Bạch Chiến Mặc nước mắt nước mũi ròng ròng, ở trước mặt tất cả Ủy viên thường vụ, khóc không thành tiếng, trông đến vô cùng hỗn loạn.
Nhân vật chính trị cũng là người, cũng có thất tình lục dục, nhìn thấy một người đàn ông khóc đến thống khổ, cũng đều đụng đến tấm lòng trắc ẩn, nhất là mấy vị Ủy viên thường vụ có lập trường trung lập, rõ ràng không nỡ mà nhìn tiếp.
Phó Tiên Phong thầm khen Bạch Chiến Mặc, tốt, biết nhận ra thời đại trào lưu, là người thông minh giỏi giang, khóc thì khóc rồi, cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì, chỉ cần có thể giữ được chức quan, giữ được quyền lực, khóc nhiều hơn cũng không sợ, giang sơn của Lưu Bị cũng là khóc mà có, chỉ cần có thể thành công, không cần quan tâm áp dụng thủ đoạn vẻ vang hay không vẻ vang gì.
Trần Phong cũng không thể nhìn tiếp, phất phất tay:
– Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, đồng chí hãy bình ổn lại tinh thần trước đi, ra bên ngoài đợi một chút.
Bạch Chiến Mặc “Vâng” một tiếng, cúi rạp người xuống.
Hồ Tăng Chu thở dài một tiếng:
– Thái độ nhận lỗi của đồng chí Bạch Chiến Mặc rất thành khẩn, tôi thấy phê kỉ luật là được rồi.
– Phê kỉ luật và trừ nửa năm tiền lương.
Phó Tiên Phong rất độ lượng mà tỏ thái độ.
Sự thông minh của Phó Tiên Phong là ở chỗ này, đã lên đến cấp độ Bí thư Quận ủy, ai còn quan trọng đến tiền lương? Nhưng ông ta chủ động nhắc đến chuyện trừ lương, chính là muốn chắn miệng người khác, cứ lấy thái độ khoan dung ra trước rồi nói tiếp, dù sao chính là muốn chiếm lấy quyền chủ động.
– Tiền lương trừ hay không trừ ý nghĩa không lớn, cứ phê kỉ luật là được rồi.
Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Tô Công Thần vẫn cái vẻ thong thả nói:
– Chủ yếu là trị bệnh cứu người là chính, để đồng chí Bạch Chiến Mặc nhớ kỹ một lần giáo huấn sâu sắc là được rồi.
Lý Đinh Sơn, Cao Hải đều không nói gì, chỉ đợi Trần Phong đưa ra quyết định cuối cùng.
Ý định ban đầu của Trần Phong cũng không muốn vì một chuyện ghi âm mà cách chức Bạch Chiến Mặc, lý do không đủ, sai lầm cũng không đủ để cách chức, ông ta thấy tình thế mà thu tay, phê kỉ luật trên cơ bản cũng đã đạt được hiệu quả mà ông ta muốn, liền gật đầu:
– Cũng được, đồng chí Bạch Chiến Mặc cũng là vi phạm lần đầu, không hiểu rõ uy lực sự truyền bá của internet hiện nay, mới phạm vào lỗi lớn, sự việc này cũng cho chúng ta một sự cảnh giác, sau này nói chuyện làm việc nhất định phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, trước khi nói, cần phải uốn lưỡi, suy xét một chút bản thân có thân phận gì, đừng kích động mà quên mình là cán bộ Đảng viên, đại biểu cho hình tượng của đông đảo cán bộ và Đảng viên, hi vọng mọi người lấy việc giáo huấn những sai lầm để cảnh giác và tránh phạm sai lầm, đừng phạm thêm những lỗi tương tự.
Cuối cùng Hội nghị thường vụ nhất trí đưa ra nghị quyết, xử phạt phê kỉ luật trong Đảng với Bí thư Quận ủy quận Hạ mã Bạch Chiến Mặc, thời hạn một năm.
Giữa trưa, tin tức truyền tới quận Hạ Mã. Buổi chiều vừa vào giờ làm, Cục trưởng các cục đến tìm Hạ Tưởng báo cáo công việc cũng nhiều hơn bình thường, thậm chí Cục trưởng cục đào tạo Trịnh Quan Quần luôn có quan hệ rất mật thiết với Bạch Chiến Mặc, cũng mặt dày đến báo cáo công việc, vẻ tươi cười trên mặt dường như giống hoa cúc bị ăn sương, héo hon và khô vàng.
Hạ Tưởng cũng không nói gì, Trịnh Quan Quần báo cáo công việc xong, khi rời đi, ở cửa vừa lúc gặp Thi Trường Nhạc. Thi Trường Nhạc vừa thấy Trịnh Quan Quần liền niềm nở, cười rất vui vẻ:
– Lão Trịnh, ông cũng đã nghe tin Bí thư Bạch bị xử phạt, được lắm, phản ứng rất nhanh.
Trịnh Quan Quần sợ nhất Thi Trường Nhạc, vì Thi Trường Nhạc giỏi nhất việc trừng trị người khác. Ông ta lúng túng cười, không đáp lời, chỉ muốn nhanh chóng mà chuồn gấp.
Thi Trường Nhạc làm sao có thể buông tha một cơ hội tốt để chế giễu Trịnh Quan Quần? Ông ta tiếp tục cười:
– Lần sau đến tìm Chủ tịch Quận Hạ báo cáo công việc, tiện thể nhớ mua luôn hai chai xì đầu, vì tôi sớm biết khả năng quấy xì dầu của ông rất giỏi… Ài, sao lại xuống lầu rồi, văn phòng Bí thư Bạch ở trên lầu cơ mà. Ông thật là, đến Quận ủy cũng không đi thăm Bí thư Bạch, chẳng phải vô lý lắm sao?
Cổ họng của Thi Trường Nhạc đủ lớn, giọng đủ vang, khắp hành lang đều nghe tiếng vọng. Trịnh Quan Quần vốn đã xuống cầu thang được mấy bước nghĩ không thèm quan tâm, Thi Trường Nhạc vừa la lên, Bí thư Bạch ở trên lầu chắc chắn đã nghe thấy, nếu ông ta không lên, thì rõ ràng là không biết xử sự rồi, chỉ đành hậm hực quay lại, trừng mắt nhìn Thi Trường Nhạc, rồi đi lên lầu.
Thi Trường Nhạc cười:
– Cẩn thận chút, đừng để bị mắng.
Quả thật là Thi Trường Nhạc đã nói đúng, Bạch Chiến Mặc đang trăm sự không thuận, nghe thấy tiếng hét của Thi Trường Nhạc ở tầng dưới, sau đó Trịnh Quan Quần đã lên thật. Vừa nghĩ đến Trịnh Quan Quần đến lắc đầu quẫy đuôi với Hạ Tưởng, rồi tiện đường ghé thăm ông ta, ông ta vô cùng tức giận, vừa nhìn thấy Trịnh Quan Quần liền xối xả mà lên lớp ông ta một trận, mắng ông ta đến tối tăm mặt mũi, cuối cùng ỉu xìu xìu mà chạy mất.
Từ đó, Trịnh Quan Quần hận Thi Trường Nhạc đến tận xương tủy, một lòng nghĩ phải báo thù.
Buổi chiều hết giờ làm, Hạ Tưởng bất ngờ nhận được điện thoại của Vu Phồn Nhiên, Vu Phồn Nhiên đề xuất đến Sâm Lâm Cư gặp nhau, Hạ Tưởng do dự chút và đồng ý.
Vu Phồn Nhiên lúc này đề xuất lời mời, có lẽ có hàm ý sâu sắc, quả nhiên, khi Hạ Tưởng vội đến Sâm Lâm Cư, không ngờ, Vu Phồn Nhiên đã đến trước rồi.
Vu Phồn Nhiên là Phó chủ tịch Thường trực, cao hơn Hạ Tưởng một cấp. Trên quan trường, xưa nay cấp dưới đợi cấp trên, không có đạo lý cấp trên chờ cấp dưới, cách thức Vu Phồn Nhiên cung kính chờ đợi Hạ Tưởng, hiển nhiên không chỉ là giả bộ đơn giản như vậy.
Hạ Tưởng vội khách sáo vài câu, và đi lên lầu cùng Vu Phồn Nhiên.
Nói ra quả thực cũng đã một thời gian không gặp Sở Tử Cao rồi, Sở Tử Cao nghe nói Hạ Tưởng đại giá quang lâm, vội vàng từ huyện Giao trở về, đặc biệt đến Sâm Lâm Cư chờ Hạ Tưởng.
Sở Tử Cao gần đây việc làm ăn khá là thuận lợi, bây giờ đang mở rộng về huyện Giao, bận đến tối mày tối mặt. Chuyện Hạ Tưởng bị thương, ông ta cũng đã nghe nói, cũng muốn đến thủ đô thăm, cũng đã gọi điện cho Hạ tưởng, bị Hạ Tưởng khéo léo từ chối. Sở Tử Cao bây giờ đã có cảm giác càng ngày càng xa với Hạ Tưởng, ông ta biết trong bộ phận chủ chốt của Hạ Tưởng toàn là những nhân vật rất quan trọng, ông ta tuy cũng xem như là nhân vật số một, nhưng so sánh với những nhân vật động chút là hàng trăm triệu ở bên cạnh Hạ Tưởng, thì còn cách khá xa, tổng tài sản của ông ta bây giờ cũng không quá trăm triệu.
Sở Tử Cao biết thân mình năng lực có hạn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần Hạ Tưởng có phân phó, ông ta sẽ làm theo bất kể lúc nào, dù sao ông ta một lòng theo Hạ Tưởng là được rồi.
Bởi vậy một lần nữa Hạ Tưởng hạ cố đến Sâm Lâm Cư, Sở Tử Cao trong lòng mừng khôn xiết, vội vàng trên trăm cây số từ huyện Giao trở về, vì để gặp Hạ Tưởng, giáp mặt mà bày tỏ một chút tâm ý của ông ta.
Hạ Tưởng và Vu Phồn Nhiên vừa ngồi vào căn phòng sang trọng, liền giới thiệu với Vu Phồn Nhiên về Sở Tử Cao, Vu Phồn Nhiên rất khách khí mà bắt tay với Sở Tử Cao, nói:
– Tôi đã nghe nói về anh, anh Sở, nghe nói Sở Phong Lâu của anh đã mang lại vận may cho Hạ Tưởng? Ha ha.
Phó chủ tịch thường trực có thể hiểu rõ chuyện cũ giữa Hạ Tưởng và Sở Tử Cao, là niềm vinh hạnh của ông ta, Sở Tử Cao liền nhìn Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng mỉm cười, mới dám đánh bạo nói:
– Quảng trường thư giãn mà Chủ tịch quận Hạ thiết kế ở bên cạnh Sở Phong Lâu, năm đó vừa khéo Bí thư Trần đi thị sát, vô cùng yêu thích thiết kế của quảng trường thư giãn, đã nhớ tên của Chủ tịch quận Hạ. Nên nói, là Chủ tịch quận Hạ đã mang đến vận may cho Sở Phong Lâu và cho tôi.
Mấy câu vừa nói, Sở Tử Cao có một sự đánh giá đại khái với Vu Phồn Nhiên: biết nói chuyện, biết làm việc, rất thận trọng.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vào vai Sở Tử Cao, cười:
– Lão Sở, lâu lắm rồi không gặp ông, béo ra chút phải không? Ha ha, tôi bây giờ ở quận Hạ Mã, đến khách sạn của ông không thuận tiện, hơi xa, ông không thể mở một nhà hàng gì đó ở quận Hạ Mã, tiện cho tôi có thể thường lui tới ăn cơm.
Sở Tử Cao được hành động vỗ vai thân mật của Hạ Tưởng, lại thêm những lời nói không xem là người ngoài của hắn, thiếu chút nữa mũi cay xè mà chảy nước mắt. Lãnh đạo bây giờ đã thăng chức rồi, bên cạnh đều là những ông chủ các tập đoàn lớn, lại vẫn không quên một nhân vật nhỏ như ông ta, đã khiến ông ta trong lòng vô cùng cảm động.
Nếu không có Vu Phồn Nhiên ở đây, nói không chừng ông ta chảy nước mắt thật.
Cố nén nước mắt, Sở Tử Cao vẻ mặt đầy niềm vui:
– Được, một câu nói của lãnh đạo, lão Sở lập tức thực hiện.
Vu Phồn Nhiên ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng cảm khái, Hạ Tưởng đúng là một người trẻ tuổi biết chèo kéo lòng người, đối với bên trên, rất được tín nhiệm và ủng hộ. Đối với bên dưới, rất được kính trọng và tôn kính, quả nhiên là giống với những gì Ngô Tài Giang nói, là một người trong giới quan trường trời sinh.
Sở Tử Cao ngây người một lúc, liền chủ động chào từ biệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |