– Chủ tịch quận Hạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là cậu đã nói những lời khó nghe gì phải không?
Hạ Tưởng không lưu tâm tới khí thế hung hăng mà chỉ trách của Bạch Chiến Mặc, nói:
– Bí thư Bạch nói quá lời rồi, tôi làm gì có bản lĩnh chỉ huy Chủ tịch thành phố Vu? Trước khi nói xin ông suy nghĩ chút thân phận của mình.
Thái độ của Hạ Tưởng không nóng không lạnh, ngữ khí không nặng không nhẹ mà nói trả lại Bạch Chiến Mặc một câu.
Bạch Chiến Mặc vô cùng giận dữ:
– Cậu… vừa rồi Chủ tịch thành phố Vu đã nói gì?
Hạ Tưởng chưa kịp trả lời vấn đề của Bạch Chiến Mặc thì Phi Lập Quốc và Triều Vĩ Cương cùng từ bên ngoài vội vàng chạy vào, hai người phân ra đến trước mặt lãnh đạo của mình, đều nhỏ giọng báo cáo tình hình cấp bách.
Hạ Tưởng ở bên dưới sân khấu thì tốt hơn một chút, lời của Triều Vĩ Cương chỉ có hắn có thể nghe thấy. Bạch Chiến Mặc ở trên sân khấu, cách microphone lại gần, Phi Lập Quốc trong lúc tình hình cấp bách đã không hạ thấp giọng, sau khi âm thanh được phóng to ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đã nghe rõ ràng một thông tin hết sức kinh hãi.
– Ngưu Kỳ nhận tội rồi, kẻ sai khiến đằng sau là Khang Thiếu Diệp.
“Rào” một tiếng, tập diễn thuyết trong tay Bạch Chiến Mặc rơi xuống đất, ông ta lắc lư lắc lư, nếu không phải Phí Lập Quốc nhanh mắt nhanh tay đỡ ông ta, ông ta dứt khoát sẽ ngã sấp xuống ngay tại chỗ.
Khang Thiếu Diệp là kẻ sai khiến phía sau? Quá ngoài sức tưởng tượng, quá khiến người ta bị chấn động, thật không thể tin được!
Hội trường lập tức náo động lên!
Chả trách Vu Tứ vội vàng rời đi, đến cả một câu cũng không buồn nói, còn có gì đáng để nói? Khang Thiếu Diệp là kẻ sai khiến phía sau, ai chủ trì lễ truy điệu cho ông ta, người đó sẽ thành trò cười!
Thật là một trò cười động trời…
Thật đúng với câu người xưa nói, tâng bốc càng cao, ngã càng đau. Bạch Chiến Mặc thoáng cái phải chịu một sự tương phản quá lớn, chống đỡ không nổi, rất nhanh ngồi xuống chiếc ghế ở phía sau, hai mắt đăm đăm, rất lâu vẫn không nói được lời nào, chỉ há miệng mà thở dốc.
Trong lòng ông ta hết sức hoảng sợ.
Vừa rồi rõ ràng còn ở trên trời, trong nháy mắt, đã bị rơi xuống đất. Cho dù Khang Thiếu Diệp đã chết, nhưng vẫn ngã tới vô cùng thảm. Mà ông ta còn trên khán đài ca công tụng đức cho Khang Thiếu Diệp, nói càng nhiều, tiếng nói và tình cảm càng phong phú, thì đồng nghĩa với trước mặt mọi người tự giáng cho mình một cái tát thật kêu.
Mất mặt, thật là mất mặt chết đi được.
Càng khiến Bạch Chiến Mặc cảm thấy sợ hơn cả mất mặt đó là, Ngưu Kỳ rốt cuộc biết được bao nhiêu nội tình? Gã chẳng may biết được mình là kẻ sai khiến duy nhất ở phía sau, chẳng may biết được Phó Tiên Phong là bàn tay đen lớn nhất ở phía sau, ngộ nhỡ gã đem toàn bộ giải thích rõ ràng, tình thế sẽ phát triển tới bước nào?
Bạch Chiến Mặc toát mồ hôi lạnh, chỉ trong phút chốc, đã ướt một mảng lớn ở phía sau lưng.
Mà bây giờ đã cuối thu, nhiệt độ còn chưa đến 10 độ.
Lại nghĩ đến vừa rồi ông ta còn trên khán đài với vẻ trang nghiêm mà thổi phồng bừa bãi cách đối nhân xử thế và giải quyết công việc của Khang Thiếu Diệp, còn cao điệu mà biểu dương phẩm đức của Khang Thiếu Diệp, trong nháy mắt Khang Thiếu Diệp liền từ một cán bộ Đảng viên tốt vì nước vì dân sa xuống thành một hung thủ, khoảng cách quá lớn, ý tứ hàm súc châm biếm càng mãnh liệt, tuyệt đối là Bạch Chiến Mặc hiếm thấy trong cả đời.
Đầu óc ông ta là một khoảng trống rỗng, đã không còn cách để vận dụng tư duy lô-gíc để xử lý cục diện hỗn loạn trước mặt.
Bạch Chiến Mặc ngây ra như phỗng trên khán đài, bên dưới mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng thấy choáng váng.
Liền theo sau, điện thoại của Phó Hiểu Bân đúng lúc vang lên.
Phó Hiểu Bân vừa nhìn thấy cuộc gọi đến là từ văn phòng Thành ủy, vội vàng nghe máy, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm khắc của Lý Đinh Sơn:
– Thành ủy quyết định, lập tức hủy bỏ lễ truy điệu của đồng chí Khang Thiếu Diệp, mọi bản thảo tin tức hủy hết không được phát ra ngoài!
Phó Hiểu Bân không dám chậm trễ, cũng không thèm xin chỉ thị của Bạch Chiến Mặc, lập tức lớn tiếng sai khiến:
– Nhanh, hội trường lập tức giải tán, nhạc tang cũng không phát nữa, khẩn trương ngừng lại, tất cả mọi người đều trở về đơn vị làm việc của mình, tôi tuyên bố, lễ truy điệu hủy bỏ!
Những lời nói vừa rồi của Phí Lập Quốc tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe rõ mồn một, trong lòng biết chắc khẳng định sẽ không có lễ truy điệu gì nữa. Thật buồn cười, đã là hung thủ thì còn truy điệu gì nữa, xong rồi, nước mắt vừa rồi xem như rơi một cách vô nghĩa rồi, biểu lộ tình cảm cũng lãng phí, thật là xúi quẩy.
Mọi người lập tức giải tán, không ai sẵn lòng ở lại dù chốc lát. Cây đổ bầy khỉ tan, giậu đổ bìm leo, ai cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với người lập tức không còn chút danh tiếng nào, dù cho ông ta là một người chết.
Người đã chết, có thể không cần chịu trách nhiệm hình sự, nhưng danh tiếng lại có thể mất hết, càng quan trọng hơn chính là, Khang Thiếu Diệp chết thì chết rồi, nhưng lại làm hỏng tiền đồ của người còn sống. Thế là, ngoại trừ những nhân viên công tác đang tháo dỡ hội trường ra, những người ghép trộn vào cho đủ số đến trước đó đều như gió cuốn mây tan trong chớp mắt đã đi không còn một ai.
Hội trường chỉ còn lại Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng và tất cả Ủy viên thường vụ có liên quan của quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng từ lúc nghe tin, thì biết Lịch Phi xem như thông minh, cuối cùng đã làm xong một đại sự cứu tinh!
Hạ Tưởng nghĩ để Ngưu Kỳ nhận tội, chí ít cũng phải vu cho Khang Thiếu Diệp, chính là không muốn để Bạch Chiến Mặc quá đắc ý, cũng không muốn để cho đồng đảng của Khang Thiếu Diệp chuyện xấu làm càn, sau khi chết còn để lại tiếng thơm. Cho dù không vì cảnh giác kẻ xấu trong thiên hạ, cũng phải để cho trong lòng tất cả những người có liên quan hiểu cặn kẽ, để cho họ biết, chỉ cần làm việc xấu, thì nhất định phải gánh tất cả hậu quả.
Nếu không sẽ khiến cho một số người cho rằng khi còn sống chuyện xấu làm càn, sau khi chết vẫn có thể để lại tiếng thơm, còn có thể chết một cái là xong chuyện, sẽ càng khiến cho một số cán bộ ngồi không ăn sẵn không còn lòng vô liêm sỉ.
Người xưa trọng danh tiết hơn tính mạng, còn bây giờ, có quá nhiều người không biết xấu hổ, càng có không ít cán bộ sau khi ở trong nước vơ vét xong máu mỡ của dân, chạy trốn, ra nước ngoài sống cuộc sống an nhàn hạnh phúc, không lo nghĩ phải địu tiếng xấu gì đó trên lưng.
Cũng là nhà nước không dám tuyên truyền một số bọn tham quan ô lại trốn ra nước ngoài, chủ yếu là một số lượng tiền bị mang đi quá lớn, một khi công bố, sẽ dễ dẫn đến sự phẫn nộ của người dân. Thực ra, dựa theo những suy nghĩ của Hạ Tưởng, nên trong mỗi quảng trường có tiếng nhất của mỗi thành phố, dựng nên một cái cột sỉ nhục, đem tên và ảnh của tất cả những tham quan ô lại khắc lên trên đấy, chịu nghìn người phỉ nhổ vạn người nguyền rủa.
Nghĩ xa rồi… Hạ Tưởng biết suy nghĩ của hắn là quá khích, mãi mãi không thể thực hiện, chỉ là để trong lòng xem nó như sự an ủi mà thôi. Quan trường trong nước, điều không cần thiết nhất chính là người có chí hướng và hạnh kiểm cao khiết, không trôi theo dòng nước, muốn làm ra việc cụ thể, thì cần thiết phải rũ sạch bụi trần.
Hạ Tưởng liền hướng về phía Kim Hồng Tâm đưa mắt ra hiệu.
Kim Hồng Tâm hiểu ý, lập tức cùng Triều Vĩ Cương gia nhập vào đội quân tháo dỡ hội trường, để tăng tốc độ tháo dỡ.
Hạ Tưởng lại gật đầu nói với mấy vị Ủy viên thường vụ có mặt ở đây:
– Trước tiên xin mời mọi người ai về phòng làm việc của người ấy, đợi chỉ thị tiếp theo của Thường vụ.
Hạ Tưởng vừa nói, ngoài Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh đang xúm lại bên cạnh Bạch Chiến Mặc ra, những Ủy viên thường vụ khác đều lần lượt rời khỏi hội trường, không ngờ chẳng có ai hỏi ý kiến của Bạch Chiến Mặc lấy một câu.
Đôi mắt vô thần của Bạch Chiến Mặc ngây ra lúc lâu, mới đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, hội trường đã không còn một ai, ngoài một số nhân viên công tác đang tháo dỡ ra, những lãnh đạo Đảng và Chính quyền quan trọng của quận Hạ Mã gần như đã đi sạch. Bạch Chiến Mặc cảm thấy uy quyền phải nhận một sự thách thức quá lớn, so với sự mất mát vừa rồi, uy quyền của Bí thư bị Hạ Tưởng lột hết không còn một chút tấm màn che sự xấu xa, ông ta vô cùng tức giận mà hét lên:
– Lập tức tổ chức khẩn cấp Hội nghị thường vụ!
Sau đó càng khiến cho Bạch Chiến Mặc mất tinh thần đó là, sau khi chỉ thị được truyền đạt xuống, Hội nghị thường vụ lại không được mở ra, lời của Bí thư lần đầu tiên bị mất đi tác dụng ở quận Hạ Mã, gần như tất cả Ủy viên thường vụ đã bỏ ngoài tai sự phân phó của ông ta.
Thực ra cũng không phải các lãnh đạo Đảng và Chính quyền quan trọng bao gồm cả Hạ Tưởng trong đó coi nhẹ uy quyền của ông ta, mà gần như tất cả mọi người đều đang tỉnh táo quan sát sự phát triển của tình hình, gọi điện với Thành ủy thì gọi điện, liên hệ với người quen thì liên hệ, đều đang tìm mọi cách tìm hiểu tin tức ở xung quanh, đều muốn biết được kết quả đầu tiên.
Kết quả chính là mọi người hỏi tới hỏi lui, cuối cùng kết luận đưa ra vẫn là… không có kết quả.
Đương nhiên không có kết quả, vì Ngưu Kỳ vừa nhận tội, Tôn Định Quốc trước tiên báo cáo lên Thành ủy, Trần Phong lúc này đã mời dự họp Hội nghị thường vụ nghiên cứu làm thế nào để giải quyết tốt công việc.
Trước khi kết thúc Hội nghị thường vụ Thành ủy, không có bất kỳ một giải pháp mang tính kết luận nào được đưa ra, Hạ Tưởng biết rất rõ hiện tại ngoài việc tĩnh tâm chờ đợi kết quả của Hội nghị ra, thì làm bất kỳ việc gì cũng là thừa.
Hắn ở trong phòng làm việc không một chút nôn nóng, không giống người khác tìm hiểu tin tức khắp nơi, mà nhàn nhã tưới hoa… trong thời gian hắn nằm viện ở thủ đô, Kim Hồng Tâm đặc biệt đã vì hắn mà mua một chậu hoa, nói là có thể làm trong lành bầu không khí.
Sau khi hắn vừa tưới xong hai chậu hoa, điện thoại liền đúng lúc mà reo lên, cầm lên xem, quả nhiên là điện thoại của Lịch Phi.
Lịch Phi trải qua rèn luyện một thời gian, tuy đã thành thục không ít so với trước kia, nhưng theo cách nhìn của Hạ Tưởng, ít nhiều vẫn còn chút tật xấu là không cẩn thận, giọng nói của y có chút nhảy vọt, hiện rõ vẫn chưa khôi phục lại được từ trong sự hưng phấn:
– Lãnh đạo, đúng là thần mà, tôi chẳng qua chỉ thử Ngưu Kỳ có hai lần, gã đã mở miệng rồi, một chút cũng không cãi bướng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |