– Tâm tư không ổn định, tinh thần tập trung không được, không chơi nữa!
– Sao thế, vẫn là vì Hạ Tưởng à?
Lý Ngôn Hoằng đứng dậy rót ly trà cho Ngô Tài Dương, đưa cho ông ta.
– Thương thế của hắn cũng không đáng ngại, không cần lo lắng, không tói ba ngày là sẽ khỏi thôi.
– Tôi chẳng quan tâm hắn chết hay sống.
Ngô Tài Dương nhận ly trà, muốn uống lại thuận tay đặt xuống, cơn giận trong lòng đối với Hạ Tưởng vẫn còn chưa tan.
– Tôi chỉ là có chút không hiểu, hắn cũng có chút thông minh, có phải hay không?
Ngô Tài Dương quả thật có quá nhiều cái khó hiểu, bởi vì từ khi gã để ý đến Hạ Tưởng tới nay, biểu hiện Hạ Tưởng có thể nói là mọi chỗ đều rất chu toàn, khiến gã nể phục, lại cảm thấy Hạ Tưởng có trí tuệ chính trị không tương xứng với tuổi đời của hắn, có một số biểu hiện của hắn thậm chí có thể dùng từ tài hoa kinh người để hình dung cũng không quá đáng.
Hơn nữa trải qua một phen âm thầm điều tra của Lý Ngôn Hoằng, phát hiện Hạ Tưởng không có bất cứ vấn đề gì về phương diện kinh tế, có thể nói là trong sạch thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Nếu không phải Hạ Tưởng quá cẩn thận chặt chẽ, thì quả thật chính là hắn không tham không lấy.
Lý Ngôn Hoằng tin ở khả năng thứ hai, bởi vì y ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật nhiều năm, biết một quan tham có cẩn thận tới đâu cũng có chỗ lộ ra dấu vết, chỉ cần tham, điều tra một cái thì tuyệt đối có vết để tìm.
Lý Ngôn Hoằng không phát hiện Hạ Tưởng có bất kỳ chỗ nào dùng quyền để mưu lợi cá nhân, khiến y càng có thêm thiện cảm đối với Hạ Tưởng. Đối với Hạ Tưởng ở độ tuổi này đã là một quan lớn Phó giám đốc cấp sở, lại là Chủ tịch quận chủ quản một địa phương, trên người không dính một chút vết nhơ nào, không thể nói là có một không hai thì cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Nếu nói Lý Ngôn Hoằng âm thầm điều tra vấn đề kinh tế của Hạ Tưởng không đủ để khiến Ngô Tài Dương xem trọng Hạ Tưởng một chút, thì biểu hiện của Hạ Tưởng trong một loạt sự kiện không thể không khiến Ngô Tài Dương từng bước một cải thiện cách nhìn trước kia đối với Hạ Tưởng, trở nên hơi có một chút thay đổi.
Chuyện thứ nhất chính là thời điểm ông cụ ra tay chèn ép Hạ Tưởng, biểu hiện của Hạ Tưởng làm cho Ngô Tài Dương khiếp sợ lần đầu tiên.
Với quyền uy và thủ đoạn của ông cụ, dưới một đòn sấm sét, Hạ Tưởng chẳng qua chỉ xoay người một cái, từ Bí thư đổi thành Chủ tịch quận, đổi một con ngựa mà không phải xuống ngựa khiến cho Ngô Tài Dương khiếp sợ trước thủ đoạn cao siêu mà rất thành thạo của Hạ Tưởng. Đương nhiên, cũng là kết quả của đám người Trần Phong cùng và Tống Triêu Độ đã ra sức bảo vệ Hạ Tưởng nhưng nếu không phải Hạ Tưởng có mạng lưới quan hệ thâm hậu thì có ai ra sức bảo vệ hắn? Khiến cho Ngô Tài Dương không thể không suy nghĩ sâu xa ý nghĩa hàm súc trong đó, một người xuất thân bình dân không gốc rễ, tuổi còn trẻ, cấp bậc không cao lại có rất nhiều quan lớn từ cấp phó tỉnh trở lên vô cùng coi trọng hắn. Hơn nữa cương quyết chống đỡ áp lực của Ngô gia để nâng đỡ Hạ Tưởng lên ngựa. Rốt cục Hạ Tưởng có sức ảnh hưởng kinh người ở mặt nào mà khiến cho vô số lão quan trường đã lăn lộn mười mấy năm phải mạo hiểm đắc tội với Ngô gia mà ủng hộ hắn, hắn là dựa vào cái gì?
Chính trị chưa bao giờ là sản phẩm của sự dịu dàng, Ngô Tài Dương cũng sẽ không cho rằng đám người Trần Phong, Tống Triêu Độ ra sức ủng hộ Hạ Tưởng là biểu hiện không có trí tuệ chính trị. Người có thể đi đến địa vị cao cấp Phó tỉnh đều không đơn giản. Gã lại càng không cho rằng là bởi vì bọn họ có cảm tình sâu nặng với Hạ Tưởng, nhân vật chính trị cũng là người, cũng sẽ bị nhân tố tình cảm lay động nhưng trước mặt gặp phải sự lựa chọn trọng đại của tiền đồ bản thân thì tình cảm liền bị phai nhạt vô hiệu, lợi ích sẽ bay lên tới vị trí hàng đầu.
Nói cách khác, bọn họ đồng ý không quan tâm đến áp lực của Ngô gia mà bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ Hạ Tưởng thì chứng minh cho dù là về mặt tình cảm hay lợi ích thì trong mắt bọn họ Hạ Tưởng còn có cân nặng hơn so với Ngô gia.
Khiến cho Ngô Tài Dương thấy khó hiểu, một người mới vừa lên làm Chủ tịch quận, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, sức ảnh hưởng chỉ giới hạn trong thành phố Yến, dựa vào cái gì mà khiến cho rất nhiều người đều coi trọng hắn?
Khó hiểu vẫn là khó hiểu, trên chính trị sự việc làm cho người ta khó hiểu cũng nhiều vô số, xa không nói, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến Cao Thành Tùng đã thiên vị và dung túng thư ký Vũ Phái Dũng khiến cho người ngoài cảm thấy khó hiểu. Vũ Phái Dũng ở bên ngoài kiêu ngạo và ngông cuồng trong lòng Cao Thành Tùng cũng biết rõ, y biết rõ con người Vũ Phái Dũng rất kém cỏi, tính cách có chỗ thiếu sót, cũng nhiều lần nghe được người khác bất mãn với Vũ Phái Dũng nhưng lại không nhẫn tâm phê bình Vũ Phái Dũng, vẫn luôn thái độ mắt nhắm mắt mở, khiến không ít người đều nghi hoặc khó hiểu, không rõ rốt cuộc Vũ Phái Dũng tốt ở chỗ nào mà khiến Cao Thành Tùng dung túng với y như thế?
Nói về xưa kia, Càn Long thời Mãn Thanh sủng ái Hòa Khôn cũng là có một không hai, có thể thấy được nhân tố tình cảm ở bên trong chính trị, có khi cũng có thể trở thành sức mạnh mang tính quyết định.
Sau khi Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch quận Hạ Mã không lâu thì Ngô Tài Dương nhận được câu trả lời của Lý Ngôn Hoằng, nói là sau khi điều tra phát hiện Hạ Tưởng ở mặt kinh tế không có bất cứ vấn đề gì, có thể nói là trong sạch đến mức làm cho người ta khiếp sợ, không có bất cứ dấu hiệu giao dịch giữa tiền và quyền. Lý Ngôn Hoằng đem nguyên nhân Hạ Tưởng không có vấn đề kinh tế quy thành hai điểm, một là vợ Hạ Tưởng Tào Thù Lê giỏi giang thông minh, cô mở công ty thiết kế một năm có thể kiếm mấy triệu tệ. Hai là bản nhân Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh hơn người, hắn cũng có tài thiên phú ở hạng mục thiết kế và nắm bắt thị trường, hơn nữa trước kia cũng có rất nhiều trường hợp thành công, hắn muốn kiếm tiền cũng không khó cho nên hắn không giống các cán bộ khác, muốn tiền thì ngoài tham ô ra là không có đường để đi, cái hắn có là biện pháp cho nên sẽ không đi tham.
Ngô Tài Dương xuất thân trong gia đình gia tộc, từ nhỏ không thiếu tiền, đối với tiền tài không có khái niệm gì, xưa nay hận nhất là cán bộ tham ô hủ bại, tác phong không tham không lấy của Hạ Tưởng khiến ấn tượng của gã đối với Hạ Tưởng ít nhiều có chút thay đổi, không còn cho rằng Hạ Tưởng không ra gì, hắn chẳng những có mạng lưới quan hệ thâm hậu tại thành phố Yến và tỉnh Yến, tố chất bản thân cũng đủ cứng rắn, có chỗ đáng khen.
Sau đó lại xảy ra chuyện Ngô gia và Phó gia so chiêu.
Kỳ thật thủ đoạn ông cụ Ngô ngay từ đầu mượn lúc chèn ép Hạ Tưởng đảo loạn thế cục tại thành phố Yến, Ngô Tài Dương chỉ liếc mắt thì đã nhìn ra. Mặc dù giữa gã và ông cụ cũng không có tâm sự gì nhiều, trên chính trị cũng là tự ai làm theo ý mình, nhưng ông cụ dù sao cũng là ba của gã, phong cách làm việc và thủ pháp thường dùng thì gã rất quen thuộc. Cho dù sau khi theo chính trị phong cách của gã và ông cụ không đi chung hướng nhưng ở nhiều phương diện cũng là làm theo lời dạy dỗ của ông cụ.
Ngô Tài Dương liền biết ông cụ bắt đầu bố cục tại thành phố Yến, chèn ép Hạ Tưởng chỉ là một cái cớ, là một khởi đầu, mưu đồ của ông cụ cũng không phải chỉ khiến Hạ Tưởng không chiếm được ngai vàng Bí thư Quận ủy, cái mà ông cụ cần chính là toàn bộ thành phố Yến, nhìn xa hơn có lẽ còn muốn cả toàn bộ tỉnh Yến.
Bởi vì kế hoạch mười năm của Quốc vụ viện trong tương lai không xa, sẽ đem 4 thành phố 13 huyện vòng xung quanh Bắc Kinh liên kết tạo thành vòng kinh tế đại thủ đô, chỉnh hợp tài nguyên tỉnh Yến và Bắc Kinh, hình thành một vòng kinh tế đại thủ đô có tổng diện tích 27 ngàn km2, cùng 4 triệu 85 ngàn nhân khẩu. Giai đoạn đầu chính phủ đầu tư và dẫn dắt các hạng mục tư bản xã hội phỏng chừng khoảng trăm tỉ tệ trở lên, hơn nữa đã bước đầu tiến hành giai đoạn đầu thương thảo cùng tỉnh Yến, đã bước đầu đạt được mục đích.
Bởi vậy, tầm quan trọng của tỉnh Yến bỗng chốc đi đầu trong các tỉnh.
Trên thực tế mặc dù kinh tế tỉnh Yến cũng không phát triển lắm, ngoài mặt không có sức ảnh hưởng lớn ở trong nước nhưng trong tầm mắt của các quan chức cấp cao ở Bắc Kinh tầm quan trọng của một tỉnh không chỉ là chỉ tiêu kinh tế, còn không thể bỏ qua việc xem xét đến vị trí địa lý. Ví dụ như tỉnh Lĩnh Nam tuy rằng có tổng sản lượng kinh tế rất lớn, nhưng vị trí địa lý đã quyết định được tầm quan trọng chiến lược ở một phương diện nào đó của tỉnh Lĩnh Nam không bằng tỉnh Mân Nam, bởi vì tỉnh Mân Nam và tỉnh Đài Loan đối diện với nhau, tỉnh Yến cũng có tầm quan trọng độc nhất vô nhị trong tất cả các tỉnh trong cả nước, bởi vì tỉnh Yến là tỉnh duy nhất trong cả nước vòng quanh Bắc Kinh, nếu nói rộng một chút là tỉnh duy nhất vòng quanh Bắc Kinh Và Thiên Tân.
Thành phố Yến là cửa chính phía nam cuối cùng của Bắc Kinh, mặc dù việc đóng quân của thành phố Yến cũng không nổi danh nhưng thành phố Yến lại có học viện chỉ huy lục quân tốt nhất cả nước, được xưng là học viện quân sự Tây Điểm Trung Quốc và cũng có căn cứ huấn luyện xe tăng rất lớn, đương nhiên càng khiến người khác nghe thấy đều kinh sợ chính là đoàn pháo binh thứ hai thần bí ẩn núp trong vùng núi phía tây thành phố Yến, là một đội quân cuối cùng hùng mạnh nhất kinh hoàng nhất của Trung Quốc bảo vệ trên đất liền.
Bởi vì có vị trí địa lý và ưu thế chính trị trọng yếu như vậy, nếu lại nâng cấp quy mô kinh tế, xây dựng vòng kinh tế đại thủ đô, tỉnh Yến rất có thể sẽ khôi phục khí phách và ảnh hưởng vào thời Trực Lệ trước kia, trở nên xứng đáng với cái tên đệ nhất tỉnh ở Bắc Kinh.
Đến lúc đó thân là bí thư tỉnh Yến, sẽ giống với Tổng đốc Trực Lệ trước kia, cao hơn nửa bậc so với các Tổng đốc khác, tiến vào bộ Chính trị cũng là có ý nghĩa đó, ông cụ bày mưu bố cục trước là có thâm ý sâu sắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |