Quan Trường – Quyển 6

Phần 134

Nhưng người đàn ông trung niên thật sự nổi giận, dáng vẻ được lý không buông tha, Hạ Tưởng không tránh khỏi tức giận:

– Xin ông tránh đường!

– Không tránh!

Người đàn ông trung niên hùng hồn, còn đứng thẳng lưng,

– Cậu chờ đây, tôi gọi người tới bắt cậu.

Hạ Tưởng cười, giơ tay nắm lấy cổ áo người đàn ông trung niên:

– Nếu không tránh ra, tôi sẽ đẩy ông ra.

Người đàn ông trung niên sợ tới mức kêu to lên:

– Người đâu mau tới đây, có kẻ đánh người ở trụ sở Tỉnh ủy! Người đâu đến mau…

Tiếng la hét khàn cả giọng của y khá hữu hiệu, ngay lập tức có người đến vây quanh, vài người biết người đàn ông trung niên, muốn giơ tay kéo Hạ Tưởng ra.

– Chuyện gì vậy? Ai la hét vậy?

Một người oai phong đi tới, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên liền mỉm cười,

– Sao lại là anh, lão Dương? Anh sao lại gây chuyện?

– Trưởng ban Thư ký, mau cứu tôi. Thuộc hạ của người này giẫm lên giầy của tôi, chẳng những không xin lỗi, còn muốn đánh người. Ông phải thay tôi bảo vệ lẽ phải chứ?

Người đàn ông trung niên tên là Dương Trương, là trưởng phòng bảo vệ Văn phòng Tỉnh ủy, ỷ vào mình và Mã Tiêu có quan hệ thân thích, từ trước tới nay toàn thích ỷ thế hiếp người.

Bình thường mọi người đều nhường y ba phần, bởi vì y thường rất vô lý, ba phần là không quan tâm thích nói xạo. Cấp trên cũng rất ít phê bình y, coi y giống như thằng hề, lele lele, lại càng khiến y tự cao tự đại.

Dương Trương thấy Trưởng ban Thư ký đến, càng thêm đắc ý vênh váo, bởi vì bình thường Trưởng ban Thư ký từ trước tới nay vẫn luôn cư xử ôn hòa, nhất là lại càng trân trọng người của Văn phòng Tỉnh ủy. Y liền cho rằng, hôm nay y chắc chắn có thể dễ dàng bắt nạt hai người trước mắt, xả cơn giận trong lòng.

Không ngờ Trưởng ban Thư ký đi tới gần, chỉ liếc mắt nhìn người đang giơ tay nắm cổ áo của y một cái, sắc mặt lập tức thay đổi. Toàn bộ khuôn mặt tươi cười vừa rồi biến thành tức giận, lạnh lùng mà trừng mắt liếc nhìn Dương Trương một cái:

– Dương Trương, anh có biết cậu ấy là ai không? Anh có biết cậu ấy đến Tỉnh ủy có chuyện quan trọng gì không?

Dương Trương chưa bao giờ nhìn thấy thời điểm sắc mặt Trưởng ban Thư ký lạnh giá đến mức đáng sợ như vậy, lập tức hoảng sợ, lắc đầu, không nói gì, liền cảm thấy trên cổ buông lỏng, đối phương đã thả y ra.

Dương trương nghĩ đối phương sợ, liền lớn gan nói một câu:

– Dám gây rối ở trụ sở Tỉnh ủy, cậu…

– Câm mồm!

Trưởng ban Thư ký nổi giận gầm lên một tiếng,

– Còn thấy chưa đủ mất mặt à? Hử? Có biết vừa rồi Bí thư Diệp còn hỏi tôi, sao Tiểu Hạ còn chưa đến? Nếu tôi nói cho Bí thư Diệp là anh gây chuyện sinh sự cản đường người ông ấy muốn gặp, anh còn có muốn giữ chức trưởng phòng của anh nữa không?

Dương trương đầu óc ngắn cũn, lắp bắp nói:

– Cậu ta là ai vậy? Cậu ta, cậu ta giẫm lên chân của tôi, là cậu ta gây chuyện, tôi không trêu chọc sinh chuyện.

– Cậu ấy có giẫm lên đầu của anh thì anh cũng phải nhường cậu ấy giẫm lên!

Tiền Cẩm Tùng xem như đã biết Dương Trương đầu người não lợn, một kẻ không có mắt thì cũng thôi kệ, còn không tiến bộ thì không cứu vãn nổi rồi,

– Cút!

Tiền Cẩm Tùng cũng là lần đầu tiên nổi giận chửi mắng lời lẽ thô tục ngay trước mặt mọi người:

– Mau cút đi, chạy chậm, tôi cách chức anh ngay tại chỗ!

Dương Trương có ‘trương dương’ (công khai đường hoàng) thêm đi nữa, cũng biết mức độ nghiêm trọng, thấy đường đường Trưởng ban Thư ký ngay tại chỗ mắng y, trong lòng biết có chuyện xấu, ngay lập tức sợ tới mức tè ra quần, bỏ chạy trối chết.

Mọi người đứng xem xung quanh âm thầm tặc lưỡi, người thanh niên này rốt cuộc là ai, một câu cũng không nói, khiến cho Trưởng ban Thư ký vì bảo vệ hắn, trước mặt mọi người quở mắng thằng hề nổi danh Dương Trương ở trụ sở Tỉnh ủy, không hề nể mặt Mã Tiêu chút nào. Xem ra, lai lịch của người trẻ tuổi không vừa chút nào.

Hạ Tưởng mặc dù đã từng làm việc ở Tỉnh ủy một thời gian, nhưng khoảng thời gian không quá dài, hơn nữa hắn vẫn luôn khiêm tốn, người của trụ sở Tỉnh ủy rất đông, người biết hắn đúng là không nhiều lắm.

Triều Vĩ Cương đã thấy qua Tiền Cẩm Tùng ở trên TV, thấy đường đường Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy vì bảo vệ Chủ tịch quận Hạ, tức giận quở mắng người đàn ông trung niên, không khỏi trong lòng càng thêm phục Hạ Tưởng sát đất. Đi theo lãnh đạo như vậy, về sau không có tiền đồ mới là lạ.

Tuy nhiên nghĩ lại, mới cảm thấy biểu hiện vừa rồi của gã thật sự không chấp nhận được. Chẳng những không kịp thời thay lãnh đạo giải vây, còn khiến lãnh đạo phải giải vây cho gã, không xứng đáng với chức danh thư ký chút nào. Gã không khỏi toát mồ hôi ướt đẫm, thầm hạ quyết tâm về sau nhất định phải học được cách nhận định tình hình, phải có năng lực, phải thường xuyên duy trì khả năng ứng biến thay lãnh đạo giải quyết vấn đề khó khăn, nếu không, sớm muộn gì sẽ bị lãnh đạo đưa vào lãnh cung.

Cũng không biết lãnh đạo đối với biểu hiện vừa rồi của gã có thất vọng hay không? Triều Vĩ Cương trong lòng thấp thỏm lo lắng, hối hận không ngừng.

Lại nói Dương Trương mất mặt trước đám đông, sau khi chạy trối chết, cảm thấy mặt mũi tối sầm, trong lòng tức giận, liền tìm đến Mã Tiêu kể khổ, lại thêu dệt thêm mắm thêm muối nói xấu Hạ Tưởng, nói là Hạ Tưởng ỷ thế hiếp người, chẳng những cố ý giẫm lên y, còn thiếu chút nữa hung hăng tát y trước mặt mọi người. Sau khi y nói uy danh của Bộ trưởng Mã, hắn ngược lại càng táo tợn thêm, trong mắt tuyệt không coi mặt mũi Mã Bộ trưởng ra gì.

Tục ngữ có câu “không sợ không có lời hay, chỉ sợ không có người tốt”. Trình độ khiêu khích gây chia rẽ của Dương Trương tuy rằng vụng về, nhưng vô cùng hiệu quả, bởi vì Mã Tiêu vốn bất hòa với Hạ Tưởng. Mặc dù sau cuộc tranh cãi lần trước, xung đột trực tiếp giữa y và Hạ Tưởng đã giảm bớt, một thời gian dài không xuất hiện vấn đề gì, nhưng nỗi phẫn hận trong lòng y đối với Hạ Tưởng vẫn chưa tiêu tan. Lại bởi vì ở trong mắt của Phó Tiên Phong Hạ Tưởng vẫn là hình tượng tiểu nhân nham hiểm, y cũng chịu ảnh hưởng của Phó Tiên Phong, đối với Hạ Tưởng không có một chút ấn tượng tốt. Hôm nay Dương Trương đâm bị thóc chọc bị gạo, khiến cho thù cũ hận mới trong lòng y cùng nhau dâng lên.

Lúc Dương Trương đến đâm chọt với Mã Tiêu, Trịnh Quan Quần cũng đang có mặt. Là Phó Trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, y đang có mặt để báo cáo phương châm chỉ đạo công tác tuyên truyền sắp tới với Mã Tiêu. Mã Tiêu coi như tín nhiệm y, Dương Trương nói chuyện lại nhanh, vừa đến liền nói ra, cũng không tránh Trịnh Quan Quần, khiến ông nghe rõ mồn một.

Trịnh Quan Quần bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời, nhưng trong lòng lại nghĩ Dương Trương gây sự. Mã Tiêu tính tình lại so đo từng tý, đoán chừng sẽ tìm mọi cách để tìm sai sót của Hạ Tưởng. Chốc nữa phải chào hỏi Hạ Tưởng, nhắc nhở hắn đề phòng chuyện chẹt họng của phía tuyên truyền một chút. Đồng thời, y cũng vừa lúc có một chuyện buồn bực muốn nói với Hạ Tưởng.

Chính là sự việc Trưởng phòng Giáo dục quận Hạ Mã cũng tên là Trịnh Quan Quần, hai ngày trước khiến cho y chú ý, nghĩ thầm rằng trên thế giới người trùng tên trùng họ không ít, nhưng cùng tồn tại trong quan trường một người trùng tên trùng họ, thì rất hiếm thấy. Xuất phát từ tò mò, y điều tra hồ sơ Trịnh Quan Quần thì thấy, thiếu chút nữa khiến y ghê tởm, đây là loại người gì vậy, trưởng thành một bộ dạng đáng khinh như vậy, cũng dám gọi là Trịnh Quan Quần sao? Thật sự đã hủy hoại cái tên Trịnh Quan Quần rất hay này.

Trưởng ban Trịnh giận đến dở khóc dở cười, liền cân nhắc có thể điều vị Trưởng phòng Trịnh này ra khỏi thành phố Yến hay không, tùy tiện chuyển sang một địa phương nhỏ hẻo lánh, khỏi phải trưởng phòng Trịnh ở thành phố chướng mắt, ảnh hưởng đến hình ảnh quang minh chính đại của trưởng ban Trịnh.

Chờ Dương Trương nói xong, Mã Tiêu sốt ruột đuổi Dương Trương đi, Trịnh Quan Quần cũng đúng lúc mà xin cáo từ. Hai người vừa đi, y liền cầm điện thoại gọi cho Phó Tiên Phong. Điện thoại vừa mới nhận được, chợt nghe tiếng chửi mắng vô cùng phẫn nộ của Phó Tiên Phong:

– Con mẹ nó Hạ Tưởng thật chẳng ra cái quái gì, sai người giữa đường cướp tiền của tôi, còn đánh tôi một trận, tôi không bắt được hắn, sẽ không mang họ Phó!

Mã Tiêu chấn động:

– Xảy ra chuyện gì vậy?

Hạ Tưởng vẫn chưa biết một việc nhỏ giẫm lên chân người ta, rồi thêm việc Phó Tiên Phong trên đường cao tốc gặp tình hình nguy hiểm, lại đều bị tính vào người hắn, thù hận hiện tại giữa hắn với Phó Tiên Phong càng kết càng sâu.

Nếu hắn biết chắc chắn sẽ kêu to là bị oan, bởi vì sự việc trên đường cao tốc, không có một xu quan hệ với hắn.

Hắn đang ngồi trước mặt Diệp Thạch Sinh, vẻ mặt cười yếu ớt, chậm rãi nói.

– Bí thư Diệp, tình hình cơ bản chính là như vậy. Thật ra Thủ tướng chỉ nói mấy chuyện phiếm, rồi động viên tôi vài câu, nhân viên đi cùng cũng không nhiều, phần lớn không quen biết, tôi chỉ biết có mỗi Bộ trưởng Dịch…

Hạ Tưởng biết sự việc mà Diệp Thạch Sinh quan tâm nhất là cái gì, vừa đến đã đem chuyện Thủ tướng đến phòng bệnh của hắn kể lại tỉ mỉ.

Hắn biết, Diệp Thạch Sinh cũng có kênh có thể nghe ngóng được một chút gì đó, mặc dù không cần hắn thuật lại rõ ràng, cũng có thể hiểu sơ sơ. Hắn chủ động nói thẳng ra, chính là muốn tranh thủ sự tín nhiệm của Diệp Thạch Sinh.

Quả đúng như suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn vừa nói xong, sắc mặt Diệp Thạch Sinh liền giãn ra rất nhiều, vẻ mặt cười nhạt nói:

– Thủ tướng trăm công ngàn việc, sau khi nghe nói về bệnh tình của cậu, còn chủ động thăm hỏi cậu, chính là phúc của cậu. Nhất định phải ghi tạc lời Thủ tướng dạy bảo, đem tinh thần chỉ thị của Thủ tướng đặt đúng chỗ, cố gắng công tác, tranh thủ cống hiến nhiều hơn nữa ở trên cương vị công tác.

Hạ Tưởng cũng bày tỏ nhất định tiếp thu tinh thần chỉ thị của Bí thư Diệp, dù sao cũng phải biểu hiện thái độ đầy đủ, không để cho Diệp Thạch Sinh cảm thấy bất kỳ cảm giác bất hòa gì.

Diệp Thạch Sinh thấy Hạ Tưởng vẫn tôn kính và chân thành đối xử với y, trong lòng cũng có phần cảm thán. Hạ Tưởng quả thật là một cán bộ tốt, là một người trẻ tuổi ưu tú, bất cứ thời điểm nào cũng không kiêu ngạo không nóng nảy, luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, có độ chín chắn. Y đã trải qua mấy chục năm trong quan trường, số người y gặp qua không đếm xuể, cũng gặp qua những người trẻ tuổi khéo léo hơn so với Hạ Tưởng. Nhưng trong quan trường có rất nhiều người khôn khéo, nhưng người vừa khôn khéo vừa xảo quyệt thì lại rất ít.

Hạ Tưởng, chính là một trong số ít đó.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 9
4 Rốt cuộc là có cần nói cho Thị trưởng Hạ biết lập trường và bối cảnh của các ủy viên thường vụ thành ủy Thiên Trạch hay không? Mất nửa ngày suy nghĩ Ngô Minh Nghị vẫn chưa đưa ra được quyết định, có lẽ Thị trưởng Hạ đã sớm nghe ngóng được tình hình, ví dụ như nói Dương Kiếm là lập trường Mai Gia, Trần Khiết Văn tuy không phải là nhân vật tiêu biểu cho một thế lực gia tộc, nhưng lập trường của cô có khuynh hướng Khâu gia, mà Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu đều là người Phó gia, nhưng về phương diện khác thành phố Thiên Trạch vốn đã có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Nữ ca sĩ về thăm nhà - Tác giả The Kid
Suốt thời gian dài bận rộn chạy show, ngày hôm nay Thảo mới sắp xếp công việc lại để về thăm gia đình. Quê của Thảo ở Cà Mau, cô lên thành phố để theo đuổi đam mê ca hát, ngoài ra cô còn có khả năng sáng tác. Tuy không phải một ngôi sao đình đám, nhưng Thảo đã có được lượng fan không ít, và những sản phẩm âm nhạc chất lượng. Cô mua được chiếc xe hơi, thuê tài xế riêng. Mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng cũng về được đến quê. Căn nhà này năm xưa bèo lắm, nhờ Thảo làm ca sĩ gửi tiền về cho mẹ sửa nhà nên nhà mới...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 11
0 Một Hỗn Độn ký hiệu hoàn mỹ! Hỗn Độn ký hiệu này mới vừa hoàn thành, Giang Nam nhất thời chỉ cảm thấy một cổ tin tức vô cùng phức tạp, vô cùng thâm ảo từ trong ký hiệu truyền ra, dung nhập vào trong đầu của mình! Hồng Mông Đại Đạo! Đây là trong ký hiệu kia tích chứa Hồng Mông Đại Đạo! Trong lòng Giang Nam chấn động, đủ loại tin tức nườm nượp mà đến, để cho trước mắt hắn trong thoáng chốc xuất hiện một vài bức hình ảnh rộng lớn mạnh mẽ, đó là lúc thiên địa không mở, Hồng Mông không tích, không có thế giới, không có vũ trụ, chỉ có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng