Cho nên ngay lúc đó ông mới để cho Hình Đoan Đài đến văn phòng ông một chuyến.
Hình Đoan Đài và Diệp Thạch Sinh giống nhau, chỉ biết một mà không biết hai, bởi vì Cổ Ngọc lai lịch thần bí, y cũng không biết người đứng sau Cổ Ngọc là ai. Nhưng chuyện này làm lớn như vậy, rõ ràng là kế một hòn đá ném hai con chim, một miếng ngọc thạch, đánh trúng hai con chim là Cổ Nhân Kiệt và Chu Kỷ Nguyên.
Trước đó Tống Triều Độ từng nói với Hình Đoan Đài rằng Hạ Tưởng đã giao tiền cho cơ quan từ thiện, sở dĩ không như lần trước đến Ủy ban Kỷ luật, e rằng cũng là Hạ Tưởng không yên tâm người của Ủy ban Kỷ luật, hoặc là có suy nghĩ khác, Hình Đoan Đài thì không có để ý, y cũng có thái độ ngầm thừa nhận đối với hành động Hạ Tưởng chuẩn bị tương kế tựu kế đối phó Cổ Nhân Kiệt đưa Chu Kỷ Nguyên ra. Nhưng đột nhiên chuyện lớn như vậy, cũng khiến y kinh ngạc không ít. Tuy nhiên sau kinh ngạc là thầm vui mừng, chuyện tiến triển thuận lợi hơn tưởng tượng.
Trong lòng Hình Đoan Đài đã có chủ ý, khi báo cáo công tác với Diệp Thạch Sinh, y đã đề xuất ba kiến nghị. Một là tạm thời không tỏ bất kỳ thái độ gì đối với chuyện Cổ Nhân Kiệt tự ý giấu thư tố giác, bởi vì giấu thư tố giác trong Ủy ban Kỷ luật không phải chuyện lớn, dường như ai cũng làm qua, trước khi không có chứng cứ về hành vi phạm tội của Chu Kỷ Nguyên, Cổ Nhân Kiệt có rất nhiều lý do có thể làm lấy lệ. Hai là đối với thư tố giác của Chu Kỷ Nguyên, Ủy ban Kỷ luật không công khai lập án, do đồng chí Hoàng Lâm và Lưu Húc âm thầm lập án tiến hành điều tra. Ba là giao đặc quyền nhất định cho hai vị đồng chí Hoàng Lâm và Lưu Húc, cho phép họ sử dụng thủ đoạn phi thường tiến hành điều tra.
Diệp Thạch Sinh suy nghĩ, đã gật đầu đồng ý.
Tiếp theo Diệp Thạch Sinh lại hỏi về đầu đuôi chân tướng sự việc, Hình Đoan Đài quả thật không rõ lắm tin tức cụ thể, liền thoái thác cho qua.
Diệp Thạch Sinh từ đầu đến cuối đều không yên tâm đối với sự kiện đột ngột lần này, ông cảm thấy nếu như là trùng hợp, cũng hơi quá trùng hợp.
Nói là Hạ Tưởng cố ý sắp xếp, cũng quá trùng hợp rồi, hơn nữa làm sao Hạ Tưởng có thể tính toán không chút sai sót, lại làm sao có thể biết Cổ Nhân Kiệt tự ý giấu thư tố giác của Chu Kỷ Nguyên? Cho dù Ủy ban Kỷ luật có người tiết lộ tin tức cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại dựa vào đâu có thể điều động quân đội bí mật cao độ?
Diệp Thạch Sinh ngoại trừ tò mò, càng là khó hiểu và bất mãn, cho rằng Hạ Tưởng gạt ông gây ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự không nên. Cho dù Hạ Tưởng xuất phát từ công tâm, cũng có chút quá đáng.
Hôm nay Hạ Tưởng đến báo cáo công tác, mặc dù Diệp Thạch Sinh vô cùng hài lòng, cũng vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn thăm dò Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng biết thân là người đứng đầu, đều muốn cấp dưới phục tùng 100%, hơn nữa chuyện gì cũng phải xin phép báo cáo với ông mới được, Bí thư Diệp cũng là có tính cách quyền uy của người đứng đầu, cảm thấy bản thân ở sau lưng ông gây ra một trò hay, còn ông thì chẳng hay biết gì, không ít thì nhiều vẻ mặt cũng không được vui.
Mặc dù là vậy, Hạ Tưởng cũng không thể nói thật lòng với Diệp Thạch Sinh.
Không nói bản thân âm thầm dùng lực lượng an ninh quốc gia điều tra ra thân phận Tùng Phong Nhi, cũng không nói để Tiêu Ngũ theo dõi Tùng Phong Nhi, điều tra được Tùng Diệp Nhi từ đó nắm được nhược điểm của Chu Kỷ Nguyên, đều là hành vi không hợp qui cách, chính là chuyện dùng quân đội xông vào Tỉnh ủy, cũng sẽ khiến Diệp Thạch Sinh giảm bớt vài phần điểm ấn tượng đối với hắn. Không cách nào, đều là họa do Cổ Ngọc gây ra, là cô nhất định muốn làm vậy, hắn chỉ là mở đầu, sau đó cảm thấy không hay lắm, ngay lúc muốn phủ quyết, Cổ Ngọc đã gọi xong điện thoại.
Chẳng lẽ hắn có thể đẩy vấn đề lên người Cổ Ngọc, để tỏ trong sạch? Hạ Tưởng không phải là người đàn ông vô trách nhiệm như vậy, càng không bán đứng người khác.
Hạ Tưởng cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục trả lời Diệp Thạch Sinh.
– Bí thư Diệp, thật ra ngài cũng biết, tôi và lão Cổ vốn không quen biết, ông ấy vô cùng coi trọng tôi, khi tôi đám cưới ông còn tặng cho tôi một món đồ bằng ngọc, chính là quốc bảo. Tôi cũng không biết là quốc bảo, ông chỉ dặn dò tôi phải bảo quản thật tốt, không được có chút tổn hại. Khi đồng chí Ủy ban Kỷ luật điều tra tôi, cô bé Cổ Ngọc nôn nóng, thuận miệng nói ra, kết quả là đồng chí Ủy ban Kỷ luật đã để tâm, nhất định phải lấy ra coi như vật chứng.
Hạ Tưởng châm chước câu nói, cố gắng làm cho sự việc có vẻ không phải có ý sắp xếp, mà là trùng hợp vô ý.
– Vừa đúng lúc trên đường từ nhà tôi đến Ủy ban Kỷ luật, lão Cổ gọi điện cho Cổ Ngọc, Cổ Ngọc thuận miệng nói ra món đồ bằng ngọc bị đưa đến Ủy ban Kỷ luật làm bằng chứng, còn nói có thể phải giám định giá trị, vâng vâng, nói chưa dứt lời, điện thoại hết pin, kết quả lão Cổ tưởng rằng quốc bảo sẽ bị tổn hại, có thể do nôn nóng, đã cử người đến lấy lại quốc bảo.
Coi như Hạ Tưởng cũng biên rất hợp tình hợp lý, Diệp Thạch Sinh nghe xong cũng không có hoài nghi, ông cũng cho rằng Hạ Tưởng không thể sắp xếp mọi chuyện trôi chảy, quả nhiên cũng thật là một sự trùng hợp.
Nếu như là trùng hợp, cũng không trách gì Hạ Tưởng, Diệp Thạch Sinh rất yên tâm, lại nghĩ tới cảnh ngộ mà Hạ Tưởng gặp phải, lại nói:
– Cũng thật làm khó cho cậu, bị người ta giăng bẫy hãm hại, còn có thể tận tâm tận lực hoàn thành công việc. Đồng chí Hạ Tưởng, quả thật cậu là cán bộ tốt của Đảng ta, không bị tiền tài và mỹ nữ làm sa ngã, hiếm thấy đáng quý.
Hạ Tưởng lập tức đứng lên:
– Người khác giăng bẫy tôi hãm hại tôi, là muốn bôi đen tổ lãnh đạo. Cá nhân tôi chịu chút uất ức không đáng là gì, nhưng Bí thư Diệp giao công việc và nhiệm vụ cho tôi, tôi nhất định phải hoàn thành, mới xứng đáng với hậu ái của Bí thư Diệp.
Diệp Thạch Sinh rất hài lòng, liên tục nói:
– Ngồi, ngồi xuống nói chuyện. Tiểu Hạ, bước tiếp theo sau khi cải cách bộ máy thành công, cậu nói, việc lựa chọn thành phố làm thí điểm đợt hai, nên đặt trọng điểm ở đâu?
Hạ Tưởng cảm giác trên vai bỗng nhiên có một áp lực nặng nề, Bí thư Tỉnh ủy với giọng nói thương lượng cùng hắn thảo luận vấn đề chọn tên thành phố làm thí điểm đợt hai, phải biết, vấn đề trọng đại như vậy, nên là bí thư và Chủ tịch tỉnh thảo luận mới đúng.
Hạ Tưởng hít sâu một hơi, nói:
– Cá nhân tôi cảm thấy, nên chú trọng hai cực đoan, phải chọn một thành phố phát triển nhất và một thành phố kém phát triển nhất, mới có tính chống đối nhất.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh yên tâm, cách nói của Hạ Tưởng và suy nghĩ của ông hoàn toàn nhất trí.
Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo là thành phố thí điểm đợt một, hai thành phố vừa đúng xếp bậc trung trong xếp hạng ở tỉnh Yến, vừa không quá nổi trội, vừa không quá lạc hậu, cho nên thành phố thí điểm đợt hai, chọn một hai thành phố phát triển nhất, rồi chọn thêm hai thành phố lạc hậu nhất, sau khi có thành tích, thì hoàn toàn có ý nghĩa phổ biến, liền có thể yên tâm bạo gan mở rộng ra toàn tỉnh.
– Cậu nói xem, thành phố phát triển nhất chọn những nơi nào? Thành phố lạc hậu nhất chọn những nơi nào?
Diệp Thạch Sinh tiếp tục đặt câu hỏi.
– Thành phố phát triển nhất, đầu tiên chọn thành phố Yến, kế đó là thành phố Tần Đường. Thành phố lạc hậu nhất đầu tiên chọn thành phố Chương Trình, kế đó chọn thành phố Thủy Hằng.
Hạ Tưởng đã sớm có suy nghĩ chu đáo về thành phố thí điểm đợt hai. Diệp Thạch Sinh vừa hỏi, hắn liền thốt ra.
– Ồ?
Diệp Thạch Sinh cảm thấy tò mò:
– Sao lại xếp thành phố Yến đứng đầu? Là tỉnh lị, thành phố Yến cũng không thể dễ dàng làm thí điểm, thành công rồi sẽ bị người ta nói là dựa hơi tỉnh lị, thất bại rồi, hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng sâu xa.
Kế hoạch to lớn trong lòng Hạ Tưởng nhất định phải cậy vào lực lượng của Diệp Thạch Sinh mới có thể thực hiện, cho nên bước đầu hắn phải thuyết phục được Diệp Thạch Sinh.
– Thật ra tôi suy xét vấn đề từ một góc độ đơn giản nhất, chính là nếu như để thành phố Tần Đường trở thành thành phố thí điểm, tin rằng rất nhanh thành phố Tần Đường xếp hàng thứ hai sẽ có thể vượt qua thành phố Yến, trong tất cả những thành phố có giá trị sản lượng đứng đầu trực thuộc tỉnh Yến, thành phố Yến là tỉnh lị cũng đành phải xếp thứ hai, trên mặt không chút vẻ vang.
Hạ Tưởng cười nói, hắn biết Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là người ruột của Diệp Thạch Sinh, đề cử thành phố Tần Đường vừa đúng ý của Diệp Thạch Sinh, nhưng nhất định phải mượn cơ hội đề bạt thành phố Yến, thành phố Yến mới là mục tiêu quan trọng nhất
– Đương nhiên, Bí thư Diệp nói cũng không phải không có lý, nhưng mà thành phố Yến tiến hành thí điểm thay đổi chế độ xã hội so với những thành phố khác có điều kiện thuận lợn hơn nhiều, chính là thành phố tỉnh lị, có thể có được sự chiếu cố trọng điểm của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Tôi nghĩ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng mong muốn nhìn thấy một thành phố Yến phát triển không ngừng. Lại có thành phố Yến là thành phố mới phát triển, không có quá nhiều vấn đề di sản lịch sử…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |