Quan Trường – Quyển 5

Phần 42

– Ha ha…

Mọi người cùng phụ họa cười lên. Cười thì cười, trong lòng mọi người hiểu được khác biệt giữa sự hiền hoà của Phó Chủ tịch tỉnh Tống và sự lên giọng bảo vệ của Chủ tịch tỉnh Phạm, sự yêu quý của Trưởng ban Mai ăn nói mau lẹ chính là, trong lời nói của ông biểu lộ rõ quan hệ cá nhân lui tới chặt chẽ với Hạ Tưởng.

Lúc này khi lại nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt của mọi người gần như toàn là bất đắc dĩ và hâm mộ. Nhìn xem người ta, chẳng qua là ở Ủy ban kỷ luật chịu một ít uất ức, có chịu uất ức hay không còn chưa biết, ngược lại bị dày vò một hơi, ai thiệt thòi chưa xác định, nhưng lại được một Chủ tịch tỉnh, một Trưởng ban tổ chức và một Phó chủ tịch tỉnh xem trọng, đáng giá, thật đáng giá.

Khi Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng Tống Triều Độ đến Tống gia, Tống Nhất Phàm vẫn chưa tan học trở về. Mấy người nói về chuyện xảy ra hôm nay.

– Đúng là một ngày vui.

Cổ Ngọc nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, ý hưng phấn chưa đi, ý do dự chưa hết nói:

– Hạ Tưởng quá lợi hại. Trước kia tôi cũng không phục lắm, chuyện hôm nay khiến tôi phục sát đất. Tôi nghĩ, Hạ Tưởng mới bao lớn, mắt chớp một cái là có một âm mưu quỷ kế, nghĩ thấy cũng sợ. Nếu như anh ấy hại tôi, tôi đoán bị anh ấy hại chết rồi cũng không biết. Nói không chừng còn phải cảm ơn anh ấy.

Hạ Tưởng mỉm cười:

– Em đang khen anh hay đang tổn hại anh? Đó không phải gọi là âm mưu quỷ kế, gọi là túc trí đa mưu được không? Anh chẳng phải loại người hại người, chẳng qua là bị ép buộc ứng chiến thôi. Hơn nữa, hôm nay còn có công lao của em trong đó.

– Tôi cũng kỳ lạ hôm nay tại sao đột nhiên xuất hiện quân đội?

Tống Triều Độ biết sắp xếp từ trước của Hạ Tưởng, bởi vì trước khi đi thành phố Bảo, Hạ Tưởng đã nói rõ chuyện này với ông.

Tuy nhiên sự sắp xếp mà lúc ấy Hạ Tưởng nói chỉ là muốn thừa cơ hội điều tra Chu Kỷ Nguyên, thông qua điều tra ra vấn đề của Chu Kỷ Nguyên, liền đem liên quan đến Cổ Nhân Kiệt. Bởi vì Hạ Tưởng tuy rằng đã điều tra tới Cổ Nhân Kiệt tự ý giấu thư tố giác của Chu Kỷ Nguyên, nhưng lại không có cách chứng minh. Chỉ là đột nhiên tình thế thay đổi lớn. Không ngờ xuất hiện chuyện quốc bảo và quân đội, làm cho Cổ Nhân Kiệt chẳng những mất cả chì lẫn chài, còn lộ ra vấn đề giấu thư tố giác.

Tống Triều Độ cũng có thể đoán được có sự can thiệp của Cổ Ngọc mới có cục diện ngày hôm nay, bởi vì ông biết rõ Hạ Tưởng không có năng lực điều động quân đội, càng không thể điều động quân đội bảo mật.

Sự kiện quân đội và quốc bảo, quả thật là bởi vì hôm nay Cổ Ngọc gây thêm rắc rối, nhất định phải bênh vực Hạ Tưởng, đột nhiên đề xuất vấn đề tặng quà ngọc thạch, mới khiến Hạ Tưởng cho rằng có thể thừa cơ hội, tương kế tựu kế diễn một tuồng lừa dối.

Cho dù Hạ Tưởng cũng cảm thấy kế này có chút mạo hiểm nhưng sau khi châm chước cẩn thận, cảm thấy vẫn đáng thử một lần. Cũng may, cuối cùng thành công tìm ra được một chút sơ hở.

Thật ra cho dù hôm nay không lộ ra vấn đề thư tố giác, Hạ Tưởng cũng có sắp xếp từ trước, bước tiếp theo sẽ khiến Chu Kỷ Nguyên bất ngờ bại lộ, khiến hành vi tham ô hối lộ của Chu Kỷ Nguyên phơi bày trước thiên hạ, và tiếp tục đào sâu vấn đề của Chu Kỷ Nguyên, không tin tìm không ra vấn đề của Cổ Nhân Kiệt.

Nguyên tắc của Hạ Tưởng là, nếu như Thôi Hướng công khai đối kháng với hắn cũng không có gì, thậm chí là công khai luận chiến của Trình Hi Học, cũng cho là dương mưu.

Nếu như mọi người có chuyện mà đưa ra giải quyết rõ ràng công khai, mọi chuyện dễ nói. Nhưng nếu như kẻ đứng sau lưng, dùng những thủ đoạn hạ lưu, Hạ Tưởng tự nhận là người tốt, cũng có ba phần thủ đoạn xấu, huống chi đối phương vốn thân bất chính, còn tưởng rằng thiên hạ đều là người háo sắc tham tài? Hạ Tưởng không kìm được nổi giận, nhất định phải cho đối phương thấy một chút lợi hại.

Nếu không còn tưởng rằng hắn mềm yếu dễ bắt nạt? Hắn không chủ động hại người là không giả, nhưng người khác hại hắn, chẳng những muốn chứng minh trong sạch, còn phải hoàn trả lại mới là thủ đoạn của Hạ Tưởng hắn.

Nghe Tống Triều Độ hỏi về chuyện xảy ra đột xuất hôm nay, Hạ Tưởng liền đơn giản kể lại chuyện Cổ Ngọc xuất phát từ ý vốn muốn bảo vệ hắn, bất ngờ can thiệp vào, còn khen Cổ Ngọc vài câu:

– Cổ Ngọc cũng là một cô gái thông minh. Chẳng những giả vờ rất giống, còn giúp đỡ tôi.

Hạ Tưởng đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới một giọng nói không phục:

– Ai là cô gái thông minh? Không lẽ thông minh hơn em? Đã nói con gái xinh đẹp không thông minh, con gái thông minh không xinh đẹp, con gái vừa thông minh vừa xinh đẹp như em rất hiếm, Hạ ca ca, chẳng lẽ Cổ Ngọc còn tốt hơn em?

Tống Nhất Phàm không biết khi nào lặng yên không một tiếng động mà vào cửa, lời còn chưa dứt, người đã xuất hiện ở phòng sách.

Cổ Ngọc nghe thấy tiếng của Tống Nhất Phàm, uyển chuyển trong trẻo thì đoán được có lẽ là một cô gái nghịch ngợm thông minh. Cô quay đầu nhìn, thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng trước cửa, mặt trái xoan, mắt phượng. Hai mắt đen như mực, hàng lông mày đen, tuy rằng mặc bộ đồng phục học sinh không hiện vóc dáng, nhưng khí chất ngây thơ hồn nhiên đập vào mặt, toàn thân tỏa ra vẻ thanh xuân và tươi đẹp kinh người.

Cổ Ngọc lập tức đứng lên, đôi mắt cười thành đường cong trăng lưỡi liềm:

– Cô em đẹp quá, mau đến đây cho chị xem …

Tống Nhất Phàm vừa thấy Cổ Ngọc, cũng nheo mắt lại:

– Chị, chị cũng rất đẹp, nhất là mắt của chị, có chút giống người nước ngoài, ừ, rất có hương vị, quá xinh đẹp, em thích.

Quả nhiên là phụ nữ, vừa gặp mặt, chính là đề tài giữa phụ nữ, Hạ Tưởng liền cười:

– Tiểu Phàm. Để anh giới thiệu Cổ Ngọc với em…

Tống Nhất Phàm quả thật rất lâu không gặp Hạ Tưởng, chỉ nói hai câu với Cổ Ngọc, liền quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần, cười nói:

– Hạ ca ca cái gì cũng tốt. Chỉ là cứ đến mùa hè là phơi nắng đen thôi, anh nói anh vừa phơi nắng là đen, có phải có liên quan đến họ Hạ không?

Hạ Tưởng lắc đầu:

– Đàn ông đều là phơi nắng sẽ đen, không như những phụ nữ có làn da đẹp, tuy rằng trắng, nhưng mùa hè phơi thế nào cũng không đen.

– Không đúng, lớp em có một cậu nam sinh mùa hè vẫn trắng trẻo, không đen chút nào.

Tống Nhất Phàm nghiêng đầu cười Hạ Tưởng

– Bản thân anh đen thì trách ánh mặt trời, thật không biết xấu hổ.

– Có gì đáng xấu hổ, đàn ông đen chút mới cho người ta cảm giác tin cậy.

Cổ Ngọc không phải bảo vệ Hạ Tưởng, mà là có cảm xúc mà phát

– Thời trung học tôi cũng cảm thấy nam sinh trắng một chút đẹp một chút mới tốt, sau này lớn lên mới phát hiện, đối với đàn ông mà nói, chỉ cần không phải quái dị là được, bề ngoài chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là nhân phẩm. Đàn ông không có nhân phẩm, đẹp trai đến mấy giàu có đến mấy cũng vô dụng. Đối với phụ nữ mà nói, đàn ông không phải dùng để ngắm mà là dùng làm chỗ dựa, cho nên nhất định phải đáng tin.

– Phụ nữ là dùng để yêu, cho nên nhất định phải đáng yêu, đúng không?

Tống Nhất Phàm lại có thể suy một ra ba, lập tức nói

– Nhưng mà chị Cổ nói cũng không đúng, dưới trường hợp không có chọn lựa, chỉ cần lui mà cầu thứ yếu không để ý tướng mạo của đàn ông, từ góc độ di truyền học suy xét, đẹp trai và mỹ nữ mới có thể sinh ra đời sau xinh đẹp. Phụ nữ xinh đẹp tốt nhất cũng tìm một chàng điển trai đám cưới, tốt nhất là vừa đẹp trai vừa có tiền, nhân phẩm lại tốt…

– Thiên hạ ở đâu có người đàn ông cực phẩm như vậy?

Cổ Ngọc lơ đãng nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, che miệng mỉm cười

– Đàn ông nửa cực phẩm giống Hạ Tưởng, cũng sớm bị cô bé Lê cướp đi rồi, huống chi đàn ông cực phẩm hơn anh ấy, càng là nghĩ cũng không cần nghĩ.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ, can thiệp nói:

– Chúng ta không nói đề tài phụ nữ có được không?

– Không được!

Tống Nhất Phàm và Cổ Ngọc đồng thanh nói.

Hạ Tưởng và Tống Triều Độ liếc nhau, hai người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ mà mỉm cười.

– Vậy được, nếu như các người muốn nói, tôi sẽ làm một phát ngôn tổng kết.

Hạ Tưởng đứng lên, chắp tay sau lưng, một bộ dạng triết học gia

– Từ góc độ di truyền học mà nói, sự kết hợp tuấn nam mỹ nữ dễ dàng sinh ra đời sau xinh đẹp, kỳ thật bằng không. Bây giờ đa số bố mẹ của tuấn nam và mỹ nữ đều không xinh đẹp. Hơn nữa từ hiện thật xã hội mà nói, cơ hội mỹ nữ gả cho tuấn nam cũng vô cùng ít. Tại sao? Bởi vì mỹ nữ cũng là một tài nguyên xã hội hiếm có, nếu như hiếm có, chắc chắn sẽ rơi vào tay số ít người. Số ít người đương nhiên là chỉ tầng lớp tinh anh trong xã hội, chính là người có tiền.

– Tại sao không phải là quan chức?

Tống Nhất Phàm tò mò hỏi.

Tống Triệu Độ hôm nay tâm trạng rất tốt, hiếm thấy cũng tham gia thảo luận, một câu nói đã vạch trần thiên cơ:

– Rất nhiều người trẻ tuổi đã có thể trở thành tỷ phú, nhưng không có người trẻ tuổi đã có thể trở thành quan chức. Yêu đương và đám cưới lại là chuyện của người trẻ tuổi, cho nên nói, mỹ nữ đa số gả cho người có tiền.

Cổ Ngọc có chút suy nghĩ gật gật đầu:

– Hiểu rồi, người có tiền đa số không đẹp trai. Giống như con gái đáng yêu không xinh đẹp, còn con gái xinh đẹp không đáng yêu, đàn ông có tiền không đẹp trai, đàn ông đẹp trai luôn luôn không có tiền.

– Cũng không tuyệt đối.

Hạ Tưởng mỉm cười, hắn nhớ tới có một danh nhân từng nói, hiện tại mỹ nữ càng ngày càng ít, bởi vì mỹ nữ đều gả cho nhà giàu mới nổi, kết quả là lãng phí gien tốt, sinh ra đời sau không đẹp, ngụ ý đương nhiên là nói đa số bọn nhà giàu mới nổi và đám chủ mỏ là xấu, thật ra danh nhân nói câu này cũng có chút xấu xí,

– Chỉ có thể nói nếu như có tiền đồng thời đẹp trai, tỉ lệ cả hai kết hợp lại rất ít mà thôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 7
Phần 42 Bạch Hạo, ta đang đấu với phụ thân của ngươi, vi sư sẽ thay ngươi làm hắn hiểu rõ... Khoảng cách giữa ngươi và hắn lớn tới mức không tưởng tượng nổi! Bạch Tiểu Thuần tiếc hận trong lòng, bốn phân thân đã hàng lâm, hắn nâng tay phải lên đánh vào mặt đất. Thủy Trạch!! Dường như nhận được chỉ huy đồng nhất, bốn phân thân cũng làm ra động tác tương tự. Thủy Trạch... Bốn đại phân thân, tăng thêm bản tôn Bạch Tiểu Thuần đồng thời thi pháp, mặt đất trong phạm vi vạn trượng chung quanh hóa thành vùng nước mênh mông. Khí tức ẩm ướt không ngừng bao phủ chung...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 5
Phần 42 Vũ Ngọc Tiền nói. Có yêu thú là tốt rồi. Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng. Trong mật địa này nửa năm, nếu có yêu thú ở bên trong thì hắn có thể tu luyện giống như khi còn ở trong sơn mạch Vụ Đô, cũng tìm được yêu đan để thôn phệ. Thiếu Du, ba đầu yêu thú của con cũng không được tiến vào mật địa. Trong mật địa này có phong ấn của cường giả trong tông đề phòng yêu thú chạy ra. Vì vậy trong mật địa này có cấm chế, bất luận là một đầu yêu thú nào cũng không thể tiến vào, cũng không thể đi ra khỏi mật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 12
Phần 42 Bỉ Ngạn Thần Đế Chứng Đế chi bảo xuất hiện, đem những lão quái vật này kinh động đi ra ngoài, dẫn tới những cường giả núp trong trung thiên cùng Thần Giới này riêng phần mình xuất quan, cố gắng thu Bỉ Ngạn Thần Châu! Ba Thần Tôn vẻ mặt như đưa đám, ảo não không dứt, những Thần Ma bị áp bạo phát kia cũng không có bị đè chết, từng cái từng cái khôi phục thân thể. Hôm nay làm sao mới tốt? Hình Chân Đại Tôn ủ rũ nói: Những lão quái vật này bị kinh động, Chứng Đế chi bảo nơi nào còn có phần chúng ta? Ba người chúng ta...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng