Quan Trường – Quyển 6

Phần 130

Trong giây phút thất thần khiến Hạ Tưởng không cảm thấy sự tương phản và sự chênh lệch to lớn trong hội trường. Hành động của hắn rơi vào trong ánh mắt của Bạch Chiến Mặc, trở thành sự thách thức lộ liễu với quyền uy của y, trắng trợn tới mức độ không nể mặt, ngay cả khách sáo xã giao mặt ngoài cũng không kiêng dè gì luôn!

Bạch Chiến Mặc tức giận đến tái mét mặt mày, nổi giận ngay tại chỗ.

Khang Thiếu Diệp trái lại vô cùng lạnh lùng. Uy danh của Hạ Tưởng hiện tại đã hoàn toàn bao trùm lên Bí thư, hắn ngồi ngay ngắn bất động, ngay cả các ủy viên thường vụ khác cũng không dám đứng dậy, sao có thể kiêu ngạo và khiêu khích như vậy! Quả thực là xem quyền uy của nhân vật số một không ra gì, dù có thể nhẫn nhịn, cũng không thể nhẫn nhịn hơn, Khang Thiếu Diệp đập bàn một cái, quát lên một tiếng giận dữ:

– Chủ tịch quận Hạ, Bí thư Bạch đã đứng lên, anh còn ngồi bất động, chẳng lẽ còn phải để Bạch Bí thư mở miệng mời anh?

Hạ Tưởng dường như mới giật mình tỉnh lại, xin lỗi mà cười, đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay:

– Thất lễ, vừa mới nhìn thấy một tin tức kinh hãi, trong phút chốc không kịp phản ứng, xin Bí thư Bạch đừng lấy làm phiền lòng.

Hạ Tưởng đứng dậy. Những người khác cũng nhao nhao đứng lên, động tác ngăn nắp chỉnh tề. Việc hành động theo Hạ Tưởng biểu hiện quá rõ ràng lại khiến cho Bạch Chiến Mặc cảm thấy thể diện nhân vật số một của mình vô cùng mất mặt, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

– Tin tức gì mà có thể khiến cho anh đường đường là đại Chủ tịch quận Hạ thất kinh vậy? Tôi vẫn cho rằng đại Chủ tịch quận Hạ từ trước đến nay vốn điềm tĩnh tự nhiên, chưa từng có thời điểm thất thố, cũng không biết tin tức vừa rồi là thật hay là giả?

Rất rõ ràng là nghi ngờ Hạ Tưởng giả vờ, cố tình khiến y khó chịu.

Hạ Tưởng ha hả cười, nhẹ nhàng mà quăng ra một quả bom tấn:

– Vương Đại Pháo đã sa lưới …

– Cái gì?

Bạch Chiến Mặc lập tức thay đổi sắc mặt, thiếu chút nữa không đứng vững, rùng mình một cái, nếu không dựa vào cái bàn, nói không chừng sẽ té ngã xuống đất. Y cố gắng ép người đứng vững vàng, không thể tin được lời Hạ Tưởng nói,

– Anh nghe tin tức từ đâu?

Hạ Tưởng cười:

– Không cần vội, tôi tin chắc là Bí thư Bạch cũng sẽ nhận được tin ngay lập tức.

Còn chưa dứt lời, di động của Bạch Chiến Mặc liền vang lên. Sau khi y tiếp điện thoại sắc mặt lập tức biến đổi, cũng không đứng thẳng nổi nữa, ngồi lại trên ghế, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, vẻ mặt hoảng sợ.

Khang Thiếu Diệp càng lúng túng hoảng sợ, run giọng hỏi:

– Bí thư Bạch, là thật sao?

Bạch Chiến Mặc vẻ mặt xám nghoét mà khoát tay:

– Rơi vào tay quân đội, hiện tại đang trên đường áp giải, ngay cả Ngưu Kỳ cũng cùng bị bắt!

– Hả?

Khang Thiếu Diệp dường như mắt đã thấy ngày tận thế, y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực đau nhói vì lo lắng, sau đó mắt nhắm lại, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Bệnh tim đột phát!

Khang Thiếu Diệp đáng thương, đầu tiên là bị Tạ Nguyên Thanh làm cho tức giận đến phát bệnh tim nằm viện vài ngày, hôm nay đang được Bạch Chiến Mặc lên giọng khen ngợi trước mặt mọi người, tâm trạng rất tốt, nét mặt rạng rỡ, quên đi xui xẻo trước kia. Không ngờ tới vui quá hóa buồn, Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo đồng thời sa lưới, chẳng khác nào y từ trên ngai vàng Phó Bí thư chỉ tay năm ngón, một bước đã tới bên vách núi, không hết hồn mới là lạ!

Khang Thiếu Diệp lên cơn đau tim, lại lần nữa rơi vào hôn mê sâu.

Mọi người cũng không dám nâng Khang Thiếu Diệp lên, đành phải đặt y nằm xuống, khẩn cấp gọi số 120.

Bạch Chiến Mặc hiện tại cũng không quan tâm Khang Thiếu Diệp sống chết như thế nào, giải thích vài câu, liền vội vàng rời khỏi phòng họp. Y nóng lòng muốn nói chuyện với Phó Tiên Phong, phải cụ thể hiểu rõ một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Tưởng cũng quay về văn phòng, hiện trường có Trần Thiên Vũ và Phó Hiểu Bân trông coi là được, hắn cũng muốn hiểu rõ hơn một chút sự việc. Vừa tới văn phòng ngồi xuống, còn chưa kịp cầm lấy điện thoại, di động đã kêu vang, sau khi nhận mới biết là Cổ Ngọc điện tới.

– Này, có nhận được tin của em không? Ông nội nói, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, cũng coi như giúp được anh một lần, anh phải nhớ ơn đấy.

Quả nhiên là sau chuyện nam nữ đó, quan hệ có sự thay đổi, giọng điệu Cổ Ngọc nói chuyện với hắn cũng thay đổi.

– Lúc ấy tình huống rất khẩn cấp, Ngưu Kỳ đang muốn giết Vương Đại Pháo, người theo dõi phải ra tay kịp lúc mới cứu được tính mạng của Vương Đại Pháo. Hiện giờ đang áp giải bọn họ đến Thành phố Yến, chờ nhé, khoảng hai ngày là đến nơi.

Cổ Ngọc nói một câu, Hạ Tưởng liền “Ừ” một tiếng, chờ Cổ Ngọc nói xong, hắn nói thêm vào:

– Thay anh cảm ơn lão Cổ, nếu không có lão ra tay, Vương Đại Pháo nói không chừng đã bị giết chết rồi, vụ án sẽ càng phức tạp hơn.

– Ông nội nói, không cần khách sáo. Về sau anh có cơ hội hoàn trả lại là được, ông tin là anh sẽ không quên ơn.

Cổ Ngọc cười hì hì nói xong, lại đột nhiên nhỏ giọng nói một câu,

– Nếu ông nội biết được chuyện đó giữa em và anh, anh nói xem ông nội sẽ muốn anh hoàn trả như thế nào? Có thể nào cũng muốn đánh gãy chân của anh không ta?

Hạ Tưởng liền nghiêm túc mà ho khan một tiếng:

– Đồng chí Cổ Ngọc, yêu cầu cô nghiêm túc một chút, không nên thảo luận đề tài ngoài công việc, bây giờ đang trong giờ làm việc…

– Hứ, giả vờ nghiêm chỉnh, không thèm để ý tới anh.

Cổ Ngọc dập điện thoại một cách vô cùng quyết đoán.

Hạ Tưởng mỉm cười, nhìn chằm chằm điện thoại âm thầm đếm:

– Một, hai…

Còn chưa đếm tới ba, điện thoại lại kêu, sau khi hắn tiếp điện thoại, không hề ngạc nhiên hỏi.

– Lại làm sao vậy?

– Không có việc gì, chỉ là vừa rồi quên nói tạm biệt.

Cổ Ngọc không hề chú ý mà cười:

– Tạm biệt!

Nói chuyện với Cổ Ngọc xong, Hạ Tưởng vui vẻ trong chốc lát, ngẫm nghĩ một chút về tình hình trước mắt, thấy còn một khoảng thời gian trước khi tan tầm, liền gọi điện thoại cho Trần Phong:

– Bí thư Trần, tôi qua gặp ông một chút nhé?

Có lẽ toàn bộ thành phố Yến cũng không có mấy người dám nói như vậy với Bí thư Thành ủy, hơn nữa lại là cấp dưới trực tiếp của Bí thư Thành ủy. Trong các nhân vật thứ hai ở các quận của Thành phố Yến, kể cả thư ký Giang Thiên của Trần Phong, cũng phải dùng giọng điệu thỉnh cầu vô cùng cung kính mà hỏi, chứ không giống Hạ Tưởng, lấy giọng điệu trưng cầu bàn bạc để đề xuất muốn gặp Bí thư Thành ủy.

Trần Phong sớm đã quen với phong cách của Hạ Tưởng, cười nói:

– Đến đi, nếu tiện dừng xe trên đường, mua cho tôi chút kẹo trái cây mang qua đây.

Trần Phong cũng không coi Hạ Tưởng là người ngoài, mới tùy ý sai khiến hắn làm việc. Hạ Tưởng cũng biết bệnh cũ của Trần Phong tái phát, mùa thu ông hay ho khan, nhưng lại nghiện thuốc lá nặng, nên thích ngậm một viên kẹo.

Hạ Tưởng mới ra cửa vừa lúc gặp được Biện Tú Linh, Biện Tú Linh cố ý đến tìm Hạ Tưởng, nói là muốn mời hắn ăn cơm. Hạ Tưởng có hẹn với Trần Phong, đành khéo léo từ chối ý tốt của cô. Mới đi được hai bước, liền vẻ mặt tươi cười hỏi một câu:

– Văn phòng của Bí thư Biện có kẹo trái cây không?

– Anh không cần nói, đúng là có, anh muốn bao nhiêu?

Biện Tú Linh rất vui vẻ vì câu hỏi vừa rồi của Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng hỏi rất tùy ý rất thân thiết, mở miệng muốn lấy đồ vật từ cô, là biểu hiện không khách sáo, khiến cho cô trong lòng khá ấm áp.

– Nếu tôi muốn, thì chỉ mấy viên là được. Nhưng tôi muốn lấy cho Bí thư Trần, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, thật lòng trả lời.

– Bí thư Trần bảo tôi ở trên đường mua kẹo trái cây giúp ông ta. Lúc tôi lái xe lại không thích dừng xe giữa chừng. Vừa hay cô có, đã bớt chuyện cho tôi, ha ha.

Hạ Tưởng thật ra cố tình nói thật, một là khiến Biện Tú Linh cảm thấy được thành ý của hắn, hai là cũng là một cách tăng thêm cảm tình. Giữa bạn bè càng thoải mái, càng không khách sáo, quan hệ mới càng gần gũi.

Biện Tú Linh vừa nghe xong mặt mày càng rạng rỡ:

– Chờ nhé, tôi quay lại ngay.

Cô vô cùng vui mừng vì Hạ Tưởng mang kẹo cho Bí thư Trần nhưng lại đưa tay hướng về cô mà lấy, chứng tỏ là Hạ Tưởng hoàn toàn coi cô như người một nhà. Hơn nữa Bí thư Trần ăn kẹo của cô, cũng là một cơ hội hiếm có khiến Bí thư Trần nhớ tới cô.

Hạ Tưởng thật đúng là một người lãnh đạo được mọi người yêu quý. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bộ dạng khôi ngô tuấn tú, biết ăn nói, chủ yếu là làm việc trôi chảy, khiến cho người ta vô cùng dễ chịu.

Biện Tú Linh lấy toàn bộ kẹo trái cây trong ngăn kéo của cô, còn cố ý đóng gói cẩn thận, giao cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cầm trong tay, ha hả cười:

– Được, tôi mang ơn Bí thư Biện, lần sau tôi mời cô ăn cơm.

Đi được hai bước, hắn lại giơ gói kẹo trong tay lên:

– Nếu Bí thư Trần hợp khẩu vị, lần sau khi ông ấy lại cần, tôi lại lén làm biếng, nhờ cô mua giúp tôi nhé.

Biện Tú Linh mở cờ trong bụng, ý tứ của Hạ Tưởng là muốn giới thiệu cô với Bí thư Trần? Người khác thì phải ném đá dò đường, Hạ Tưởng thì ném kẹo dò đường, Biện Tú Linh vui sướng liên tục gật đầu:

– Thế thì quá tốt, có thể cống hiến sức lực cho hai vị lãnh đạo, tôi mơ còn chẳng được.

Mãi cho đến lúc Hạ Tưởng đã đi xa, Biện Tú Linh vẫn còn đang trong suy nghĩ nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Hạ Tưởng, so với Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng quả thực rất có năng lực, hắn mới là người thích hợp nhất để đảm nhiệm nhân vật số một của quận Hạ Mã.

Hạ Tưởng đi vào tòa nhà Thành ủy, dừng xe, còn chưa kịp lên lầu đã đụng phải một người quen – Phó Tiên Phong. Ở tòa nhà Thành ủy đụng phải Phó Tiên Phong thì cũng rất bình thường, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là người trẻ tuổi sóng vai cùng Phó Tiên Phong đi tới, đúng là Trịnh Nghị.

Trịnh Nghị cũng phát hiện ra Hạ Tưởng, đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó thì gật đầu. Hạ Tưởng cũng gật đầu mỉm cười, rồi hướng Phó Tiên Phong chào hỏi:

– Xin chào Bí thư Phó!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 2
0 Huyết Mai hóa thành cầu vồng bay đến với tốc độ kinh người, nhấc lên một tràng thanh âm xé gió chói tai cực nổi bật trong đêm khuya, nàng vừa tới gần thì Trung Phong cũng ầm ầm nổ vang, tiếng vang truyền khắp bốn phía. Trong tông môn, Huyết Mai luôn bá đạo. Cho dù nàng có làm chuyện gì, cho dù chuyện đó không tính là bá đạo gì, thế nhưng vì cha nàng chính là Vô Cực lão tổ, cho nên trong mắt người khác đều là bá đạo cả. Điểm này mấy năm trước Huyết Mai đã hiểu rõ. Do vậy, mỗi lần làm gì, nàng cũng dứt khoát bá đạo đến cùng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Hàn Lập – Quyển 21
0 Thánh Giới Đại Kiếp Nạn thái độ uy hiếp của Hàn Lập khiến cho Nguyên Yểm không khỏi biến sắc. Nhưng hắn thân là tồn tại cao nhất trong ma tộc như thế nào lại dễ dàng cam chịu hạ phong, lúc này sắc mặt liền trầm xuống lạnh lùng nói: “Ở trên đảo này ngươi dùng Niết Bàn Thánh Thể có lẽ sẽ quần đầu với bản thánh tổ được một hai, nhưng ngươi có thể vĩnh viễn ở nơi này không bao giờ ly khai sao? Bổn tọa chỉ cần tung lưới chờ đợi bên ngoài lôi hải, lúc ngươi đi ra còn không phải sẽ rơi vào tay ta sao?” “Nếu ly khai Khổ Linh...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Miêu Nghị – Quyển 10
0 Mọi người chỉ cảm thấy ngọn núi dưới chân cũng muốn sụp đổ. Liệt Hoàn vừa ra tay, lập tức chọc cho các cao thủ Kim Liên ở các dãy núi xung quanh tựa hồ đồng loạt ra tay, có người nhanh chóng giơ tay lên vỗ bàn, mạnh mẽ đè trấn ngọn núi dưới chân, cũng có người nhanh chóng đẩy chưởng ra, giống như tạo thành một bức màn vô hình phía trước dãy núi, đem sóng xung kích cường bạo mạnh mẽ chống đỡ trước núi. Miêu Nghị cả kinh thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, thở phào một hơi, lại ngồi xuống, may là phía sau có một đống cao thủ bảo vệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng