Quan Trường – Quyển 5

Phần 82

Hạ Tưởng biết rõ một điểm, bắt đầu từ năm 2003, bộ máy chính phủ mới sau khi thượng nhậm đã bắt đầu xúc tiến một loạt hành động nhằm phát triển nền kinh tế, chấn hưng ngành du lịch, chấn hưng bất động sản, chấn hưng nền công nghiệp ô tô vân vân lần lượt ra đời, trong đó ngành công nghiệp ô tô và bất động sản bùng nổ vượt xa mọi dự báo của các nhà kinh tế học, đạt tới một con số tăng trưởng khủng khiếp kinh người. So sánh với sự phát triển của ngành công nghiệp ô tô và bất động sản thì sự hưng vượng của ngành du lịch mặc dù bị ngọn lửa nóng của ngành ô tô và thế phát triển của bất động sản che dấu đi, nhưng bởi vì ô tô trở nên thông dụng, do sự hưng vượng của ngành du lịch tự túc trong thời gian ngắn dần dần trở nên phồn vinh, bởi vậy Hạ Tưởng có lí do tin tưởng, chỉ bằng sự đầu tư và tuyên truyền của tỉnh Yến đối với hạng mục du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành, cho dù mỗi thị trường du lịch tự túc của tỉnh Yến thôi cũng đủ để kéo theo câu chuyện cổ tích thành ngữ của hạng mục du lịch văn hóa!

Trình Hi Học đối với thái độ tự tin và nói chậm rãi của Hạ Tưởng không cho là đúng, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Triệu Tuyền Tân, nhưng lại thấy sự khẳng định toát ra từ trong mắt Triệu Tuyền Tân, không khỏi giật mình kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ Hạ Tưởng chỉ là một thanh niên, sao có thể nắm bắt chính sách quốc gia chính xác như vậy? Ngay cả thị trường du lịch trong nước mà ông ta vẫn luôn không xem trọng, cho rằng ít nhất phải trải qua lắng đọng hơn mười năm, người trong nước mới có đủ tiền bạc và thời gian đi hưởng thụ thời gian du lịch thoải mái thư giãn.

Tiếp đó lại nghĩ cho dù quốc gia đưa ra chính sách liên quan đến chấn hưng ngành du lịch thì du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành cũng chưa chắc khả thi, lại tiếp tục hỏi:

– Du lịch văn hóa là một khái niệm lớn mà rỗng, sợ rằng trong thời gian ngắn không dễ được thị trường tiếp nhận, lạc quan mà nói, cho dù quốc gia đưa gia chính sách cổ vũ liên quan, mà người tiêu dùng mặc kệ cũng vô ích, có phải hay không? Đồng chí Hạ Tưởng, có phải cậu có chút lạc quan mù quáng hay không? Hạng mục liên quan du lịch văn hóa ở trong nước có kinh nghiệm có thể tham khảo hay không?

Hiển nhiên Trình Hi Học muốn Hạ Tưởng liệt kê ra hai ví dụ thành công để thuyết phục.

Trên thực tế Hạ Tưởng không cần thiết phải báo cáo công tác với Trình Hi Học, nhưng bởi vì trên chính trị có phó thủ tướng Triệu Tuyền Tân ngồi trấn áp, mà Trình Hi Học lại lấy thảo luận học thuật để ngụy trang, quan trọng nhất là ông ta còn giả bộ cẩm một quyển sổ nhỏ, giả bộ chăm chú ghi chép, thái độ khiêm tốn, khiến cho người ta không tìm được tật xấu nào, hơn nữa giọng điệu hiền hòa, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, bất kỳ ai cũng không thể đem hành động của ông liên tưởng đến việc ông ta đang chèn ép Hạ Tưởng, người không biết còn cho rằng ông quả thực là giáo sư có tác phong khiêm tốn hiếu học.

Cũng trách bản thân Trình Hi Học nâng bản thân mình lên quá cao, trong mắt chỉ có quốc gia đại sự, động một chút là đưa nghiên cứu lý luận của ông lên tầm cao kinh tế quốc dân, rất ít khi đưa mắt quan tâm đến chính phủ địa phương, cho dù ngẫu nhiên nhìn đến địa phương, cũng đa phần là chú ý các tỉnh kinh tế lớn phía nam. Sự quan tâm đối với tỉnh Yến ngược lại rất ít. Nếu như không phải vì tỉnh Yến muốn tiến hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, Trình Hi Học thậm chí còn không biết đến quy mô và hiện trạng kinh tế của tỉnh Yến một tỉnh gần thủ đô nhất.

Ông ta hỏi ra vấn đề trên, Hạ Tưởng nghe xong không thể không cười ông. Đối với hiểu biết về tỉnh Yến, Trình Hi Học thật sự không biết một tí gì, ông ta cứ ôm lấy không tha tương lại hạng mục du lịch văn hóa, nhưng lại không nghiên cứu mang tính hệ thống một chút đối với thị trường du lịch của tỉnh Yến, không phải sơ sót của ông, mà đổi lại rất nhiều người khác cũng sẽ phạm phải sai lầm – chỉ thấy được lợi ích nhỏ mà không thấy được lợi ích lớn hơn!

Hạ Tưởng đã thấy nét kinh ngạc vừa rồi toát ra trong mắt Triệu Tuyền Tân, hiểu rằng hắn đã nói đúng trên phương điện rộng. Trước mắt chỉ còn lại ví dụ về một phương diện nhỏ, liền gật đầu nói:

– Giáo sư Trình quả thực nói đúng, không nói đâu xa, chỉ riêng tỉnh Yến cũng đã có hai nơi thành công treo cờ du lịch văn hóa và đã thu được tiền lệ thành công không nhỏ. Nơi đầu tiên là Thanh Tây lăng, Thanh Tây lăng chẳng qua chỉ vài trăm năm lịch sử, cũng không ẩn chứa bao nhiêu văn hóa nồng hậu, hơn nữa đó chẳng qua chỉ là phần mộ của vài vị hoàng đế Mãn Thanh, nói trắng ra cũng chẳng khác gì nghĩa trang liệt sĩ mà các địa phương khác tu sửa, đương nhiên, phần mộ còn sót lại của xã hội phong kiến không thể ngang hàng bình luận với nghĩa trang liệt sĩ của chúng ta, nhưng chính là một khu mộ chôn cất di hài của vương triều phong kiến cuối cùng, bởi vì đã đưa ra khẩu hiệu văn hóa, hàng năm cũng thu hút không ít du khách đến thăm quan. Tôi chỉ nói Thanh Tây lăng, còn một Thanh Đông lăng khác cũng không cần nói nhiều nữa, tiếp sau đây còn phải kể đến một ví dụ khác càng thành công hơn.

Hạ Tưởng đối mặt với một vị phó thủ tướng, một vị bí thư tỉnh ủy và một vị chủ tịch tỉnh, một chút cũng không hoảng sợ luống cuống, mà ngược lại có trước có sau biện luận với nhà kinh tế học hàng đầu hiện nay, không nói những cái khác, chỉ riêng phần quyết tâm này đã kiến cho tất cả mọi người đang có mặt âm thầm tán thưởng.

Trình Hi Học nghe Hạ Tưởng liệt kê ra hai ví dụ Thanh Tây lăng và Thanh Đông lăng, trong lòng kinh ngạc, không khỏi âm thầm ảo não tại sao chỉ lo tìm sai lầm của Hạ Tưởng mà không chân chính vùi đầu vào nghiên cứu thị trường du lịch văn hóa của tỉnh Yến, là một sai lầm không lớn không nhỏ. Cẩn thận ngẫm lại, cũng tại ông gần đây chỉ cố đi lên nhìn lên, cũng không có quá nhiều thời gian thật sự dụng tâm nghiên cứu học vấn, có điều sơ sót là không thể tránh khỏi.

Hạ Tưởng đưa ra ví dụ thứ hai là sơn trang nghỉ hè:

– Là đình viện của hoàng gia, sơn trang nghỉ hè hiện trở thành công viên nhân dân thành phố của thành phố Đức Trạch, nhưng đồng thời là danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng nhất của thành phố Đức Trạch. Sơn trang nghỉ hè nói thật ra không khác gì nhiều so với các công viên được xây dựng ở những địa phương khác, nhưng bởi vì tên gọi khuôn viên Hoàng Gia mà giá trị của bản thân nó tăng lên gấp bội, giá vé cổng đạt đến 50 tệ một vé, một năm thu vào hơn triệu tệ, trở thành điểm sáng duy nhất của vùng kinh tế lạc hậu thành phố Đức Trạch.

Nhìn thấy vẻ không cam tâm của Trình Hi Học, hắn cũng chẳng đồng tình gì, ai bảo Trình Hi Học năm lần bảy lượt gây phiền toái cho hắn, tìm gây phiền toái cho hắn thì thôi, đằng này lại rõ ràng lộ ra sơ hở khi đưa ra vấn đề, chẳng phải là cố ý để cho hắn mượn cơ hội phản bác một phen sao?

– Sơn trang nghỉ hè không hơn 300 năm lịch sử, nếu nói về ý nghĩa văn hóa, cũng không có chỗ nào đáng để khoe cả. Chẳng qua là vì triều Thanh là triều đại phong kiến gần chúng ta nhất, mới thu hút được không ít ánh nhìn của người khác. Truyền thống văn hóa dân tộc trung hoa bắt nguồn từ vùng Trung Nguyên, thành phố Đan Thành là thành phố có cơ sở văn hóa dày đặc cũng có lịch sử văn hóa lâu đời nhất tỉnh Yến, hơn nữa Đan Thành là nơi sản sinh ra hơn 200 thành ngữ có ảnh hưởng sâu rộng, mở rộng văn hóa du lịch không chỉ mở rộng tương lai thị trường du lịch mà còn có thể dự kiến hiệu quả và lợi ích xã hội. Nếu như có thể mượn cơ hội này khơi dậy lòng tự hào dân tộc của chúng ta, khiến cho chúng ta không còn say đắm với nơi gọi là khuôn viên Hoàng gia phù hoa hay hoài niệm trong phần mộ vương triều phong kiến, tôi nghĩ đối với chấn hưng tinh thần dân tộc cũng có lợi ích rất lớn.

– Nói rất hay, hay cho câu chấn hưng tinh thần dân tộc.

Khiến cho mọi người không ngờ được là, Hạ Tưởng vừa dứt lời, không ngờ người đầu tiên khen hay lại là phó thủ tướng Triệu Tuyền Tân.

Triệu Tuyền Tân đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Đồng chí Hạ Tưởng nói rất hay, bộ văn hóa có vài đồng chí ôm chặt không buông tư tưởng truyền thống xơ cứng, luôn thích đóng những bộ phim thời xưa, trên mặt thì cười cười khóc khóc diễn thật náo nhiệt, nhưng trên thực tế không nhận thức được sẽ mang lại cho xã hội ảnh hưởng không tốt. Tôi đã từng nhấn mạnh rất nhiều lần, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ.

Hạ Tưởng cũng không ngờ được những câu nói lúc nãy lại hợp lòng Triệu Tuyền Tân, cũng xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Chẳng qua Triệu Tuyền Tân cũng sẽ không bởi vì cùng Hạ Tưởng có tiếng nói chung mà quên đi mục đích cơ bản của ông ta. Ông ta nói xong lại lập tức ngồi xuống, nói:

– Các vị tiếp tục, tôi tiếp tục lắng nghe.

Nhưng bởi vì có Triệu Tuyền Tân xen vào, hơn nữa ví dụ mà Hạ Tưởng đưa ra quả thật cũng tỉ mỉ xác thực, Trình Hi Học chỉ đành nhận thua:

– Cách nói của đồng chí Hạ Tưởng có thể tin được, tôi phải cảm ơn cậu đã kiên nhẫn trả lời. Tôi còn một nghi vấn nữa liên quan đến thành phố Đan Thành, muốn nhờ đồng chí Hạ Tưởng giải đáp một chút.

Trình Hi Học quả thực có lòng kiên nhẫn, tà tâm không chết, dây dưa không ngớt. Hạ Tưởng cũng kiên nhẫn mười phần, mỉm cười nói:

– Mời nói.

– Thành phố Đan Thành có ba xí nghiệp bông sợi đã phá sản, còn ba xí nghiệp sắp rơi vào trạng thái đóng cửa, cũng có cơ sở để cải cách. Xin hỏi trưởng phòng Hạ, vì sao chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp lại không ưu ái đến những xí nghiệp bông sợ đang cần trợ giúp?

Trình Hi Học nhắc lại chuyện cũ, hiển nhiên là lần trước Hạ Tưởng không trả lời thẳng vào vấn đề của ông ta khiến cho ông ta nhớ mãi không quên.

Hạ Tưởng cố ý sửng sốt, sau đó hứng thú hỏi lại một câu:

– Ai nói là không tiến hành cải cách thay đổi đối với xí nghiệp bông sợi? Vấn đề của giáo sư Trình có chút kỳ lạ.

Trình Hi Học thật sự ngẩn người, kinh ngạc hỏi:

– Cải cách xí nghiệp bông sợi đã tiến hành như thế nào?

Hạ Tưởng cười nói:

– Thật ra sớm đã bắt tay vào làm rồi, chẳng qua bởi vì vấn đề của xí nghiệp bông sợi khá nhiều, liên quan phức tạp, cho nên công tác giai đoạn đầu kéo dài hơn một chút. Cải cách xí nghiệp bông sợi trước đến nay vẫn do trưởng phòng Bành phụ trách, nếu giáo sư Trình có hứng thú, có thể do trưởng phòng Bành giải đáp cụ thể cho ngài.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Phần 52 Đi đâu đây? Cao Tù vừa nghe thế cảm thấy rất khẩn trương: Cần ta triệu tập binh mã âm thầm bảo vệ không? Mười vạn đại quân đủ chứ?! “Lão Cao này cái gì cũng dám nói vậy hả? Mười vạn?! Ta ngất!” Lâm đại nhân hừ một tiếng, nói thẳng: Đệ muốn làm là một chuyện trọng yếu phi thường, thuộc loại cơ mật cao nhất của Đại Hoa, ngoại trừ huynh và đệ, không cho phép người thứ ba biết được. Nếu ai dám âm thầm theo dõi... Cao đại ca, không cần đệ nói, huynh cũng biết phải làm sao phải không?! Xem hắn nói vẻ trịnh trọng, Cao Tù gật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Lục Thiếu Du – Quyển 30
Phần 82 Không tốt, là Đế Đạo minh tới đánh Hóa Vũ tông. Đế Đạo minh tại sao lại tới đánh Hóa Vũ tông? Hóa Vũ tông là thành viên của Thiên Địa minh, lúc này Thiên Địa minh ở đâu? Vô số thân ảnh trên không trung, sát khí che khuất bầu trời khiến cho tất cả mọi người kinh hãi. Mở đại trận phòng ngự. Trong dãy núi, tại một ngọn núi cao vút trong mây có một tiếng hét lớn truyền ra. Trong mắt mấy chục cường giả lúc này tràn ngập vẻ ngưng trọng. Chuyện này đói với bọn họ mà nói, đến quá nhanh. Ầm ầm. Trong sơn mạch từng đạo quang...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Nữ ca sĩ về thăm nhà - Tác giả The Kid
Suốt thời gian dài bận rộn chạy show, ngày hôm nay Thảo mới sắp xếp công việc lại để về thăm gia đình. Quê của Thảo ở Cà Mau, cô lên thành phố để theo đuổi đam mê ca hát, ngoài ra cô còn có khả năng sáng tác. Tuy không phải một ngôi sao đình đám, nhưng Thảo đã có được lượng fan không ít, và những sản phẩm âm nhạc chất lượng. Cô mua được chiếc xe hơi, thuê tài xế riêng. Mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng cũng về được đến quê. Căn nhà này năm xưa bèo lắm, nhờ Thảo làm ca sĩ gửi tiền về cho mẹ sửa nhà nên nhà mới...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng