Làm sao bây giờ? Bạch Chiến Mặc hết đường xoay xở, cảm thấy đau đầu và bất đắc dĩ. Ông ta dám khẳng định, khi Vương Đại Pháo thú nhận, Ngưu Kỳ vu cho Khang Thiếu Diệp, rồi sau đó Khang Thiếu Diệp tỉnh lại, thì sẽ đẩy ngã được quân bài Domino thứ nhất!
Cái ghế Bí thư của ông ta không chỉ khó mà giữ được, nói không chừng còn phải chịu trách nhiệm hình sự. Đã sơ suất rồi, lúc đó nên tăng thêm ít lợi thế, đánh động Phan Án mới đúng, bây giờ hối hận cũng đã muộn, Tôn Định Quốc và Hoàng Kiến Quân đều có quan hệ không tồi với Hạ Tưởng, chắn chắn sẽ trông coi Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đến mức người ngoài không thể tiếp cận được, cũng khẳng định sẽ đột kích thẩm vấn thâu đêm, sáng ngày hôm sau, Khang Thiếu Diệp sẽ mất hết thanh danh.
Khang Thiếu Diệp vừa mở miệng, gã sẽ lập tức bị Ủy ban Kỷ luật thành phố lập án điều tra.
Bạch Chiến Mặc đứng lên rồi lại ngồi xuống, giống như con kiến trong lò vi sóng, biết chỉ cần một cánh tay mấu chốt ấn cái nút nguồn điện, ông sẽ bị nướng cháy xém từ trong ra ngoài. Ông nhấc điện thoại lên rồi lại hạ xuống, muốn gọi cho Phan Án, lại cảm thấy lâm trận mới mài gươm, chỉ e không có tác dụng nữa. Muốn gọi cho Phó Tiên Phong báo cáo với ông ta sự tình, trong lòng lại thấy khiếp đảm, e sợ bị chửi cho mất mặt.
Nhưng hiện tại lửa đã sém lông mày rồi, tất cả đã rơi vào đường cùng, Bạch Chiến Mặc nghiến răng, cuối cùng vẫn quyết định xin chỉ thị của Phó Tiên Phong xem rốt cuộc phải làm như thế nào, đột nhiên điện thoại không có dấu hiệu gì mà reo lên.
Bạch Chiến Mặc giống như mông bị đâm rất mạnh mà nhảy dựng lên, nhận điện thoại, còn chưa kịp chào hỏi, liền nghe thấy tiếng rít gào của Phó Tiên Phong:
– Khang Thiếu Diệp xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc cậu có dựa theo chỉ bảo của tôi để làm không? Tôi đã cho cậu thêm thời gian rồi, Bạch Chiến Mặc, tại sao ngay cả một chuyện nhỏ như thế này mà cậu cũng làm không xong? Không phải tôi đã nói với cậu, Khang Thiếu Diệp không chết, thì cậu đến mà gánh trách nhiệm!
Phó Tiên Phong quả nhiên như Bạch Chiến Mặc đã lường, vừa bắt đầu đã chửi ông ta té tát.
Bạch Chiến Mặc vừa định giải thích vài câu, di động lại không đúng lúc mà reo lên. Trong lòng ông đang bực bội, nhìn cũng không thèm nhìn liền ấn nút từ chối cuộc gọi. Không ngờ vừa tắt xong lại gọi lại, ông liền nhìn vào dãy số gọi đến, thoắt cái liền thấy giật mình, vội vàng cẩn thận mà nói với Phó Tiên Phong một tiếng:
– Bên Nhị Viện có tin tức rồi. Bí thư Phó, xin anh đợi chút.
Phó Tiên Phong vốn còn một đống lời muốn mắng chửi, vừa nghe bên Nhị Viện có tin tức, liền nuốt tức giận vào trong.
Chỉ có điều với thời gian nửa phút, mà Phó Tiên Phong cảm thấy dài như cả một ngày, cuối cùng Bạch Chiến Mặc cũng hưng phấn đến mức giọng nói có chút không thật vang lên:
– Bí thư Phó, chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt, Khang Thiếu Diệp đột nhiên lại phát bệnh, đã qua sự cố gắng cứu chữa của bác sĩ, nhưng vẫn cấp cứu không kịp…
Phó Tiên Phong vốn đang ở phòng làm việc sốt ruột đến khắp đầu đẫm mồ hôi, Khang Thiếu Diệp nếu bị Ngưu Kỳ quay lại cắn một miếng, không đảm bảo được y sẽ cắn loạn lên, cho dù bản thân có chỗ dựa vững chắc, cuối cùng cũng khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết nhơ chính trị. Bây giờ tốt rồi, Khang Thiếu Diệp đã chết, manh mối gián đoạn, Hạ Tưởng, cậu đến cả Bạch Chiến Mặc cũng không quật ngã được, cũng chỉ bằng bận bịu vô nghĩa thôi!
Buông điện thoại xuống, Phó Tiên Phong lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái vô cùng, ha ha ha mà cười lớn ba tiếng, sau đó ngồi lại ghế, dùng sức ngả ra phía sau, trong lòng bắt đầu tính toán thế cục quận Hạ Mã của thời kỳ sau Khang Thiếu Diệp, xem liệu có còn cơ hội để nhét thêm một người của mình vào đảm nhận phó Bí thư Quận ủy.
So sánh với sự vui mừng như điên của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng khi nghe tin Khang Thiếu Diệp đột nhiên bị bệnh mà chết, ban đầu thấy giật mình, sau đó lắc lắc đầu, vô cùng tiếc nuối mà nói:
– Khang Thiếu Diệp đáng thương, vất vả cả đời, lại rơi vào kết cục cấp cứu không kịp, trách ai? Thật là vì ai vất vả vì ai bận bịu!
Hạ Tưởng rất nhanh đã nghĩ thông dụng ý Phó Tiên Phong cố ý kéo dài thời gian giam giữ Vương Đại Pháo, hóa ra nơi mà mũi kiếm chỉ tới là Khang Thiếu Diệp. Lúc đó hắn không nghĩ rằng Khang Thiếu Diệp lại cố ý sơ suất, mà cảm thấy Khang Thiếu Diệp kỳ thực không được coi là một khâu quan trọng nhất, trong kế hoạch của Hạ Tưởng, Khang Thiếu Diệp vốn không phải là điểm xuất phát cuối cùng.
Thân thể của Khang Thiếu Diệp đã trải qua hai lần nhập viện, trên cơ bản đã không còn bước điều trị nào, Thành ủy sẽ không khuyên một người thường xuyên nằm viện ra đảm nhiệm vị trí quan trọng phó Bí thư. Khang Thiếu Diệp cho dù không chết, Thành ủy cũng sẽ khuyên ông ta rút lui.
Đương nhiên, Khang Thiếu Diệp vừa chết, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc đã tự thấy là an tâm rồi, mọi manh mối đến Khang Thiếu Diệp là chấm dứt, chết không đối chứng, hiển nhiên sẽ không có cách gì điều tra nổi. Tất cả mọi trách nhiệm đối với hành vi phạm tội cuối cùng do một người chết gánh vác, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc yên tâm, không ít người cũng sẽ yên tâm, sự việc sẽ được khống chế trong phạm vi cấp trên có thể tiếp nhận.
Hạ Tưởng nhớ lại ngày hôm qua, khi Kim Hồng Tâm báo cáo công việc. Nhìn như vô ý kỳ thực lại có ý mà để lộ ra kết luận của gã và Trần Cẩm Minh về việc xử lý như thế nào chuyện ghi âm, cho dù là thời gian công bố phương pháp hay là lựa chọn, đều khiến Hạ Tưởng vô cùng hài lòng, Hạ Tưởng lúc ấy liền vừa đến mức mà duy trì sự trầm mặc, làm bộ không nghe thấy gì.
Hạ Tưởng không ừ hữ tỏ rõ thái độ, Kim Hồng Tâm hiển nhiên hiểu được ý vị trong đó, cười và rời đi.
Hạ Tưởng liền tin tưởng, vào một thời cơ thích hợp, khẳng định sẽ có sự dẫn phát bùng nổ tin tức theo kiểu phản ứng dây chuyền vang vọng đến từng phố lớn ngõ nhỏ.
Tuy nhiên hắn vẫn thấy vô cùng thương xót cho Khang Thiếu Diệp, Khang Thiếu Diệp tội không đáng chết, hơn nữa, gã sống vẫn khiến cho nhiều người lo lắng hãi hùng hơn là chết. Chỉ tiếc là gã đã chết rồi, tuy Hạ Tưởng đồng thời lại thấy không đáng cho Phó Tiên Phong, kỳ thực dựa vào thân thể và tố chất tâm lý của Khang Thiếu Diệp, không cần phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần Ngưu Kỳ mở miệng thú tội, Khang Thiếu Diệp có thể lại thêm một lần nữa tái phát bệnh tim, nói không chừng lập tức có thể chết, cũng không cần đến bây giờ phải phí công sức nghĩ cách để cho Khang Thiếu Diệp sớm kết thúc.
Hắn cũng hiểu rõ lập trường bất đồng, góc độ đối đãi vấn đề bất đồng, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc sẽ không dương dương tự đắc giống như hắn, bọn họ khẳng định là lòng nóng như lửa đốt, cũng một lòng cho rằng Khang Thiếu Diệp mãi mãi câm miệng, sự việc mới có thể khống chế trong phạm vi có thể tiếp nhận được.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, vì Vương Đại Pháo cũng không rõ người sai khiến phía sau bức màn thực sự là ai, theo sự phỏng đoán của hắn, để cho Vương Đại Pháo thú tội dễ dàng, còn khiến Ngưu Kỳ mở miệng thì khó, vì Ngưu Kỳ đã hết đường có thể lui rồi.
Chỉ sợ kết quả tốt nhất chính là, sự việc đến Ngưu Kỳ là chấm dứt!
Nếu Phó Tiên Phong có được bản lĩnh hơn người là nhìn người rất chuẩn của Hạ Tưởng, ông ta cũng sẽ không lo lắng đến bốc hỏa, sốt ruột đến độ dậm chân mà mắng Bạch Chiến Mặc, cũng sẽ không để cho Bạch Chiến Mặc chấp nhận rủi ro, muốn dồn Khang Thiếu Diệp vào chỗ chết.
Nếu để cho Bạch Chiến Mặc biết Phan Án thực ra đã lừa y, cũng không làm cái động tác ngầm gì đó… Phan Án nhát gan, do dự mãi không ra tay, mà là sau khi Khang Thiếu Diệp tỉnh lại, nghe được tin tức Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đã bị áp giải về thành phố Yến, giận dữ hại đến mức bệnh tim lại tái phát, bản thân phải bỏ mạng… Bạch Chiến Mặc e rằng cũng sẽ hối hận không kịp, sớm biết Khang Thiếu Diệp muốn tự mình đi tìm cái chết, hà tất phải tìm người ra tay, để rơi vào điểm sơ hở?
Bạch Chiến Mặc càng không biết chính là, Phan Án thấy hơi tiền mà nổi máu tham, tuy không phải là kẻ ăn trộm nhưng lại có ý gian, sau khi Khang Thiếu Diệp bình thường mà chết, gã ham muốn những ưu đãi mà Bạch Chiến Mặc hứa hẹn, đã chủ động gọi điện cho Bạch Chiến Mặc, lấy cái chết của Khang Thiếu Diệp tham công chiếm làm của riêng!
Ai cũng không ngờ đến chính là, một lần sự kiện chết bình thường, vì tâm tư của mỗi người khác nhau, những mưu tính khác nhau, chôn xuống một tai họa ngầm chết người!
Điều không sai lệch với những dự đoán của Hạ Tưởng là, đêm đó, Hoàng Kiến Quân tự mình đưa ra hỏi cung với Vương Đại Pháo, Lịch Phi cũng tham dự xét hỏi.
Tóc của Vương Đại Pháo vì trong lúc chạy trốn con đường chết, không có cách nào để nhuộm màu, bây giờ vừa dài vừa rối, nửa trên là màu vàng, nửa dưới là màu đen, đen vàng lẫn lộn, trông rất buồn cười.
Khuôn mặt Vương Đại Pháo với thái độ không hề gì, ngồi trong phòng thẩm vấn, dưới sự chiếu rọi của đèn điện rất mạnh, bình tĩnh như thường, còn ưỡn mặt hướng về phía Hoàng Kiến Quân đòi hút thuốc:
– Sếp Hoàng, cho điếu thuốc để tỉnh người. Nếu như cho một điếu thuốc ngon, hỏi gì nói ấy. Nếu như thuốc không ngon, thì phải suy nghĩ lại.
Hoàng Kiến Quân vốn hận Vương Đại Pháo đến tận xương tủy, vì gã là hung thủ chính đụng xe khiến Hạ Tưởng bị thương. Bây giờ cuối cùng đã đem gã bắt giữ quy án, vốn nghĩ sẽ trừng trị gã một phen, nhìn cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt ngây ngô cười, không có hình dáng ngay ngắn, vừa nhìn thì không phải giả bộ, mà là chỉ số thông minh có hạn, không khỏi giở khóc giở cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |