trong lòng ông có chủ ý. Tuy rằng cảm thấy khiếp sợ đối với năng lực có thể điều động quân đội bảo mật của Cổ Ngọc nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, vì có một số việc không biết so với biết thì sẽ tốt hơn, nên giả bộ hồ đồ là tốt nhất
Dù sao là do Hạ Tưởng gây rối, ông làm ngư ông đắc lợi thì được rồi
Diệp Thạch Sinh liền cố ý đi chậm lại, khi tới Ủy ban Kỷ luật, vừa đúng lúc vở diễn hạ màn, ông liền mang ra uy quyền của Bí thư Tỉnh ủy, tiến tới trước nói:
– Sao lại thế này? Các anh là ai, sao dám xông vào Tỉnh ủy tỉnh Yến giương oai? Cho dù quân khu tỉnh quản không được các anh, tôi cũng muốn nói rõ ràng với cấp trên của các anh, để họ đưa ra một lời giải thích với Tỉnh ủy tỉnh Yến
Người lính đứng đầu tới trước mặt Diệp Thạch Sinh. Kính một lễ chào nghi thức quân đội, lớn tiếng nói:
– Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi nhận được mệnh lệnh cấp một, nói là quốc bảo bị cướp, vì an toàn của quốc bảo, chúng tôi bắt buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế, để đảm bảo vật quốc gia không bị tổn hại
– Quốc bảo? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ai có thể nói rõ không?
Diệp Thạch Sinh ánh mắt đảo qua, xa xa thấy được Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, tâm tư vừa động, liền hướng về Hạ Tưởng nói:
– Hạ Tưởng, cậu hãy giải thích rõ ràng.
Hạ Tưởng đưa mắt ra hiệu với Hoàng Lâm và Lưu Húc nhân thời cơ đang nhặt không ít thư tố cáo trên mặt đất, nhỏ giọng nói:
– Vấn đề thư tố cáo đã ổn rồi, các ông đều đã thấy. Hiện tại vừa hay thừa dịp Bí thư Diệp ở đây, cơ hội tốt này không thể bỏ qua
Nói xong, hắn cũng không quản phản ứng của Hoàng Lâm và Lưu Húc, cùng Cổ Ngọc bước nhanh tới trước mặt Diệp Thạch Sinh.
– Bí thư Diệp, tình huống là thế này
Hạ Tưởng cũng không khách sáo, trực tiếp nói ra chân tướng sự tình đã xảy ra
– Buổi sáng tôi mới từ thành phố Bảo trở về, dự định tới báo cáo với ngài, thì bị đồng chí Ủy ban Kỷ luật mời đi uống trà, đồng chí Ủy ban Kỷ luật hoài nghi tôi có hành vi nhận hối lộ, nhưng sau khi tôi kiên nhẫn giải thích với đồng chí Ủy ban Kỷ luật, đã chứng minh tố cáo nhắm vào tôi là vu cáo hãm hại, hiểu lầm cũng làm sáng tỏ. Chỉ có điều đồng chí Ủy ban Kỷ luật vẫn còn hoài nghi khi tôi kết hôn, đồng chí Cổ Ngọc tặng tôi một khối ngọc có giá trị liên thành, bởi vậy vẫn còn nhận định tôi có hành vi nhận quà không hợp pháp. Tôi có giải thích cũng giải thích không được. Dưới yêu cầu mạnh mẽ của đồng chí Ủy ban Kỷ luật, đến nhà tôi lấy mảnh ngọc đi. Ai ngờ sau khi mang ngọc đi, đồng chí Cổ Ngọc mới nói kỳ thật ngọc là quốc bảo do Trần Công tặng cho một thủ trưởng, sau đó thì dẫn tới việc giải phóng quân trung thành tận tâm đến đây bảo hộ
– Đúng là quốc bảo?
Diệp Thạch Sinh đã rõ sự tình từ đầu đến cuối, cũng hiểu ra là kế phản kích của Hạ Tưởng, liền tránh nặng tìm nhẹ hỏi han
– Lễ vật của Trần công, tự nhiên là quốc bảo, có cái gì làm bằng chứng không?
Người lính dẫn đầu vẫn như cũ cầm ngọc hơi nghiêng qua một góc, cho Diệp Thạch Sinh xem. Diệp Thạch Sinh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức vẻ mặt trang nghiêm, hơi cúi người chào hỏi trước bức điêu khắc
Bí thư Tỉnh ủy như thế, mọi người đi theo sau vẻ mặt lập tức khẩn trương, cúi người chào bức điêu khắc, chẳng khác nào chính thức thừa nhận đây là quốc bảo
Diệp Thạch Sinh làm như vậy, hiển nhiên là vì muốn chứng thực bảo vật quốc gia, đồng thời cũng là ngăn chặn miệng mọi người, nói rõ cho nhân viên Ủy ban Kỷ luật phá án biết, quốc bảo chỉ có thể tặng, không phải là quà tặng quà biếu gì cả, cũng là vì định tính này của quốc bảo, không thể là vật chứng chỉ trích Hạ Tưởng nhận hối lộ
Kỳ thật không cần Diệp Thạch Sinh nói, người nào dám nói quốc bảo là chứng cớ Hạ Tưởng tham ô nhận hối lộ? Trừ phi người đó đầu óc có vần đề, tự mình chuốc khổ!
Hoàng Lâm và Lưu Húc đều cúi đầu, hai người rất khí phách, cũng biết đã xử lý sai lầm. Hơn nữa bọn họ đã nhặt không dưới mười bức thư tố cáo trên mặt đất, quả nhiên đều là tố cáo Giám đốc sở Cơ điện tỉnh các loại hành vi không hợp pháp làm trái pháp luật loạn kỷ cương, tham ô nhận hối lộ của Chu Kỷ Nguyên. Nếu xác thực lại là sự thật, Chu Kỷ Nguyên tội thật đáng chết
Hai người chỉ nhìn đã đổ mồ hôi đầm đìa, không cần nghĩ, cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Nếu Cổ Nhân Kiệt đem tất cả thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên áp chế giấu đi, đủ để chứng minh giữa y và Chu Kỷ Nguyên có mối quan hệ không thể cho ai biết. Nếu theo manh mối Chu Kỷ Nguyên mà tra tiếp, theo kinh nghiệm nhiều năm phá án của hai người bọn họ, tin rằng không khó để tra ra được vấn đề của Cổ Nhân Kiệt
Nghĩ lại một loạt sự kiện đã phát sinh tới hôm nay, bọn họ cũng hiểu ra, Hạ Tưởng là bị người hãm hại, bọn họ là bị người lợi dụng, trước là bị người lợi dụng để đối phó Hạ Tưởng, lại bị Hạ Tưởng lợi dụng để đối phó Cổ Nhân Kiệt.
Đều là cùng một loại người giống như một số ác quỷ nào đó, có thế nào cũng thông minh tuyệt đỉnh? Nhất là Hạ Tưởng, đang ở tình huống bị hãm hại, không ngờ có thể nghĩ ra phương pháp phản kích quá tuyệt như thế, quả đúng là một vở tuồng vô cùng đặc sắc đang trong đường chết thoát cái sống dậy! Hoàng Lâm và Lưu Húc tự nhận là có kiến thức rộng rãi, lần đầu tiên gặp được người có thể tạo thế mượn thế còn mượn lực đẩy lực mà lại đạt tới trình độ tuyệt vời như vậy
Diệp Thạch Sinh lập tức cho Ma Thu hộ tống quân nhân rời đi, cũng không hề nhắc gì tới việc truy cứu bọn họ tùy tiện xông Tỉnh ủy, vừa xem là hiểu ngay muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Bí thư Diệp chẳng những không tức giận, ngược lại còn thái độ thoải mái, dáng điệu vui vẻ âm thầm
Diệp Thạch Sinh đương nhiên vui rồi, bởi vì mấy câu vừa rồi mà Hạ Tưởng nói đã dẹp đi tảng đá lớn trong lòng y, Hạ Tưởng không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa hắn là bị người hãm hại. Về phần người hãm hại là ai, Diệp Thạch Sinh không cần nghĩ cũng biết chính là con người nham hiểm kia. Hạ Tưởng không bị gì là tốt rồi, hắn không sao, thì lại có thể tiếp tục thúc đẩy mạnh mẽ điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp đi tới tiến độ mới, là có thể đưa cơ cấu thay đổi chế độ xã hội thành phố Đan Thành và thành phố Bảo tiến tới tầm cao hơn
Hơn nữa khiến cho Diệp Thạch Sinh vui mừng nhất chính là, theo tình hình trước mắt thì thấy, Hạ Tưởng chẳng những tẩy sạch tội danh, còn chuyển bại thành thắng, khẳng định là đã đánh một cú trở mình quá tuyệt. Diệp Thạch Sinh biết rõ thủ đoạn của Hạ Tưởng, nếu tình hình đã làm náo loạn đến thế, không lật đổ bắt vài người khẳng định là không chịu để yên. Cũng phải, công việc đang yên lành tự dưng bị người hãm hại. Lại chọn một thời kỳ mấu chốt thế này, có thể thấy được đối phương dụng tâm ác độc, cả Diệp Thạch Sinh cũng cảm thấy căm hận đến tận xương tuỷ, huống chi Hạ Tưởng thân là đương sự? Hạ Tưởng có thể nghĩ ra kề sách phản kích không gì tốt hơn, tốt nhất là có thể lật đổ nhân vật quan trọng của đối phương. Cho dù không thể đánh bại đối phương, cũng có thể giảm bớt một hai vây cánh của đối phương.
Diệp Thạch Sinh mang đầy kỳ vọng đối với Hạ Tưởng
Dõi mắt tiễn quốc bảo xuống lầu, Diệp Thạch Sinh xoay người lại nói:
– Nếu sự thật đã rõ ràng, đồng chí Hạ Tưởng không hề có vấn đề gì về kinh tế, đồng chí Ủy ban Kỷ luật phải làm cho tốt việc khắc phục hậu quả, đối với đồng chí bị oan uổng, phải đính chính lại, phải có lời giải thích rõ ràng
Bí thư Tỉnh ủy trước mặt mọi người ở văn phòng Ủy ban Kỷ luật nói ra lời nói này, rất nghiêm trọng, hơn nữa là xác thực việc Hạ Tưởng, cũng ẩn chứa bất mãn với công tác bên Ủy ban Kỷ luật
Người của Ủy ban Kỷ luật có mặt trống ngực đập liên hồi, nghĩ thầm rằng bên trong, Bí thư Diệp công khai lên giọng bảo vệ Hạ Tưởng, lời nói mới rồi đã ám chỉ Ủy ban Kỷ luật phải tạ lỗi với Hạ Tưởng. Nếu Ủy ban Kỷ luật không có biểu hiện gì thì,phỏng chừng về sau Bí thư Diệp sẽ không còn nhã nhặn thế đâu
Hạ Tưởng cũng quá khí thế, một cán bộ cấp cục bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, chẳng những không làm gì được hắn. Ngược lại khiến Ủy ban Kỷ luật tự chuốc khổ vào thân không nói, Bí thư Tỉnh ủy cũng không nói gì đến. Chỉ vì thảm họa từ một tảng đá, mà khiến cho Ủy ban Kỷ luật phải có lời giải thích, có quá thiên vị lắm không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |