Mặc dù Hạ Tưởng hiện tại vẫn chưa thật sự nắm rõ ý tưởng xây dựng vòng kinh tế ở Bắc Kinh, nhưng đã hoàn thành giai đoạn luận chứng ở Nội các Chính phủ, cũng có bước đầu tiếp xúc với tỉnh Yến. Tống Triêu Độ vừa mới họp ở Bắc Kinh trở về, cũng bước đầu tiến hành tham vấn với các nhân viên Nội các chính phủ có liên quan về vấn đề này. Nhưng Hạ Tưởng cũng có thể mơ hồ đoán được, bất kể là xem xét từ việc Ngô gia ra tay sắp xếp, hay là Phó gia muốn khẩn cấp nắm trong tay thế cục tỉnh Yến và thành phố Yến, địa vị của tỉnh Yến trong suy nghĩ của tầng lớp cao, đang tăng lên nhanh chóng.
Tỉnh Yến là một tỉnh mạnh mà chính trị bình lặng, nếu lại phát triển trở thành tỉnh lớn về kinh tế, Bí thư Tỉnh ủy tiến vào bộ Chính trị, cũng là hợp lý. Bởi vậy giai đoạn hiện tại là Ngô gia và Phó gia đang đánh cờ thế cục tỉnh Yến, nhưng có thể khẳng định là, việc Mai gia và Khâu gia nhúng tay vào tình hình tỉnh Yến, cũng sẽ không quá xa.
Hạ Tưởng liền phân tích chi tiết một chút về mối quan hệ mật thiết không thể tách rời giữa chính trị và kinh tế với Phạm Tranh, bởi vì hắn biết nếu Cốc lão ở bên cạnh Phạm Tranh, chắc chắn cũng có ý kiểm tra hắn. Hắn thao thao bất tuyệt khiến Phạm Tranh nghe đến tâm phục khẩu phục, cuối cùng bảo hắn phải cho thêm ví dụ chứng minh.
Hạ Tưởng liền cố ý hoặc vô ý lấy ví dụ về Phó gia:
– Ví dụ như, trước kia Bí thư Diệp bất hòa với Bí thư Thôi, nhưng hiện giờ lại tiếp cận Bí thư Thôi, đều là vì cần lợi ích chính trị. Còn Phó Tiên Phong muốn tận dụng vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Thành phố Yến, bên ngoài là muốn nắm quyền về nhân sự, cũng chính là quyền có tiếng nói trong chính trị, về bản chất vẫn là việc nhân sự trước, việc kinh tế sau. Nếu không có lợi ích kinh tế, Phó gia cũng sẽ không bất chấp mọi khó khăn trở ngại phải cài người vào Thành phố Yến cho bằng được…
Phạm Tranh cho dù không phải nhân vật chính trị, cũng là con trai của Chủ tịch tỉnh. Từ nhỏ lớn lên trong môi trường chính trị, y sao có thể nghe không ra ngụ ý của Hạ Tưởng? Hạ Tưởng nêu ví dụ là như thế, quả thật cũng là gợi ý rõ ràng cho y.
Về phần Phạm Tranh về sau kể lại với Phạm Duệ Hằng như thế nào thì Hạ Tưởng không được biết, nhưng Phạm Duệ Hằng đột nhiên nổi giận, chắc chắn là Phạm Duệ Hằng cũng ý thức được vấn đề mấu chốt.
Điều Tống Triêu Độ vừa hỏi hôm nay, Hạ Tưởng cũng sớm có tâm lý chuẩn bị. Hắn cũng tin tưởng với con mắt của Tống Triêu Độ, chắc chắn có thể nhìn ra một chút gì đó, liền cười nói:
– Lần trước tôi và Phạm Tranh thảo luận một số vấn đề về quan hệ giữa chính trị và kinh tế, lúc nêu ví dụ thuyết minh, tiện thể liền nâng tầm quan trọng của vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy lên một chút, có thể Phạm Tranh đã để ý.
Tống Triêu Độ xác nhận được suy đoán của y là thật, cũng cười:
– Tôi đã nói hẳn là có bóng dáng của anh ở trong đó, quả nhiên có. Chuyện này hiện tại là tình hình bế tắc, nghĩ ra cách làm sao giải quyết cho xong việc chưa?
Hạ Tưởng cũng nói thật:
– Điều kiện mặc cả đã chốt rồi, nhưng vẫn chưa cụ thể thực thi, chỉ chờ tôi gặp Bí thư Diệp rồi hãy nói. Bí thư Diệp vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến Tỉnh ủy gặp ông ấy.
Hạ Tưởng và Phạm Tranh hẹn hôm nay gặp mặt, để trao đổi ý kiến cụ thể, cũng chính là lúc hắn và Diệp Thạch Sinh gặp mặt nói chuyện, mấu chốt là Phạm Duệ Hằng.
– Ha ha, anh bây giờ lại thành một điểm tựa, chú ý làm việc, tranh thủ tối đa hóa lợi nhuận.
Tống Triêu Độ đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Hạ Tưởng, cũng biết rõ tính cách Diệp Thạch Sinh, sau đó chuyển đề tài, lại hỏi:
– Vương Đại Pháo nếu bị bắt quy án, anh tính tạo ảnh hưởng như thế nào?
– Không giấu gì Phó chủ tịch tỉnh Tống, tôi thật sự vẫn chưa muốn tạo ra hiệu quả chấn động gì. Vương Đại Pháo đương nhiên phải bắt giữ, nhưng cho dù bắt được gã, sự việc cũng chỉ có thể đến quận Hạ Mã mà thôi, tranh đấu về sau, còn rất gay go.
Hạ Tưởng sở dĩ không vội bắt giữ Vương Đại Pháo, thứ nhất là sợ làm quá nhanh sẽ dễ dàng khiến Phó Tiên Phong trong tình thế cấp bách giết người bịt miệng, thứ hai là những việc Vương Đại Pháo biết cũng có giới hạn, không liên quan đến Phó Tiên Phong. Kể cả nếu y biết được một chút gì đó, thì sự việc cũng sẽ bị giới hạn trong một phạm vi được kiểm soát nghiêm ngặt.
Phó Tiên Phong, sau lưng có ô dù khổng lồ, Phó gia vẫn có đủ khả năng bảo vệ Phó Tiên Phong tránh được khó khăn.
Tống Triêu Độ im lặng một lát, mới nói:
– Anh hiểu được là tốt rồi, tôi còn sợ anh nghĩ không thông, muốn làm ra trò cười ầm ĩ. Nếu chẳng may không đạt được hiệu quả, nói không chừng ngay chính anh cũng phải trả giá. Phải nhớ kỹ một điều, thành bại nhất thời không là cái gì cả, tầm nhìn phải nhìn xa một chút, từ từ hướng đối thủ lấy lại công lý
Hạ Tưởng lúc đó mới hiểu được Tống Triêu Độ là muốn xoa dịu hắn, sợ hắn nhất thời nổi đóa, sẽ làm những việc không có lý trí. Cũng đúng thôi, có ai sau khi bị đánh lén, sau khi bắt được kẻ chủ mưu lại không muốn tra cho ra chân tướng rõ ràng? Nhưng Hạ Tưởng là Hạ Tưởng, không phải người khác, hắn tự có chủ kiến, cũng tự có tính toán lâu dài.
Sự xoa dịu của Tống Triêu Độ cũng khiến hắn trong lòng ấm áp, mạch lạc bày tỏ sự cảm ơn:
– Cảm ơn ông đã ưu ái, tôi nhớ kỹ. Trong chính trị không nên kích động, nhượng bộ không phải là thể hiện sự bất lực, cũng là để phát triển tốt hơn.
– Ha ha, có thời gian rảnh rỗi đến nhà tôi ăn cơm, Tiểu Phàm suốt ngày nhắc tới anh.
Tống Triêu Độ trong lòng thoải mái, còn nói vài câu chuyện phiếm.
Lúc 3 giờ chiều, Hạ Tưởng nhận được thông báo, mời dự một cuộc họp Hội nghị thường vụ lâm thời.
Hội nghị thường vụ là do Bạch Chiến Mặc đột nhiên nảy sinh ý tưởng, sau khi toàn bộ thành viên tập trung đông đủ, Bạch Chiến Mặc mới nói ra chủ đề thảo luận của hội nghị hôm nay:
– Mời mọi người đến cũng không có sự việc gì quan trọng lắm, chính là việc Chủ tịch quận Hạ và Bí thư Khang đồng thời xuất viện, trở lại với cương vị công tác. Quận ủy và Ủy ban Nhân dân Quận từ hôm nay trở đi tất cả mọi thứ bắt đầu đi vào nề nếp, các đồng chí đều phải xốc lại tinh thần, lấy nhiệt tình công tác dồi dào, trạng thái tinh thần tốt đẹp đưa vào sự tăng vọt xây dựng mới.
Khanh Thiếu Diệp đi đầu vỗ tay, mọi người cũng đều sôi nổi hưởng ứng.
Thực ra ý định ban đầu mà Bạch Chiến Mặc mở hội nghị hôm nay là muốn lên giọng biểu dương Khang Thiếu Diệp một chút. Khang Thiếu Diệp trở về cùng lúc với Hạ Tưởng, tuy rằng cố làm ra bầu không khí hoan nghênh chào đón, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy được, Khang Thiếu Diệp quả thật chỉ nhận được sự lạnh nhạt thờ ơ. So với việc Hạ Tưởng xuất hiện gây xôn xao nhốn nháo, thì cảnh tượng chào đón Khang Thiếu Diệp trở về mà người ta cố tình tạo ra, chẳng những ít người hơn mà còn rõ ràng có cảm giác giả tạo, khiến cho Bạch Chiến Mặc trong lòng rất không thoải mái.
Tại sao Hạ Tưởng thì được hoan nghênh nhiệt liệt, Khang Thiếu Diệp lại phải chịu sự lạnh nhạt? Y chính là muốn lên giọng khen ngợi Khang Thiếu Diệp một chút trong Hội nghị thường vụ, về phần Hạ Tưởng, cũng tiện thể nói một câu. Y là bí thư, là người đứng đầu, lời nói của y là đại diện cho sự khẳng định của Quận ủy, người khác có ý kiến cũng phải nghe, cho dù phản đối cũng vô hiệu.
Bạch Chiến Mặc đợi mọi người vỗ tay xong, trước hết tán thưởng Hạ Tưởng vài câu:
– Đồng chí Hạ Tưởng xung phong đi đầu, hành động dũng cảm quên mình cứu người, đáng được tán thành, đáng được khen ngợi. Tôi đại diện Quận ủy và Ủy ban Nhân dân Quận đề xuất long trọng biểu dương khen ngợi những gì đồng chí Hạ Tưởng đã làm.
Giả bộ khen Hạ Tưởng xong, y liền hướng ánh mắt về phía Khang Thiếu Diệp
– Đồng chí Khang Thiếu Diệp trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, chạy tới hiện trường dầu tiên, tinh thần cũng đáng khen. Cậu ta biết rõ mình có bệnh tim, bất chấp nguy cơ phát bệnh bất cứ lúc nào đe dọa tính mạng, không sợ đối diện với hiểm nguy, tại hiện trường bình tĩnh chỉ huy, ngăn cản sự việc tiến xa hơn, hoàn toàn khống chế được cục diện, ổn định lòng dân, đạt được sự đồng tình nhất trí của quần chúng tại đây, để đồng chí Hạ Tưởng sau đó có thể kịp thời tiếp tay chỉ huy hiện trường, tranh thủ được thời gian quý giá.
Lời Bạch Chiến Mặc vừa nói ra, Biện Tú Linh liền lập tức làm ra vẻ mặt khinh miệt, bĩu môi, quay mặt đi, trong ánh mắt đầy sự khinh thường.
Phó Hiểu Bân nhịn cười, cúi đầu vì sợ thất lễ.
Hạ Tưởng ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, còn rất hứng thú mà tập trung tư tưởng lắng nghe, khẽ gật đầu thăm hỏi, dường như tỏ vẻ đồng ý đối với lời nói của Bạch Chiến Mặc.
– Đồng chí Thiếu Diệp bởi vì xử lý sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, lao lực quá sức thành tật, không lâu sau đó thì bệnh tim tái phát, phải chuyển vào bệnh viện. Tại đây, tôi đã bày tỏ sự thăm hỏi chân thành với đồng chí Thiếu Diệp. Đồng chí Thiếu Diệp vì nước vì dân, là một đảng viên ưu tú, là một cán bộ tốt xứng với chức vụ, cũng là một đồng chí tốt, một đồng sự tốt đáng để chúng ta kính trọng. Tôi xin đi đầu bày tỏ sự kính trọng và ngưỡng mộ từ đáy lòng đối với đồng chí Thiếu Diệp!
Bạch Chiến Mặc làm đủ điệu bộ, còn đứng lên, dẫn đầu vỗ tay nhiệt liệt.
Bí thư đứng dậy, lại vỗ tay, ra mặt thể hiện, theo lý mà nói, mọi người cần phải lập tức đứng lên phụ họa mới đúng. Nhưng, một cảnh tượng hiện ra khiến cho người ta phải mở to mắt. Bạch Chiến Mặc vừa đứng lên, Khang Thiếu Diệp cũng tỏ vẻ khiêm tốn mà đứng lên, theo sau là Lý Ứng Dũng, sau đó là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Kỳ Thắng Dũng và Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự Quan Khải Minh, cũng đều vẻ mặt tươi cười mà vỗ tay nhiệt tình. Nhưng những người còn lại, trong đó có cả Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, Trần Thiên Vũ, Tạ Nguyên Thanh, Biện Tú Linh, Phó Hiểu Bân và Hoàng Kiến Quân, đều ngồi bất động, cùng hướng ánh mắt về phía Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt khẽ cười, dường như chưa nhận ra hắn đã trở thành tiêu điểm của mọi người, bởi vì di động của hắn vừa kêu lên, nhận được một tin nhắn, chỉ có năm chữ mà lại mang đến cho hắn một sự kinh ngạc vô cùng lớn: “Vương Đại Pháo sa lưới!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |