Quan Trường – Quyển 6

Phần 133

Trần Phong hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng, lời nói mang hai ý nghĩa, dùng ngón tay chỉ chỉ Hạ Tưởng:

– Lúc nào nói chuyện với tôi cũng phục kích, có phải không? Được rồi, tôi biết Biện Tú Linh và cậu quan hệ không tồi, về sau cô ấy đến Thành ủy báo cáo công việc, bảo cô ấy thuận đường ghé đến chỗ của tôi cũng được, ai bảo tôi vô tình ăn kẹo của người ta?

Hạ Tưởng liền liên tục gật đầu:

– Cảm ơn Bí thư Trần. Tuy nhiên kẹo là kẹo của Biện Tú Linh, lại là tôi tự mình đưa đến tay ngài.

– Ha ha, ở Bắc Kinh nằm viện mấy ngày, tôi thấy tinh thần cậu tốt hơn rất nhiều, lại còn theo tôi quấy nhiễu không yên?

Trần Phong quả thật đã sớm hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nói đòi hối lộ, cũng không phải là lời nói thiếu suy nghĩ, mà là có ám chỉ, liền nói:

– Vấn đề Cao Hải không lớn, tôi nói tốt cho ông ta vài câu, che dấu một chút. Hiện tại chủ yếu là thái độ của Hồ Tăng Chu không rõ ràng. Phó Tiên Phong có ý muốn làm to chuyện, nếu muốn sự việc hoàn toàn êm xui, có thể phải gặp một chút khó khăn. Đương nhiên, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người lên tiếng, sẽ khiến rất nhiều tiếng nói nghi ngờ không còn chỗ để nói lý

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng với Hạ Tưởng không quen biết, chỉ biết ông ta và Ngô gia có quan hệ, nhưng chưa bao giờ giao tiếp qua với ông ta. Không có bất kỳ quan hệ qua lại gì, Hạ Tưởng cũng không mở miệng được, nói:

– Xem xét tình hình là được, thật sự phải đến yêu cầu Ủy ban Kỷ luật ra mặt bác bỏ tin đồn, tôi phải kiên trì đến xem có thể cầu tình hay không.

Trần Phong cũng biết rõ quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Ngôn Hoằng, cũng không miễn cưỡng:

– Xem xét tình hình là được, tốt nhất là đừng nợ ân tình.

Lập tức lại nói tới việc Vương Đại Pháo sa lưới,

– Nói đến việc Vương Đại Pháo bị bắt, tôi không thể không nói, Tiểu Hạ, kế hoạch của cậu khá là sắc bén!

Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói:

– Tôi cũng không dám nhận lời khen của Bí thư Trần. Thật ra việc Vương Đại Pháo này, lại khá huyền bí, tôi cũng thiếu tự tin trong lòng, cũng may cuối cùng có thể coi là giải quyết thuận lợi, cũng chỉ có thể nói là may mắn.

– Bất luận có may mắn gì bên trong, đều đòi hỏi điều kiện tiên quyết là sự bố trí sắp đặt công phu tỉ mỉ. Tôi không tin một người không cần làm gì, lại có thể may mắn thành công.

Trần Phong cảm thán một câu, lại hỏi,

– Lão Cổ người này khá thú vị, ông ta đối với cậu vô cùng coi trọng. Lần này bắt người cũng là ông ta ra tay, phải không? Ông ta đối với cậu không tồi, là nguyên nhân của chính ông ta, hay là bởi vì Cổ Ngọc?

Hạ Tưởng liền phát hiện từ sau chuyện hắn và Cổ Ngọc, mọi người luôn luôn vô tình hoặc cố ý ở trước mặt hỏi tới Cổ Ngọc. Rốt cuộc là hắn quá nhạy cảm, hay là người khác đều là hữu khẩu vô tâm (miệng nói vậy chứ lòng không quan tâm để ý)?

Hạ Tưởng liền cười ha ha:

– Lão Cổ có thể thấy tôi khá vừa mắt, là bạn lâu năm với tôi, cũng giống như Cao lão coi trọng tôi. Ngài cũng biết, con người của tôi tôn trọng người già yêu quý người trẻ.

Trần Phong cười ha ha, sau khi cười xong còn nói:

– Có phải nên ăn mừng một chút việc Vương Đại Pháo sa lưới hay không?

Hạ Tưởng cũng cười:

– Thật đúng là lãnh đạo giỏi, có thể ăn kẹo của cấp dưới, lại vừa có thể khiến cấp dưới chiêu đãi, hơn nữa lý do còn luôn quang minh chính đại.

Trần Phong tâm trạng cũng khá tốt, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, không nhất thiết phải liên lụy tới ai, chỉ sợ đến lúc đó lại có người bị liên lụy. Nhưng mặc kệ là ai, dù sao thực lực của ông không bị hao tổn là được.

Tóm lại chỉ cần có thể khuấy động lợi ích của người khác, đối với ông có lợi, chính là chuyện tốt. Hơn nữa cũng quả thật là sự kiện cao ốc Hỏa Thụ ảnh hưởng tồi tệ, thủ đoạn quá mức hung ác, không nghiêm trị không đủ để dẹp yên phẫn nộ trong lòng dân.

Buổi tối, Hạ Tưởng liền mời mấy người Trần Phong, Lý Đinh Sơn, Cao Hải cùng ăn cơm. Lúc mấy người ngồi xe đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy, Vu Phồn Nhiên đứng ở trên lầu, chăm chú nhìn ô tô chở mấy người đi xa, khóe môi nhếch lên một tia cười yếu ớt.

Ngày hôm sau, tin tức Vương Đại Pháo sa lưới liền truyền khắp Tỉnh ủy và Thành ủy. Diệp Thạch Sinh đang họp sau khi nghe được tin tức, cũng giật mình kinh hãi. Sau khi hiểu rõ sự tình, lập tức chỉ thị phía công an phái người tiếp ứng, bố trí sắp xếp, nhất thiết phải thuận lợi áp giải Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ trở về tỉnh Yến. Đồng thời, Diệp Thạch Sinh vì tức giận việc Ngưu Kỳ cũng tham dự trong chuyện này, răn dạy Giám đốc Sở Công an tỉnh Mã Kiệt Nghiêm một trận, yêu cầu y nghiêm túc chỉnh đốn đội ngũ công an, nếu trong đội ngũ công an lại xuất hiện phần tử biến chất giống như Ngưu Kỳ thì sẽ hỏi tội y.

Mã Kiệt cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào. Mặc dù Ngưu Kỳ là người của Thị cục, nhưng sự việc tập kích Chủ tịch quận không ngờ lại có cán bộ công an sắp đặt. Y là Giám đốc sở nhưng không làm tròn bổn phận, liền mượn chỉ thị ngọn gió đông của Bí thư Tỉnh ủy, tổ chức một cuộc hội nghị các hệ thống công an toàn tỉnh, truyền đạt tinh thần chỉ thị của Bí thư Diệp, điều tra nghiêm ngặt nhân tố bất ổn trong đội ngũ công an, dựa vào đâu mà xảy ra sự cố ảnh hưởng đến tinh thần của lãnh đạo, cần phải nghiêm túc điều tra canh phòng nghiêm ngặt.

Đồng thời, Mã Kiệt cũng khéo léo phê bình Tôn Định Quốc. Tôn Định Quốc có mặt ở hội nghị, tỏ vẻ tiếp nhận phê bình, sau khi trở về sẽ hết sức quán triệt tinh thần hội nghị tỉnh, sẽ cố gắng nỗ lực thanh tra triệt để đội ngũ công an Thành phố Yến một lần.

Tôn Định Quốc coi đây là cơ hội, rầm rộ khai triển một loạt phong trào vận động chỉnh đốn, lấy tinh thần hội nghị tỉnh làm lý do, hùng hồn mà tranh quyền đoạt lợi với Trần Ngọc Long trong hệ thống công an, lại lần nữa chiếm được không ít địa bàn.

Buổi chiều cùng ngày, Hạ Tưởng giải quyết hết công việc quận Hạ Mã trong tay, sau khi giao một loạt nhiệm vụ cho cấp dưới, liền cùng Triều Vĩ Cương đi tới Tỉnh ủy, hắn phải gặp mặt Diệp Thạch Sinh. Vương Đại Pháo sa lưới chỉ là bước đầu tiên hỗ trợ qua lại với Diệp Thạch Sinh, cũng là một bước rất quan trọng, sự việc liên đến thế cục tỉnh Yến và lợi ích bản thân Phó gia.

Phải đồng loạt tấn công từ trên xuống mới được, nếu không thì Phó Tiên Phong sẽ không cảm giác được cơn đau.

Triều Vĩ Cương lần đầu tiên đến trụ sở Tỉnh ủy, tất cả mọi thứ đều cảm thấy mới lạ, không tránh khỏi quan sát xung quanh, không cẩn thận đụng phải người.

Người Triều Vĩ Cương đụng phải là một người đàn ông trung niên tuổi gần 40, hơi có vẻ quan chức, lúc đi đường ánh mắt nhìn hướng về phía trước, hơi ngạo mạn và tự cao tự đại. Triều Vĩ Cương chẳng những huých y một cái, còn không cẩn thận giẫm lên chân của y, khiến y nổi giận, giơ tay đẩy Triều Vĩ Cương một cái, không kìm nổi giận dữ nói:

– Cậu ở đâu ra vậy? Đi đường không có mắt, không nhìn đường, ba mèo sáu mắt mà nhìn loạn cả lên, bộ dạng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đời, cậu mau nhận lỗi với tôi đi!

Y dùng lực hơi mạnh, Triều Vĩ Cương do không để ý, bị y đẩy lùi vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Triều Vĩ Cương hoảng sợ, vội không ngừng nói:

– Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không nhìn thấy, thật sự rất xin lỗi!

Người đàn ông trung niên vẫn không chịu buông tha:

– Người tôi lớn như vậy mà cậu nhìn cũng không ra, mắt cậu là trái bóng thủy tinh à? Giầy tôi mới mua để cho cậu giẫm lên bẩn hết cả, cậu nói phải làm sao bây giờ?

Người đàn ông trung niên đã nhìn ra Triều Vĩ Cương khiếp đảm, biết Triều Vĩ Cương là chíp hôi chưa biết việc đời. Hôm nay vừa lúc bị giáo huấn, tâm trạng vô cùng không tốt, liền quyết định lấy cậu ta ra để trút giận.

– Lau sạch cho tôi đi!

Người đàn ông trung niên vênh váo tự đắc mà nhấc chân lên.

Trong tình huống bình thường, Hạ Tưởng không chấp nhặt mấy kẻ ‘cẩu nhãn khán nhân đê’ (không coi ai ra gì), nhưng hôm nay hắn tới gặp Diệp Thạch Sinh là có chuyện quan trọng muốn nói, lại không ngờ đụng phải người đàn ông trung niên tự cao tự đại, quanh quẩn ức hiếp Triều Vĩ Cương. Nhìn ánh mắt cầu xin giúp đỡ và vẻ mặt bất đắc dĩ của Triều Vĩ Cương, Hạ Tưởng có muốn không bảo vệ Triều Vĩ Cương cũng không được, liền không chút để ý liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái:

– Đồng chí này, anh làm ở bộ phận nào vậy?

Người đàn ông trung niên nheo mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, phản đối nói:

– Tôi là ai, ai cần cậu lo? Tôi cũng đang muốn hỏi cậu là ai, làm sao lại bỏ mặc cấp dưới của cậu? Nhìn cậu tuổi không lớn, uy phong không nhỏ, đến Tỉnh ủy còn mang theo thuộc hạ, là từ huyện lên hả?

Hạ Tưởng vừa tức vừa cười, hướng Triều Vĩ Cương nháy mắt ra hiệu, ý tứ là bảo Triều Vĩ Cương đi trước. Triều Vĩ Cương tuy rằng sợ hãi, cũng không đến mức mặc kệ Hạ Tưởng, liền lấy hết dũng khí nói:

– Lãnh đạo, là sai sót của tôi, một mình tôi gánh vác, cùng lắm lau giầy giúp ông ấy là được, có gì đặc biệt đâu!

Hạ Tưởng cười khoát tay:

– Ý của tôi cũng là sau khi sự việc của chúng ta xong xuôi, thì đến văn phòng của đồng chí này tự mình giúp ông ấy lau giầy, nhưng ông ấy không nói ông ấy là người của bộ phận nào, nên không có cách nào. Đồng chí này, chúng tôi đang vội, không thể nói nhiều, tạm biệt.

Người đàn ông trung niên thấy Hạ Tưởng muốn chạy, làm sao đồng ý, bước một bước dài đến trước mặt Hạ Tưởng, giận dữ nói:

– Cậu đứng lại đó cho tôi! Giẫm lên người ta còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy. Nơi này là trụ sở Tỉnh ủy, không phải là cái huyện bé tí tẹo của các cậu, muốn ngang ngược thế nào là ngang ngược thế đấy đâu!

Hạ Tưởng thấy Triều Vĩ Cương đi theo phía sau hắn, một chút chủ kiến cũng không có, trong lòng thầm than đúng là tuổi trẻ, ít kinh nghiệm, không biết tùy cơ ứng biến. Nếu là Kim Hồng Tâm lúc này, đã sớm âm thầm thông báo cho Ma Thu. Hắn hiện tại thân phận đã khác, không thể giống như trước đây ra tay đẩy người đàn ông trung niên ra. Dù sao hắn cũng là Chủ tịch của một quận, làm sao có thể đi đánh người ở trụ sở Tỉnh ủy?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 17
4 Dần dần, khí tức của mẹ Vĩnh Hằng khuếch tán ra. Tiên Vực Vĩnh Hằng chậm rãi từ một bên bay ra. Ở lúc này thân thể Bạch Tiểu Thuần trong tiết điểm, vẫn giống như năm đó như vậy, hao phí gần như tất cả sức sống, tại trong sự suy yếu vô cùng, hắn cười, trên mặt nụ cười thỏa mãn. Hai mắt hắn nhắm nghiền, rơi vào Tiên Vực Vĩnh Hằng. Gần như ở trong nháy mắt khi thân thể hắn hạ xuống, mẹ Vĩnh Hằng ngưng tụ ra quầng sáng ôn hòa, bao phủ thân thể hắn, mềm nhẹ nâng lên, rơi vào trong Khôi Hoàng Thành. Trước khi hôn mê, hắn hình như...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lấy chồng đại gia - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Phương và Trường lấy nhau cũng mấy tháng rồi. Phương một cô gái đẹp, dịu dàng, tốt bụng. Trường một người đàn ông đẹp trai, thành đạt, thương vợ. Phải nói số của Phương thật sướng: có chồng đẹp trai và giàu có, được chồng yêu thương tha thiết, ngồi chơi ở nhà cho chồng nuôi. Trường là giám đốc nhưng nhìn anh cũng oai như một đại ca xã hội đen. Anh thuê rất nhiều vệ sĩ chỉ để coi chừng cô vợ xinh đẹp của mình, trong nhà có đến hai mươi anh vệ sĩ. Mỗi ngày Phương đi vòng vòng trong căn biệt thự, rồi lại đi ra vườn hoa chơi. Các...
Phân loại: Truyện nonSEX
Tru Tiên
3 Trời sáng dần. Ngọn đuốc cuối cùng trong Thất Lý Đồng đã tắt, chỉ còn sót lại chiếc cán gỗ muội đen bám đầy. Pháp Tướng và những người cùng đi tuy đạo hạnh đều cao thâm nhưng vì đã lao lực suốt đêm, trông ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, vài đệ tử lớp dưới mặt mũi còn vương đầy bụi đuốc. Xung đột rốt cuộc cũng đã lắng xuống, nhân sĩ chính đạo không nói ra nhưng ai cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này họ khỏi có thời gian nhìn ra xung quanh. Những người Miêu đang nhìn đoàn người đến từ Trung Châu với cặp mắt đầy nghi kỵ. Hiển nhiên, họ chẳng có...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện cổ trang

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng